Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cảm nhận của Quân Tiêu Dao đối với Hoàng Chỉ cũng không tệ lắm.
Nhìn sức nặng của Hoàng Chỉ, tùy tiện đưa ít đồ cho Hoàng Thanh Nhi, chẳng qua cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Hoàng Thanh Nhi đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó khuôn mặt trắng noãn nháy mắt lộ ra mừng rỡ nhảy cẫng.
“Công tử thật tốt, đa tạ công tử!!”
Hoàng Thanh Nhi cười đến híp mắt, điềm nhiên nói với Quân Tiêu Dao.
Trước đó Quân Tiêu Dao giải vây thay cho nàng, hiện tại lại đưa thần dược quý giá như thế cho nàng.
Dáng dấp còn đẹp trai như vậy, lại có thực lực.
Trời ạ, Hoàng Thanh Nhi quả thực không thể tìm được lý do để không thích Quân Tiêu Dao.
Nếu không phải trong lòng nàng còn có chút thận trọng nhỏ thì nói không trừng nàng đã trực tiếp ôm vào rồi.
Trong đôi mắt đỏ của Hoàng Thanh Nhi lóe lên ánh sáng lạ.
Sau đó, giống là nghĩ đến điều gì đó. Hoàng Thanh Nhi chuyển mắt sang phía Giang Dật, ánh mắt lập tức biến thành chán ghét vứt bỏ và vẻ khinh bỉ.
Hoàng Thanh Nhi phá hắn một chút, khinh thường hừ lạnh một tiếng nói: “Xích Diễm Huyền Tinh thạch kia, ngươi tự mình giữ lại đi.”
“Ta có lễ vật công tử tặng cho, ta mới không thèm thứ đồ bỏ đi kia của ngươi!”
Giang Dật nghe được lời này, sắc mặt đen như đáy nồi.
Lời này của Hoàng Thanh Nhi thật sự đã đánh sưng mặt hắn!
Vốn ban đầu Giang Dật muốn dùng tặng đồ để cải thiện quan hệ với Hoàng Thanh Nhi một chút.
Lần này thì hay rồi, trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Không chỉ có khiến Hoàng Thanh Nhi càng thêm phản cảm.
Hơn nữa còn tự làm mình mất hết mặt mũi.
Chuyện này khiến sắc mặt hắn xanh trắng đan xen.
Giống như là muốn vớt vát lại mặt mũi, Giang Dật nhịn không được nói: “Chẳng qua chỉ là ỷ vào năng lực tìm kiếm bảo vật của Tỳ Hưu mà thôi, cũng chẳng phải năng lực của mình.”
Hoàng Thanh Nhi nghe nói như thế, lúc này trừng mắt lại quay sang nói: “Mắc mớ gì tới ngươi chứ, ngươi có nhiều tiền như vậy để mua sao?”
Mặt mũi Giang Dật càng đen hơn.
Có một vài tu sĩ ở xung quanh cũng nhìn ra.
Rõ ràng Giang Dật muốn đưa lễ vật lấy lòng vị hôn thê tương lai này nhưng kết quả lại tự mình rước lấy nhục nhã, Thái Thi Vận nhìn cũng âm thầm lắc đầu.
Giang Dật hành động như vậy, ngược lại là có chút ngây thơ.
“Bảo bối ở này này cứ như vậy thôi, hay là đi Vườn chữ Thiên đi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Nghe nói như thế, toàn trường im ắng.
Chẳng qua dường như đám người đá tạo thành thói quen với sự hào phóng của Quân Tiêu Dao, cho nên cũng chỉ cười khổ một tiếng.
Bảo bối Quân Tiêu Dao chướng mắt lại có thế là thần vật tu sĩ khác cả đời cầu cũng không được.
Thái Thi Vận cũng dẫn theo Quân Tiêu Dao tiến về Vườn chữ Thiên.
Mà tu sĩ đi theo ở phía sau cũng càng nhiều thêm.
Dù sao Vườn chữ Thiên và Vườn chữ Địa vẫn có điểm khác biệt.
