Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2832 - Chương 2832 - Đánh Mặt Đánh Tới Trên Đầu Mình

Chương 2832 - Đánh mặt đánh tới trên đầu mình
Chương 2832 - Đánh mặt đánh tới trên đầu mình

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Phương pháp đổ thạch là như thế nào?” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.

Giang Dật nói: “Rất đơn giản, tự mình chọn ra ba viên nguyên thạch, cuối cùng ai có tổng giá trị cao hơn thì người đó thắng.”

“Hơn nữa chỉ có thể tự mình ra tay.”

Tuy Quân Tiêu Dao nói không cần Tỳ Hưu.

Nhưng Giang Dật cũng sợ Thái Thi Vận hoặc là Ngô Đức sẽ hỗ trợ, cho nên mới bổ sung một câu.

“Vậy tiền đặt cược thì sao đây?” Giọng điệu Quân Tiêu Dao lộ chút nghiền ngẫm.

Sắc mặt Giang Dật hơi biến.

Tất cả tích góp lúc trước của hắn, sau khi mua xong ba viên nguyên thạch thì cũng không thừa nổi bao nhiêu.

Tối đa cũng chính là hơn trăm vạn tiên nguyên thắng được ở chỗ Ngô Đức.

Dường như nhìn ra được Giang Dật chần chờ.

Khóe miệng Quân Tiêu Dao mang ý cười càng dày đặc.

Hắn nói thẳng: “Như vậy đi, cũng không cược nhiều, chỉ so chút ít.”

Dứt lời, một tay Quân Tiêu Dao phất lên.

Lập tức, tiên nguyên óng ánh trùng trùng điệp điệp như thiên long xông ra.

Mà lần này, cũng không phải giống như trước đó mà là thật sự là tiên mỏ nguyên mạch!

Không phải là một hai tiên mỏ nguyên thạch mà là trọn năm cái!

Năm tiên mỏ nguyên mạch rộng lớn giống như trường long bạch ngọc bốc lên mây khói sương mù.

Nhìn đến đây, tất cả mọi người ở toàn trường đều trợn tròn mắt sững người!

Khá lắm, người khác cầm tiên nguyên, người này thì hay rồi, lấy ra cả cái mỏ.

Thật sự là “trong nhà có mỏ” đúng không!

Biểu cảm của Giang Dật rất đặc sắc, đứng yên tại chỗ không nói gì.

Không phải hắn muốn đánh mặt sao?

Sap lại có cảm giác chính hắn bị đánh mặt thế chứ?

Chỉ là tiền đặt cược này, hắn ra thôi cũng không nổi.

Ngay cả tiền đặt cược cũng đều không có, thì sao hắn có thể đổ thạch cùng Quân Tiêu Dao đây?

“Tiền đặt cược này như thế nào, không coi là nhiều, nhưng cũng hơi có chút ít.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

“Ta...”

Giang Dật như một đoạn gỗ, thân thể cứng nhắc.

“Ha ha, chết cười, thật đúng là tên quỷ nghèo, không có bản lĩnh này thì đừng có đổ thạch nữa?”

Ngô Đức ở một bên cười vui vẻ.

Tuy hắn cược thua hơn trăm vạn tiên nguyên.

Nhưng là hiện tại, nhìn thấy bộ dạng ngu ngơ ngốc nghếch kia của Giang Dật sắc mặt buồn cười, hắn thật sự không nhịn được cười.

Lần này đánh mặt đánh tới trên đầu mình đi, đáng đời!

Nghe thấy âm thanh trào phúng của Ngô Đức.

Giang Dật có cảm giác giống như từng cây kim nhọn đang đâm vào trong lòng hắn.

Rất đau.

Đôi môi màu đỏ hồng của Thái Thi Vận cũng khẽ nhếch, nhìn thoáng qua có vẻ hơi ngốc.

Thân là kiêu nữ thế gia nguyên thuật, tài sản của nàng thật ra đã được coi là rất phong phú rồi.

Nhưng Quân Tiêu Dao lại luôn có thể đổi mới nhận biết của đám người.

Quả nhiên, thổ hào thế giới, nàng không hiểu! Lúc này, Ngô Đức giống là nghĩ đến chuyện gì đó, nơi đáy mắt hiện lên tia xảo trá.

