Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2831 - Chương 2831 - Trong Nhà Thật Sự Có Mỏ,

Chương 2831 - Trong nhà thật sự có mỏ,
Chương 2831 - Trong nhà thật sự có mỏ,

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Móa!”

Ngô Đức thầm mắng một tiếng.

Tuy hắn biết Giang Dật chính là một tên âm hiểm nhưng không nghĩ tới hắn thật sự có thể vả mặt mình.

Giang Dật thì cười nhạt.

Cuối cùng cũng có một chút cảm giác mở mày mở mặt.

Ngô Đức ngược lại cũng không phải thua không nổi, trực tiếp vung ra một chiếc nhẫn không gian, bên trong có ba mươi vạn tiên nguyên.

“Sảng khoái, nhưng không biết ngươi có dám đánh cược một ván nữa với ta không?”

Khóe miệng Giang Dật nhếch lên một độ cong cười như không cười.

Đổ thạch, là sẽ lên đầu.

Đặc biệt là thua, càng sẽ lên trên.

“Hừ, chả lẽ ta sợ ngươi chắc?”

Ngô Đức không tin.

Lần này hắn chỉ kém Giang Dật một bậc.

Là thiếu may mắn thôi.

Chẳng lẽ sau này hắn còn bị Giang Dật đè ép nhiều lần sao?

Sau đó, Ngô Đức tiếp tục muốn đấu với Giang Dật.

Quân Tiêu Dao thì âm thầm lắc đầu.

So đổ thạch với Giang Dật có con rồng khí vận, đây không phải là đi tìm đường chết thì là gì?

Chớ nói chi là, dường như Giang Dật còn có mang trên người một loại truyền thừa nguyên thuật đặc biệt nào đó.

Đừng nói có thêm con rồng khí vận.

Chỉ mỗi nguyên thuật đặc biệt kia thôi đã không phải thứ mà Ngô Đức có thể ứng phó được.

Hơn nữa trong lòng Quân Tiêu Dao biết chờ sau khi vả mặt Ngô Đức xong.

Giang Dật nhất định sẽ chỉ mũi nhọn về phía mình.

Quân Tiêu Dao cũng không để ý.

Tuy Giang Dật có con rồng khí vận gia trì.

Thế nhưng hắn cũng là một người thu hoạch vận may.

Chớ nói chi là, hắn cũng có một con rồng nhỏ kim sắc gia trì.

Tuy không thể so sánh với con rồng khí vận hoàn chỉnh nhưng ít nhất cũng sẽ không để cho khí vận kéo chân hắn.

Sau đó, Giang Dật lại đấu với Ngô Đức ba lần.

Mà trong ba lần này, Ngô Đức không thắng dù chỉ một lần.

Hoàn toàn thua hơn trăm vạn tiên nguyên cho Giang Dật!

Cho dù là Ngô Đức tự xưng là tiểu thổ hào thì cũng có hơi xót thịt.

Thịt mỡ liên tục xuất hiện gương mặt đều đang phát run.

“Còn cược tiếp không?”

Giang Dật không nhịn được cười nói.

Khóe mắt Ngô Đức run rẩy, nói không ra lời.

Giang Dật lại càng cười.

Loại cảm giác được vả mặt kẻ thù này đúng thật là không tệ.

Đương nhiên, Giang Dật cũng không quen hắn vẫn còn một đối tượng muốn vả mặt khác.

Dĩ nhiên là Quân Tiêu Dao!

Giang Dật chuyển hướng Quân Tiêu Dao, nói: “Vị công tử này không biết có dám đổ thạch vùng Giang mỗ không?”

“Đương nhiên, nếu ngươi không dám thì cũng không sao, ta cũng không ngại, dù sao thì công tử hẳn là không am hiểu nguyên thuật.”

Lời này của Giang Dật vừa nói ra, trong mắt rất nhiều tu sĩ ở đây đều xuất hiện ánh sáng khác lạ.

Bọn họ biết Giang Dật muốn lấy lại danh dự ở chỗ Quân Tiêu Dao đang kinh ngạc ở bên cạnh.

Nhưng không nghĩ tới lại trực tiếp như vậy.

“Giang Dật, ngươi...”

Sắc mặt Thái Thi Vận có hơi thay đổi.

Dù sao Giang Dật cũng là Nguyên sư, vậy mà lại cùng đổ thạch với một người không tinh thông về phương diện nguyên thuật.

Cách làm này thật sự có hơi không chói lọi.

“Thi Vận, ta đã từng nói vị công tử này không muốn đổ thạch thì cũng không sao, ta cũng không ngại.” Giang Dật nhạt nói.