Nguyên thạch ở Vườn chữ Địa nhiều nhất cũng chỉ có chút quý giá mà thôi, không phải cái giá mà tu sĩ bình thường có thể chi trả nổi.
Mà nguyên thạch ở Vườn chữ Thiên thì có sự khác biệt, vô cùng ít ỏi, hơn nữa mỗi viên đều có lai lịch đặc biệt.
Quan trọng nhất chính là cắt nguyên thạch ở Vườn chữ Thiên, thậm chí khả năng còn có nguy hiểm tính mạng!
Số lượng nguyên thạch ở Vườn chữ Thiên là ít nhất nhưng phần lớn, đều là từ sâu trong Tây Lăng thần khoáng đào ra, hoặc là bất ngờ khai quật được.
Tây Lăng thần khoáng, vốn là một mảnh cấm địa thần bí. Thậm chí có người còn nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như âm binh mượn đường bách quỷ ngày đi ở trong đó.
Bởi vậy có thể thấy được, nguyên thạch đào được ở chỗ sâu kia cũng sẽ không đơn giản.
Đã từng có sự kiện khủng bố phát sinh ở Vườn chữ Thiên, có tu sĩ bất ngờ cắt ra điềm xấu, bị quỷ dị quấn thân đoạt hồn.
Có thể nói, muốn đến cắt đá ở Vườn chữ Thiên không chỉ cần có tài lực hùng hậu mà còn nhất định phải có cả cơ duyên và vận may.
Một vài nguyên thạch ở Vườn chữ Thiên, thậm chí ngay cả một vài người thợ lâu năm có kinh nghiệm cắt đá cũng không dám tùy tiện cắt loạn.
Chỉ có thể để người mua tự mình cắt.
Dưới sự dẫn đường của Thái Thi Vận, đám người Quân Tiêu Dao đi tới Vườn chữ Thiên.
Hoàn cảnh ở Vườn chữ Thiên thanh u.
Nhưng Quân Tiêu Dao có thể cảm nhận được trận pháp mịt mờ trải giữa không trung.
Nguyên thạch nơi này trưng bày không được coi là nhiều, nhưng viên nào viên nấy màu sắc, hình dạng, lớn nhỏ đều không đồng nhất.
Mỗi một viên nguyên thạch đều được thiết lập một trận pháp để phòng ngừa vạn nhất.
Bởi vậy có thể thấy được, những nguyên thạch này đều không đơn giản, không phải có thể tùy tiện cắt loạn.
Mà mỗi một viên nguyên thạch ở nơi này, viên nào viên nấy cũng đều có giá cả cực kỳ cao, đắt đỏ hơn nhiều so với ở Vườn chữ Địa.
Giang Dật cũng thăm dò trong bóng tối.
Sau đó, hình như hắn cảm nhận được gì đó, ánh mắt dưới lớp vải đen lóe sáng.
Lập tức, nói với Ngô Đức: “Ngô Đức, ngươi có dám hay đổ thạch cùng ta không?”
“Ừm?” Ngô Đức nhìn về phía Giang Dật.
Trước khi đến, thật sự là hắn là muốn hố Giang Dật một phen, tiếp tục chèn ép hắn.
Có điều là hắn mơ hồ cảm thấy, tên Giang Dật này có hơi nham hiểm, đoán chừng thật sự có vài thứ.
Cho nên hắn không hành động thiếu suy nghĩ. Mà hiện tại, Giang Dật thế mà lại chủ động khiêu khích hắn.
Nếu như không đồng ý thì mặt mũi Ngô Đức không cần nghĩ cũng biets sẽ chịu ảnh hưởng.
Thật ra thì hiện tại đối với mà nói Giang Dật, sự phản cảm của hắn với Quân Tiêu Dao đã không ít hơn Ngô Đức.
Chỉ là, sau khi nhìn thấy năng lực có thể xưng là kinh thiên kia của Quân Tiêu Dao thì hắn cảm thấy vẫn phải hố ở chỗ Ngô Đức một khoản tiền, sau đó mới có tư cách đánh cược với Quân Tiêu Dao.