Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2838 - Chương 2838 - Tâm Trạng Như Cha Mẹ Chết Của Giang Dật

Chương 2838 - Tâm trạng như cha mẹ chết của Giang Dật
Chương 2838 - Tâm trạng như cha mẹ chết của Giang Dật

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ôi trời ạ, thật sự là tiên dược!”

“Sinh thời vậy mà có thể nhìn thấy một tiên dược chân chính!”

“Tuy chỉ là một đoạn rễ của tiên dược, nhưng cũng là tiên dược a!”

Toàn bộ tu sĩ trong vườn chữ thiên đều hưng phấn sôi trào, ồn ào ầm ĩ.

Tiên dược, thế gian khó tìm.

Giá trị của nó cũng không có thể dùng Tiên nguyên để đo đếm.

Đây là bảo vật vô giá, không có ai sẽ đi bán tiên dược.

Đúng lúc này, con rồng nhỏ như bạch ngọc trong hộp gỗ kia bỗng nhiên chuyển động.

Nó hóa thành cầu vồng, thế mà lại muốn trực tiếp thoát ra.

“Đậu xanh rau má, không hổ là tiên căn dược, thế mà đúng là như một vật sống!”

Chứng kiến cảnh này, rất nhiều người càng thêm kinh ngạc, ca ngợi cảm thán sự huyền bí và kì diệu của tiên dược.

Quân Tiêu Dao cười nhạt một tiếng, giơ tay khống chế, cuối cùng nó rơi vào lòng bàn tay của hắn.

Mà giờ khắc này, vô số ánh mắt của mọi người đều vô cùng nóng bỏng nhìn về phía Quân Tiêu Dao.

Nóng bỏng đến nỗi như muốn hòa tan cả Quân Tiêu Dao.

“Vị tiểu hữu này, tiên căn này bán cho ta, ta bằng lòng cho ngươi mười mạch khoáng!”

“Cút sang một bên, mười mạch khoáng, cho ăn mày à, tiểu hữu, tiên căn đưa cho ta, ta nguyện trao đổi bằng Đế Binh!

“Ngươi mới phải cút í, dùng Đế Binh mà mong đổi được tiên căn, nằm mơ à, tiểu huynh đệ này, tiên căn bán cho ta, ngươi ra giá gì cũng được!”

“Vị tiểu hữu này, ta có ba nữ nhi, trẻ trung xinh đẹp, không biết tiểu hữu có hứng thú không!”

“Ngươi cút đi!”

Một đám người hò hét ầm ĩ, tranh giành nhau cướp đi sự chú ý của Quân Tiêu Dao.

Trong đó còn có những giáo chủ của các giáo phái lớn, chưởng giáo đạo thống cổ xưa, tông chủ các tông phái, v.v. cũng nhốn nháo.

Ngay cả khi đối mặt với Thánh Linh sơ khai lúc trước đó, bọn họ cũng không mất bình tĩnh như vậy.

Thứ đó tuy quý giá, nhưng đối với cường giả chân chính thì hơi vô dụng, ăn vào chẳng giúp được bao nhiêu mà bỏ đi thì lại tiếc.

Nhưng đối mặt với tiên căn, bọn họ không thể nào bình tĩnh được.

Thứ này vô cùng hấp dẫn dù là đối với Đại Đế.

Sau đấy, ngay cả các chức bậc cao trong tam đại thế gia nguyên thuật cũng bị kinh động và đến nơi này.

Thấy cảnh tượng này, bọn họ cũng ngạc nhiên tròn mắt há hốc mồm.

Mà giờ đây, mặt Giang Dật đờ đẫn.

Gân xanh trên mặt nổi lên, sắc mặt biến thành một màu tím xanh.

Cả cơ thể đều đang run rẩy.

“Tiên căn không hoàn chỉnh, làm sao lại…”

Vẻ mặt Giang Dật trở nên vô cùng khó coi.

Lúc trước, hắn không phải là không có kiểm tra qua tảng đá bị nguyền rủa này.

Thế nhưng, cho dù là dùng nguyên thuật của dòng dõi Địa sư của hắn và còn thêm cả Địa Cực Âm Đồng, hắn cũng khó có thể nhìn xuyên hộp gỗ đen ngòm.

Nên tất nhiên hắn không biết trong đó phong ấn tiên căn không hoàn chỉnh.

Đến hắn còn nhìn không ra, Quân Tiêu Dao sao lại nhìn ra được?

Chẳng lẽ thật sự chỉ đơn giản là nhờ ăn may?

Đến thằng ngu cũng biết Quân Tiêu Dao không thể nào là nhờ ăn may.

Thái Thi Vận cũng hơi đơ người, nàng nhìn Quân Tiêu Dao, vô ý thức dò hỏi.

“Quân công tử, không phải ngươi nói ngươi không biết gì tí gì về nguyên thuật sao?”

Quân Tiêu Dao nghe vậy, cười nhẹ nói: “Lúc ngươi hỏi ta thì đúng là ta không không biết tí gì về nguyên thuật.”

“Nhưng sau đó ta có nghiên cứu một chút về cái gọi là nguyên thuật, chắc cũng được xem như là biết sơ sơ đi.”