Thái Thi Vận không nói gì.

Tuy Giang Dật nói như vậy, nhưng cũng tương đương với hắn đang đánh vào mặt đối phương.

Nàng trước đó còn cảm thấy Giang Dật vẫn luôn bị người ta trào phúng gièm pha có hơi đáng thương.

Hiện tại xem ra, nếu Giang Dật có năng lực thì cũng sẽ đi đánh mặt người khác giống như vậy thôi.

Vậy thì có khác gì với Ngô Đức kia đâu chứ?

Nghĩ tới đây, cảm quan của Thái Thi Vận đối với Giang Dật không khỏi kém đi rất nhiều.

Mà vẻ mặt Quân Tiêu Dao thì lại bình thản cũng không có vẻ gì là tức giận.

Giang Dật mở miệng khiêu khích, sau đó lại rào trước nói không muốn cược cũng được.

Đây không phải rõ ràng là đang bày chiêu khích tướng để người khác lọt vào bẫy sao?

Thủ đoạn này đối với Quân Tiêu Dao đã quen điều khiển lòng người không khỏi có vẻ hơi ngây thơ và vụng về.

Nhưng hắn cũng cũng không thèm để ý.

Đứa con khí vận muốn đánh mặt là chuyện rất bình thường.

Nhưng về phần cuối cùng là ai đánh mặt ai, vậy thì cũng chưa chắc.

“Nếu thiếu chủ Giang gia đã có nhã hứng này, vậy bản công tử đương nhiên cũng vui vẻ phụng bồi.” Quân Tiêu Dao mỉm cười.

Giang Dật cười lạnh trong lòng, quả nhiên mắc câu.

Nhưng ngoài mặt thì hắn có cố nhắc nhở nói: “Ta nhắc nhở ngươi trước một chút, nguyên thạch trong Vườn chữ Thiên cũng không phải dễ dò như vậy đâu.”

“Cho dù là có cảm ứng của Tỳ Hưu thì cũng không thể cảm nhận được.”

“Đến lúc đó, sợ sẽ sai lầm.”

Ngụ ý, Quân Tiêu Dao muốn dựa vào Tỳ Hưu giám bảo, độ chuẩn xác đáng lo.

“Bản công tử chưa từng nói sẽ dựa vào Tỳ Hưu mà.” Quân Tiêu Dao cười cười nói.

“Công tử, ngươi...”

Sắc mặt Thái Thi Vận thay đổi hoàn toàn.

Lúc đầu nàng còn tưởng rằng, Quân Tiêu Dao đáp ứng, là bởi vì ỷ vào có sự tương trợ của Tỳ Hưu.

Mà bây giờ, Quân Tiêu Dao thế mà lại không cần đến Tỳ Hưu.

Nếu vậy thì đánh cược với Giang Dật không phải là thua chắc rồi sao?

Trước đó Quân Tiêu Dao cũng nói sớm, hắn hoàn toàn không tinh thông đạo nguyên thuật.

Tuy Quân Tiêu Dao rất có tiền, nhưng cũng không phải để dùng như vậy chứ.

Trong lòng Giang Dật càng thêm ý vui.

Hắn còn cho rằng Quân Tiêu Dao đây là đang tự chặt tay chân ngay cả Tỳ Hưu duy nhất có thể nhờ cậy dược cũng đều không cần.

Đây không phải là đang đưa tiền cho hắn sao?

Không chỉ có hắn mà tất cả các tu sĩ đang xem trò ở đây đều nghĩ như vậy.

“Lần đổ thạch này hẳn là không có gì hồi hộp nhỉ, dù sao ngay cả thiếu chủ Ngô gia cũng thua thảm bại như vậy.”

“Có điều vị công tử áo trắng kia đúng thật là có tiền mà, nói không chừng lần đặc cược này với hắn mà nói chỉ là một trò chơi thôi.”

Rất nhiều tu sĩ nghĩ tới đây, cũng đều yên tĩnh không nói.

Tiền lương ba ngàn cực khổ mỗi ngày lại đi nhọc lòng phú ông trăm triệu thua thiệt bao nhiêu tiền, cái này không rảnh đến nhức cả trứng sao?

Cho nên, cũng không có ai nói Quân Tiêu Dao không biết tự lượng sức mình.

Nếu người ta đã bằng lòng dùng tiền của mình chơi một ván rồi thì ngươi còn ý kiến gì chứ?

Có tiền chính là tùy hứng!

Bình Luận (0)
Comment