Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nam tử này mở miệng, giọng điệu không hề hòa nhã.
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt ngước mắt không nói gì.
Hắn có thể cảm giác được tu vi cảnh giới của nam tử này chính là Hỗn Độn Đạo Tôn.
Hiển nhiên đây cũng là một chiến tướng trẻ tuổi của Địa Hoàng cung, thực lực bất phàm.
Nhưng thì tính sao?
Không đáng để trong mắt.
Thấy Quân Tiêu Dao không có trả lời, nam tử khẽ cau mày nói.
“Ngươi có biết ta là ai không, ta chính là Tông Hoằng, đệ tử chân truyền của Tử Võ Thánh Vương của Địa Hoàng cung, ta đang hỏi ngươi đó.”
Nam từ trẻ tuổi tên Tông Hoằng nói.
Quân Tiêu Dao vẫn không để ý.
Lạc Lạc thì nhíu mày nói: “Người này là ai, không lịch sự chút nào.”
Bị một tiểu cô nương xinh đẹp chế nhạo như vậy, sắc mặt Tông Hoằng hơi tối đi.
Mà lúc này, một chiến tướng khác của Địa Hoàng cung thì cười nhạt một cái nói: “Tông Hoằng, việc gì cứ phải quanh co lòng vòng, nói thẳng Địa Hoàng cung chúng ta muốn cái tiên căn kia là được.”
Chiến tướng của Địa Hoàng cung vừa mở miệng này cũng lai lịch bất phàm.
Hắn là đệ tử chân truyền của Thiên Khôi Thánh Vương - một trong Ngũ Tọa Thánh Vương của Địa Hoàng cung, tên là Vương Húc.
Lãnh đạo Địa Hoàng cung chính là Ngũ Tọa Thánh Vương, cũng giống như tứ phương các chủ của Thiên Hoàng các, đều là cường giả có thực lực bất phàm.
Trước đó Tử Võ Thánh Vương, Phù Dao Thánh Vương, còn có Thiên Khôi Thánh Vương đều thuộc dạng đứng đầu chiến lực Giới Trong Giới.
Có thể trở thành chân truyền đệ tử của bọn họ, thực lực rõ ràng không phải giả.
Thấy chiến tướng Địa Hoàng cung để mắt tới tiên căn không hoàn chỉnh của Quân Tiêu Dao.
Giang Dật nở nụ cười lạnh.
Quân Tiêu Dao ở trong mắt hắn, tuy lai lịch bí ẩn khó lường, nhưng ảnh hưởng của Địa Hoàng tích lũy đã lâu.
Ở trong mắt Giang Dật, đừng nói Giới Trong Giới, dù cho khắp Giới Hải thì thế lực có thể khiến Địa Hoàng cung kiêng kỵ hẳn là không có nhiều.
Hắn rất muốn nhìn thấy dáng vẻ Quân Tiêu Dao cúi đầu ăn quả đắng.
Nhưng khiến Giang Dật cũng như tất cả mọi người đều kinh ngạc là Quân Tiêu Dao cuối cùng mở miệng.
Lời nói cũng rất đơn giản.
“Không muốn chết thì im miệng.”
Đơn giản, trực tiếp, dễ hiểu.
“Hả?”
Mắt hai người Tông Hoằng và Vương Húc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo như thanh kiếm sắc bén.
Bọn họ hoành hành bá đạo ở Tây Thiên giới vực đã quen.
Cho dù là có người mạnh hơn nhưng ngại với thân phận là đệ tử chân truyền của Ngũ Tọa Thánh Vương của bọn họ nên đối xử với bọn họ vẫn là khá hòa nhã.
Người dám nói chuyện như thế này với bọn họ không nhiều.
Lúc này, Hoàng Chỉ tiến lên phía trước nói: “Đủ rồi, mục đích chủ yếu của chúng ta lần này là thăm dò Tây Lăng thần mỏ, đừng thêm chuyện.”
Hoàng Chỉ nói xong, liếc mắt nhìn Quân Tiêu Dao.
Nàng cũng không ngốc.
Quân Tiêu Dao không có muốn tiết lộ thân phận.
Rõ ràng, hắn tới Giới Trong Giới, là có mục đích hoặc nhiệm nhiệm vụ nào đó, tạm thời còn không muốn bại lộ thân phận.