Nghe vậy, cả người Thái Thi Vận choáng váng.

Cái này gọi là biết sơ sơ?

Phải biết, cho dù là đại sư nguyên thuật cũng không dám cắt ra tảng đá bị nguyền rủa này, nên càng không dám xác định trong đó có tồn tại cái thứ gì.

Quân Tiêu Dao lại là trực tiếp cắt ra tiên căn.

Biết sơ sơ kiểu này không khỏi cũng sâu quá đi, làm Thái Thi Vận cũng xấu hổ không thôi.

Đạo nguyên thuật cực kỳ tinh thâm.

Quân Tiêu Dao học chơi chơi mà lại mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với bọn họ - những người được gọi là thiên tài nguyên thuật.

So với Quân Tiêu Dao, bọn họ là thiên tài nguyên thuật cái gì cơ chứ?

Dù cho đạt được truyền thừa Địa sư như Giang Dật cũng chẳng qua là một kẻ tầm thường.

Quân Tiêu Dao cắt ra tiên căn không hoàn chỉnh khiến toàn bộ Tây Cực cổ thành chấn động.

Mà bản thân Quân Tiêu Dao thì khẽ lắc đầu, cảm thấy hơi đáng tiếc.

Nếu như là tiên dược chân chính, có lẽ hắn sẽ còn mừng rỡ.

Một đoạn tiên căn không hoàn chỉnh này vẫn là không thể nào so được với tiên dược chân chính.

Nhưng dù sao thì xem như cũng không tệ.

Nếu là dùng máu của Vạn Dược Bảo Thể lấy được từ chỗ Tống Diệu Ngữ đổ vào, có lẽ hiệu quả của thuốc sẽ càng mạnh.

Có khả năng phụ trợ Quân Tiêu Dao tiến hành đột phá thân thể.

“Bây giờ thật sự không có gì bất ngờ.”

Rất nhiều tu sĩ đều đã xác định.

Từ lúc cắt ra được tiên căn không hoàn chỉnh trở đi, sự thất bại của Giang Dật coi như đã xác định.

Đây là chí bảo mà ngay cả Thánh Linh sơ khai cũng không thể so nổi.

Đừng nói những người khác, bản thân Giang Dật cũng không nói ra được lời phản bác nào.

Nếu hắn cố chấp thì sẽ chỉ càng giống một thằng hề.

“Đổ thạch này hình như là ta thắng, Giang Dật thiếu chủ, đa tạ.”

Giọng điệu Quân Tiêu Dao vẫn bình thản như từ trước tới giờ, chuyện này chỉ như một trò chơi với hắn.

Ngược lại, Giang Dật có cơ hội thắng liền nhảy nhót tưng bừng giờ bộ dạng như cha mẹ chết.

Ngay cả Thái Thi Vận nhìn cũng là nhíu mày.

Thiện cảm đối với Giang Dật giảm xuống một đường thẳng tắp.

Quả thực tâm trạng Giang Dật hiện tại hơi chìm xuống.

Năm cái mạch khoáng đấy.

Cái này không tính là toàn bộ tài sản của Giang gia nhưng cũng thuộc dạng mất mát lớn.

Nhưng Giang Dật có muốn đổi ý cũng không được, nếu đổi ý trước mặt nhiều người như vậy, chưa nói đến bản thân hắn, thậm chí toàn bộ Giang gia đều sẽ bị người mắng cho im như thóc.

Đối với Nguyên sư, thành tín là chuyện vô cùng quan trọng.

Chẳng ai sẽ qua lại với Nguyên sư không thành tín.

Cho nên dù Giang Dật có không muốn thì cũng chỉ có thể bóp mũi cố nuốt trái đắng này vào.

“Có chơi có chịu, năm mạch khoáng kia sẽ cho ngươi.”

Giang Dật nghiến răng nói.

Vẻ mặt của vài người Giang gia ở đây cũng là cực kỳ khó coi, tức giận như thể ăn phải con ruồi.

Sự tức giận của bọn họ không phải hướng về Quân Tiêu Dao mà lại chính là thiếu chủ Giang Dật.

Ngươi giả heo ăn thịt hổ thì giả heo ăn thịt hổ, làm Ngô Đức xấu mặt một tí là được.

Cần gì phải trêu chọc đại thần, cuối cùng bị mất mặt, còn mất cả tài sản, liên đới cả mặt mũi của Giang gia.

Cái khỉ gì thế này?

Nhưng sau đó, trong miệng Quân Tiêu Dao nói ra lời nói càng thêm giết người tru tâm.

“Năm mạch khoáng này chẳng là gì đối với ta, Thi Vận tiên tử, cho ngươi ba mạch, như thế nào?”

“Cái… cái gì, cho ta…”

Đầu Thái Thi Vận choáng váng, suýt thì bị cái bánh từ trên trời rơi xuống đánh ngất.

Sự thật chứng minh nếu như không thể làm nữ thần rung động thì chỉ có hai nguyên nhân.

Ngươi không đủ đẹp trai.

Hoặc là ngươi không có đủ tiền.

Bình Luận (0)
Comment