Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà Giang Dật lúc trước, vừa vặn hai thứ đều không có đủ.
Không được đẹp trai lắm lại còn thường xuyên vay tiền Thái Thi Vận.
Thời đại nữ thần yêu chàng trai nghèo có tài đã qua.
Nữ thần ngày nay đều vô cùng thực tế.
“Thật ư Quân công tử, cái này…”
Thái Thi Vận thụ sủng nhược kinh.
“Đương nhiên, hai mạch còn lại, không biết thiếu chủ Ngô gia có thấy hứng thú hay không?”
Quân Tiêu Dao quay lại nhìn Ngô Đức.
Ngô Đức sửng sốt giây lát, sau đó liền xông lên với vẻ mặt mừng như điên.
“Ta cũng có phần?”
Ngô Đức mừng rỡ khôn xiết.
Lúc trước hắn thua Giang Dật hơn trăm vạn Tiên nguyên, tuy mặt ngoài không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng đau đớn.
Mà bây giờ, hắn lại có được miễn phí hai mạch khoáng, quả thực khiến hắn cảm cảm giác giống như đang nằm mơ.
“Quân công tử, đừng gọi ta thiếu chủ, trực tiếp gọi ta Tiểu Ngô, hoặc là Tiểu Đức Tử đều được.”
Ngô Đức cười hề hề nói, thịt mỡ trên mặt đều đang run rẩy.
Thời đại này, có tiền là có tất cả.
Tuy hắn là thiếu chủ Ngô gia, nhưng ở trước mặt Quân Tiêu Dao thì chỉ là người nghèo.
Quân Tiêu Dao cười nhẹ một tiếng.
Lợi ích của hắn cũng không phải cho không.
Thực ra thì Quân Tiêu Dao cũng là cố ý, xem tương lai liệu có thể thu Ngô gia, Thái gia vào dưới trướng Quân Đế Đình hay không.
Hắn phải từ từ hoàn thiện cơ cấu tổ chức của Quân Đế Đình.
Trừ một số tổ chức phụ trách chiến lực còn có thương hội Hồng Trần phụ trách thương nghiệp.
Mà sau này, hắn có thể thu Ngô gia, Thái gia, hình thành tổ chức Nguyên sư, trợ giúp Quân Đế Đình sáng tạo lợi ích.
Chưa kể Ngô Đức này là Thiên Trận Thể.
Tương lai, về phương diện trận pháp có lẽ có thể hỗ trợ Lục Tinh Linh - người có thiên phú Chiến Trận sư.
Quân Tiêu Dao từ trước tới giờ sẽ không làm chuyện vô ích.
Mỗi một quyết định của hắn đều có thâm ý.
Giang Dật thật sự là không muốn ở lại nơi này.
Những ánh nhìn chế nhạo, mỉa mai, giễu cợt xung quanh giống như cái kim thép cắm sâu trong tim hắn.
Vốn tưởng đổ thạch thịnh hội này là bệ đỡ giúp hắn vươn mình lên cao, vang danh khắp nơi.
Giờ đây đúng là hắn vang danh khắp nơi nhưng là dưới hình thức bị mọi người chê cười.
Thậm chí ngay cả chuyện thân phận là truyền nhân Địa sư cũng bị suy yếu rất nhiều trước hào quang của Quân Tiêu Dao.
Thấy Giang Dật đi như chó nhà có tang, Quân Tiêu Dao không có ngăn cản.
Hắn có cảm giác, Giang Dật về sau sẽ còn cho hắn bất ngờ rất lớn.
Cho nên hiện tại không cần gấp gáp thu gặt.
“Quân công tử, nếu tiếp theo không có chuyện gì thì chi bằng đến Thái gia ta tạm nghỉ đi.” Thái Thi Vận ngỏ lời mời.
“Quân công tử, Ngô gia của ta cũng quét dọn giường chiếu chờ tiếp đãi.” Ngô Đức cũng đồng thời nói.
Quân Tiêu Dao cười nhẹ.
Hắn biết Thái Thi Vận và Ngô Đức là lo lắng.
Hắn cắt ra nhiều bảo bối như vậy e là sẽ gây ra một số phiền phức cùng ngấp nghé.
Đặc biệt là tiên căn không hoàn chỉnh, đây chính là thứ đến Đại Đế cũng phải thèm thuồng.