Nếu đã như vậy, Hoàng Chỉ cũng sẽ không ngốc đến mức trực tiếp vạch trần thân phận của Quân Tiêu Dao.
Nhưng nàng cảm thấy hai người Tông Hoằng cùng Vương Húc hẳn là xui xẻo.
Vậy mà lại dám ngấp nghé bảo vật của Quân Tiêu Dao.
Dựa vào sự hiểu biết của nàng về Quân Tiêu Dao, hai người này sợ là khó mà sống để đi ra Tây Lăng thần mỏ.
Thấy Hoàng Chỉ ngăn cản, hai người Tông Hoằng và Vương Húc lạnh lùng hừ một tiếng, không hành động gì thêm.
Nhưng hiển nhiên là bọn họ vẫn không bỏ cuộc.
Dù sao tiên căn không hoàn chỉnh mà Quân Tiêu Dao lấy được thật sự là quá mức quý giá.
Bọn họ nhất định sẽ mang về Địa Hoàng cung.
Sau một hồi xáo trộn nhỏ, mọi người cuối cùng cũng bắt đầu tiến sâu vào Tây Lăng thần mỏ.
Trước kia những người tầm bảo, tu sĩ, Nguyên sư, v.v. kia cùng lắm chỉ có thể tìm kiếm ở phía ngoài hoặc gần khu vực ở giữa.
Mà lần này, một đám thế lực lại là muốn đi sâu vào Tây Lăng thần mỏ.
Phía trước, dưới tinh vũ đen ngòm, những ngọn núi cao chót vót to lớn giống như những thần linh cổ xưa sụp đổ.
Các loại hư không hỗn loạn và vết nứt không gian xung quanh đều vô cùng nguy hiểm.
Đồng thời, bên trong Tây Lăng thần mỏ còn có đủ loại xấu xa kì dị.
Nguy cơ trùng trùng.
Từ lúc này trở đi sẽ cần Nguyên sư tương trợ.
Nguyên sư của tam đại thế gia nguyên thuật cũng đều là thể hiện khả năng đặc biệt riêng, bắt đầu tìm kiếm con đường tốt nhất tiến vào Tây Lăng thần mỏ.
Đội ngũ vững bước tiến lên.
Sau một thời gian ngắn.
Một đám thế lực cuối cùng cũng bắt đầu đi vào nơi sâu trong Tây Lăng thần mỏ.
Bên trong đây có vô vàn nguy hiểm.
Tuy có Nguyên sư tương trợ, cũng khó tránh khỏi vài thương vong.
Ví dụ như một tu sĩ cảnh giới Huyền Tôn Vô Thượng vô ý dẫm lên một chỗ bùn nhão, ngay lập tức cả người đều bị ăn mòn, biến thành nước bẩn.
Còn có một người khác, bị một dây leo lạ quấn quanh, trong nháy mắt đã bị hút thành người khô, đến nguyên thần cũng bị hút khô.
Có rất nhiều mối hung hiểm như vậy, không phải trường hợp cá biệt.
Tuy đội ngũ có tổn thất nhưng nhìn chung vẫn ổn định.
Mà đúng lúc này, mọi người nhìn thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt cực lớn, vách đá đỏ thẫm như máu tươi đọng lại.
Mà sâu trong khe nứt truyền đến tiếng gió thổi vù vù như tiếng quỷ kêu dọa người.
Lúc này, Giang Dật vận chuyển Địa Cực Âm Đồng quan sát, sau đó nói với đám người Tông Hoằng, Vương Húc của Địa Hoàng cung.
“Bên trong khe nứt này hẳn là của vào nơi sâu trong Tây Lăng thần mỏ.”
Giang Dật không nói dối.
Tuy hắn cũng muốn đi nơi sâu trong Tây Lăng thần mỏ, một mình độc chiếm cơ duyên.
Nhưng hiển nhiên đó là điều không thực tế.
Hắn cần dựa vào lực lượng của thế lực khắp nơi ở đây để chống cự những nguy cơ kia.
“Vậy còn chờ gì nữa, trực tiếp tiến vào.” Tông Hoằng nói.
Ngay lúc một đám thế lực bước vào khe nứt.
Bỗng nhiên, thiên địa phát sinh dị biến!