Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Là tảng Nguyên thạch kì lạ bị bao quanh bởi lực lượng nguyền rủa kia!”
“Vị công tử kia thế mà lại để mắt tới tảng Nguyên thạch này!”
“Phải biết rằng trước đó từng có đại sư nguyên thuật muốn cắt ra tảng đá kia lại bị khí tức nguyền rủa kì lạ trong đó ô nhiễm, suýt thì chết mất toi.”
“Công tử kia thật đúng là không biết sợ.”
Rất nhiều người thấy Quân Tiêu Dao nhìn chằm chằm tảng đá kia, mí mắt đều giật một cái.
Tảng đá bị nguyền rủa này có thể nói là tiếng xấu vang xa.
Ngay cả một số đại sư nguyên thuật đều sợ bị ô nhiễm do lực lượng nguyền rủa trong đó quá mạnh.
Rất nhiều người đều cảm thấy trong đó chẳng có bảo vật gì, thứ được phong ấn bên trong chắc hẳn là một thứ kì dị nào đó hoặc là đồ mang điềm xấu.
Bởi vậy tất cả mọi người đối sợ hãi tránh xa tảng đá bị nguyền rủa này.
Mà trong mắt Quân Tiêu Dao lại ánh lên sự thích thú.
Lực lượng nguyền rủa?
Đối với Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai mà nói, không có lực lượng nguyền rủa nào có thể ô nhiễm hắn.
Chẳng mất bao lâu, Giang Dật và Quân Tiêu Dao đều chọn ra cho mình ba Nguyên thạch tốt nhất.
Thấy Quân Tiêu Dao chọn cả tảng đá bị nguyền rủa kia, trong lòng Giang Dật cười lạnh.
“Định cố đấm ăn xôi à, chọn một Nguyên thạch đặc thù nhất, tưởng trong đó có bảo bối sao?”
Giang Dật cũng đã dùng Địa Cực Âm Đồng dò xét tảng đá bị nguyền rủa kia.
Nhưng ngay cả hắn cũng dò xét không ra cái gì cả.
Quân Tiêu Dao là người ngoài nghề thì biết cái gì?
Chẳng qua là liều một phát thôi.
Nhưng xác suất kiểu này cũng quá thấp.
Giang Dật vốn không phải lo lắng.
Sau đó, hai người bắt đầu cắt đá.
Giang Dật một đao hạ xuống, thoáng chốc khí tức liền cuồn cuộn phun ra ngoài, mang theo ý Huyền Hoàng mịt mờ.
Bên trong Nguyên thạch kia là một tảng đá màu vàng đen.
“Đá Huyền Hoàng Mẫu Khí!”
Một Nguyên sư nhịn không được kinh hô!
Đây là nguyên liệu đỉnh cấp, là tài liệu thần cấp bậc Tiên Kim!
Tuy thoạt nhìn không lớn, chỉ to bằng nắm đấm trẻ con, nhưng cũng thuộc dạng hiếm hoi trân quý.
Cái này to bằng móng tay thôi là đã có thể bán với giá trên trời rồi!
“Không hổ là Địa Cực Âm Đồng, truyền thừa của dòng dõi Địa sư thật là khủng bố…”
Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Giang Dật đều thay đổi.
Hắn từ một thiếu chủ mù lòa nhảy lên trở thành truyền nhân của dòng dõi Địa sư thần bí.
Mà ánh mắt Quân Tiêu Dao không hề gợn sóng.
Đá Huyền Hoàng Mẫu Khí, về mức độ hiếm hoi thì đúng là khá hiếm.
Nhưng so với Vạn Vật Mẫu Khí trong Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của hắn thì vẫn không bằng.
Quân Tiêu Dao cũng bắt đầu cắt đá, nhưng còn lâu mới làm trịnh trọng như Giang Dật.
Chỉ là đơn giản là dùng ngón tay làm kiếm, hạ ngón tay xuống.
Răng rắc.
Chỗ hắn chọn trên tảng Nguyên thạch kia vỡ ra.
Ánh sáng và mùi hương nồng đậm từ bên trong tỏa ra.
“Là một loại dược nào đó sao?”