Quân Tiêu Dao tới chỗ nào trong hai người bọn họ cũng có thể tránh được một ít phiền toái.
“Cũng được.” Quân Tiêu Dao không có cự tuyệt.
Có sự phù hộ của hai thế gia thế gia nguyên thuật lớn là Ngô gia và Thái gia thì cho dù có một số tu sĩ thèm muốn tiên căn không hoàn chỉnh của Quân Tiêu Dao cũng phải đắn đo suy tính.
Đấy là còn chưa kể đến biểu hiện của Quân Tiêu Dao cực kỳ giàu có, rõ ràng lai lịch bất phàm.
Vì một đoạn tiên căn không hoàn chỉnh mà đắc tội một công tử lai lịch bí ẩn bất phàm liệu có đáng giá hay không?
Với những suy tính cân nhắc này, cho dù là người có chút ham muốn trong lòng cũng phải nghĩ kĩ mới hành động.
Đổ thạch thịnh hội ở Tây Cực cổ thành đã kết thúc trong tình huống này.
Có thể nói đây là kết quả không ai ngờ tới.
Rất nhiều người cảm thấy nếu như không có Quân Tiêu Dao thì đổ thạch thịnh hội lần này về cơ bản là sân khấu của một mình Giang Dật.
Mà bên này.
Giang Dật về tới Giang gia, bị đám người chức cao của Giang gia nhắc nhở một trận.
Có thể nói, nếu không phải Giang Dật đã thức tỉnh Địa Cực Âm Đồng, còn chiếm được truyền thừa của dòng dõi Địa sư thì chắc chắn hắn sẽ còn nhận hình phạt nghiêm khắc hơn.
Điều này khiến trong lòng Giang Dật có hận ý mãnh liệt.
Nếu không có Quân Tiêu Dao thì hắn đã có thể dằn mặt Ngô Đức, chiếm được trái tim của Thái Thi Vận, khiến Hoàng Thanh Nhi phải đổi mới cái nhìn.
Hết thảy đều sẽ viên mãn.
Nhưng Quân Tiêu Dao đã hủy hoại tất cả.
Khiến cho hắn trở thành một thằng hề, thành trò cười!
Ai có thể hiểu được cảm giác này.
Những tưởng có bàn tay vàng và cơ duyên là có thể một bước lên trời.
Kết quả bốp!
Một bàn tay bị người đánh về hiện thực.
Dường như đang nói cho Giang Dật cho dù ngươi có cơ duyên và bàn tay vàng thì cũng chỉ là một thứ rác rưởi, là thứ gỗ mục không thể đẽo.
Nỗi ấm ức này càng khiến Giang Dật điên cuồng hơn.
“Như thế nào mới có thể lấy lại danh dự, nhưng thực lực của hắn lại mạnh như vậy…”
Thực lực của Quân Tiêu Dao khiến Giang Dật kiêng kị.
“Đúng rồi, Thánh Linh sơ khai.”
Giang Dật bắt đầu nhắm tới Thánh Linh sơ khai.
Với thứ này, có lẽ hắn có thể có tư cách đấu với Quân Tiêu Dao.
Đương nhiên hắn còn không có quên cảm giác lúc trước.
Bên trong Tây Lăng thần mỏ hình như có gì đó hấp dẫn hắn.
Trực giác bản năng của Giang Dật cho thấy thứ bên trong Tây Lăng thần mỏ kia vô cùng quan trọng với hắn.
Có lẽ là át chủ bài trợ giúp hắn chuyển bại thành thắng.
“Tây Lăng thần mỏ đang có những biến đổi thất thường, chắc sau đó sẽ có biến động lớn hơn nữa.”
“Đến lúc đó có lẽ là cơ hội tiến vào Tây Lăng thần mỏ.”
“Mà trong khoảng thời gian này, ta có thể thông qua thủ đoạn của dòng dõi Địa sư, luyện sơ qua Thánh Linh sơ khai.”
“Đến lúc đó, mới có cơ hội chuyển bại thành thắng.”
Giang Dật tuy nhận đả kích nhưng dù sao cũng là đứa con thế giới, nghị lực và kiên nhẫn vẫn là có.
Giống như con gián sống dai đánh mãi không chết.