Hắn bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, Giang Dật, có phải Giang gia các ngươi có không ít khoáng mạch ở bên ngoài Tây Lăng thần khoáng không.”

“Có thể mang thứ đó ra cược.” Giang Dật nghe hắn nói, sắc mặt có hơi thay đổi một chút. Khoáng mạch Tây Lăng thần khoáng đối với thế gia nguyên thuật mà nói vô cùng quan trọng.

“Cái này...”

“Thế nào, không dám sao?”

“Ngươi chủ động khiêu khích vị công tử này, muốn đổ thạch cùng hắn, kết quả hiện tại ngược lại là ngươi tự mình làm rùa đen rút đầu sao?”

Nhìn thấy bộ dạng này của Giang Dật, Ngô Đức đương nhiên phải dốc hết sức mà nói móc, trào phúng rồi.

Quân Tiêu Dao thì chỉ hờ hững đứng xem.

Không thể không nói, nhân vật phản diện nhỏ Ngô Đức này ngược lại đúng thật là xứng với chức vụ của mình.

Nhưng cũng vừa hay bớt cho hắn không ít sức. Dù sao Quân Tiêu Dao cũng lời nói lời vô ích với Giang Dật.

Sắc mặt Giang Dật xanh trắng đan xen. Nếu như lần này hắn lùi bước vật thì hắn nào còn chỗ đứng chứ.

Đừng nói những người khác, cho dù là Thái Thi Vận thì cũng đều sẽ xem thường hắn, vị hôn thê Hoàng Thanh Nhi này sẽ càng giễu cợt hắn hơn.

Chuyện này còn có thể liên quan đến việc hợp tác thông gia giữa Giang gia và Hoàng tộc.

Có thể nói, Giang Dật muốn đánh mặt Quân Tiêu Dao. Lúc này thật sự phải để bản thân đâm lao theo lao. Chủ yếu là Giang Dật cũng không nghĩ tới, Quân Tiêu Dao lại có thể hào phóng đến mức này, đúng thật là không phải người mà.

Đây không phải tài sản mà một người trẻ tuổi có thể có được.

“Ta cược!”

Đôi mắt dưới mảnh vải đen của Giang Dật hiện ra ánh sáng lạnh. Hắn có Địa Cực Âm Đồng, có truyền thừa nguyên thuật dòng dõi Địa sư.

Còn có thêm may mắn của rồng trắng khí vận.

Chẳng lẽ còn không thể để cho hắn thắng sao?

Nếu như hắn thắng, vậy thì trăm mỏ nguyên mạch này, giá trị cũng không thường đâu.

Nếu so tu vi, đối mặt với vị công tử thần bí có thể dùng một chưởng vỗ chết Đạo Tôn này, đương nhiên là hắn không có chút chắc chắn nào.

Nhưng nếu nói đến nguyên thuật thì sợ không bất luận kẻ nào có thể so với hắn.

“Được.”

Quân Tiêu Dao từ tốn nói. Một trận đánh cược, cứ như vậy được triển khai. Tất cả tu sĩ ở đây đều chăm chú quan sát. Tiền đặt cược như vậy, cho dù là Giang Dật cũng không dám lại giấu dốt, hơi có sai lệch thì tổn thất không cách nào đo lường được. Cho nên, hắn chuẩn bị ngả bài.

Chỉ thấy Giang Dật, vươn tay, gỡ miếng vải đen băng trên mắt mình xuống.

“Hắn muốn làm gì?”

Nhìn đến đây, rất nhiều người đều hiện vẻ nghi ngờ.

Sau khi giật mảnh vải che trên mặt xuống, cặp mắt đang nhắm của Giang Dật từ từ mở ra.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều có cảm giác giống như bản thân đang bị kéo vào một âm phủ quỷ quái nào đó.

Giống như ngay cả linh hồn cũng đều hãm vào trong đôi đồng tử của Giang Dật!

“Đây là có chuyện gì?” Rất nhiều tu sĩ đều là khiếp sợ không thôi.

Dù là hai người Thái Thi Vận và Ngô Đức thì cũng đểu lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Trong đôi đồng tử đen nhánh của Giang Dật thế mà lại có phù văn màu tím sâu kín, nhiếp nhân tâm phách.

“Con mắt kia của Giang Dật không bị mù sao?”

Bình Luận (0)
Comment