Rất nhiều người ngửi được mùi hương này, nhịn không được tò mò nhìn.
Bên trong Nguyên thạch tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Cuối cùng, một cây hoa thần trông giống hoa mẫu đơn bị bao bọc trong một Tiên nguyên trong suốt hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Tuy đã bị bao bọc nhưng hương thơm kia vẫn thẩm thấu ra ngoài.
“Đó là… hoa Bất Lão?”
Một Nguyên sư kinh nghiệm lâu năm ngạc nhiên nói.
“Thật sự là hoa Bất Lão…”
Một số tu sĩ nam ở đây còn chưa cảm thấy cái gì.
Nhưng một số tu sĩ nữ lại là mắt sáng lấp lánh, ánh mắt nóng bỏng như muốn hòa tan người khác.
Hoa Bất Lão, tác dụng như tên gọi, công dụng chính là khiến người ta trẻ mãi không già.
Tuy tu sĩ có tuổi thọ kéo dài, có thể thay đổi vẻ bề ngoài của bản thân.
Nhưng thay đổi như vậy rõ ràng là không thể so với vẻ bề ngoài tự nhiên từ khi sinh ra.
Một nữ tu dần già đi, dù thay đổi dung mạo thế nào cũng khó mà che được nếp nhăn già nua nơi khóe mắt và đuôi lông mày cùng dáng vẻ nặng nề.
Nhưng hoa Bất Lão này không chỉ có thể giữ được vẻ đẹp tuổi thanh xuân mà thậm chí còn có thể giữ được cả khí chất tuyệt thế.
Đây mới là điều thần kì nhất ở hoa Bất Lão.
Một số nữ tu ở đây bắt đầu thở gấp, mặt ửng hồng.
Khỏi cần phải bàn, hoa Bất Lão đối với nữ tu chú trọng sắc đẹp mà nói thì còn trân quý hơn cả thuốc trường sinh!
Thậm chí, nếu như cầm bán tiên dược và hoa Bất Lão mà so sánh thì nghe chừng cũng có tám phần mười nữ tử chọn hoa Bất Lão.
Cho dù tu vi như thế nào đi nữa thì xinh đẹp là chuyện cả đời người.
Hoa Bất Lão này chỉ cần uống một cánh hoa là có thể giữ mãi vẻ đẹp và khí chất thanh xuân.
Thử hỏi có nữ tu nào sẽ không thèm muốn cơ chứ.
Cái mũi nhỏ của Hoàng Thanh Nhi hít hít, giống như muốn hít nhiều một chút khí tức của hoa Bất Lão.
Dường như chỉ cần ngửi khí tức như vậy là nàng cũng có thể trẻ mãi không già.
Cho dù là nữ tử trầm tính như Thái Thi Vận thì trong giờ phút này, tầm mắt cũng khó mà dịch chuyển khỏi hoa Bất Lão.
Biết sao được, hoa Bất Lão này đối nữ tu lực hấp dẫn mà nói thì nó có thể so sánh được với cả tiên dược!
“Thế mà lại cắt ra hoa Bất Lão, loại dược này thật sự đúng là kì diệu.”
“Nhưng hiếm thì hiếm, giá trị thì phải bàn lại.”
Về phần một số tu sĩ nam khác thì bình tĩnh rất nhiều.
Bản thân vẻ bề ngoài của bọn họ vốn không đẹp trai, tuy dung nhan không thay đổi thì có nghĩa lí gì đâu.
Thế nên giá trị của hoa Bất Lão này đúng là khó mà xác định chuẩn xác.
Đối với một số nữ tu có nhu cầu đây quả thực trân quý ngang với tiên dược.
Nhưng đối với tu sĩ nam bình thường thì có chút vô giá trị.
“Ta cảm thấy, hoa Bất Lão này hẳn là kém đá Huyền Hoàng Mẫu Khí.” Một vị nam tu nói.
“Có cóc khô ấy, đây chính là hoa Bất Lão giúp người ta trẻ mãi không già, các ngươi biết trân quý cỡ nào sao?” Một số nữ tu lúc này dùng lời lẽ tục tĩu phản bác.