Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2845 - Chương 2845 - Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Bằng Hữu

Chương 2845 - Phòng cháy phòng trộm phòng bằng hữu
Chương 2845 - Phòng cháy phòng trộm phòng bằng hữu

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người.

Mấy vị kỵ sĩ không đầu thực lực mạnh, có thể so với cấp bậc Đạo Tôn cũng trực tiếp vỡ nát ra!

Sau khi cơ thể vỡ vụn, máu đen bắn ra.

Ngay cả người ngựa cũng trực tiếp bị nghiền nát thành máu đục!

Cảnh này làm chấn động tâm thần!

Ánh mắt của một ít tu sĩ nhìn về phía Quân Tiêu Dao vừa thu tay lại, trong mắt là rung động không thể xua đi.

Trong lòng dâng lên sóng to gió lớn!

Nếu không phải Quân Tiêu Dao thật sự còn trẻ tuổi đẹp trai, khí huyết mạnh mẽ, họ thật sự cho rằng đó là một lão quái vật đã thay đổi dung mạo của mình.

Thực lực này quá kinh khủng.

Tuổi còn trẻ như thế mà đã giết chết Hỗn Độn Đạo Tôn như giết chó.

Cho dù thiên kiêu cấp phá cấm cũng không thể đạt được đến trình độ này chứ?

“Rốt cuộc vị công tử này là thần thánh phương nào?”

Thanh Vân Tử của Thanh Vân Động Thiên vốn có tính cách lạnh lùng, nhưng lúc này sắc mặt lại hơi ngạc nhiên.

Thậm chí ngay cả đạo tâm cũng không kiềm chế được mà rung động.

Chỉ cần là tuyệt đại thiên kiêu thì đều có đạo tâm vô địch của mình.

Nhưng lúc này khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao, đến cả đạo tâm của Thanh Vân Tử cũng rung động.

Tận mắt nhìn thấy loại quái vật này làm cho hắn bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Mà Bái Nguyệt Thánh Nữ cũng vậy, cái miệng nhỏ há ra vì ngạc nhiên.

Sau đó đôi mắt trong suốt nở rộ ra một màu sắc chưa từng xuất hiện.

Tại đại hội đổ thạch, Quân Tiêu Dao đã bộc lộ thiên phú yêu nghiệt của mình.

Bây giờ thậm chí sức mạnh còn khủng khiếp như vậy.

Trong tu luyện và Nguyên sư chi đạo đều yêu nghiệt như thế, còn có ngoại hình anh tuấn tuyệt đẹp đến vậy.

Cho dù Bái Nguyệt Thánh Nữ thánh khiết lạnh lùng, lòng cũng rung động không chịu được.

“Thi Vận, sau này có thể giới thiệu vị công tử này với ta…”

Bái Nguyệt Thánh nữ thầm truyền âm cho Thái Thi Vận.

Họ xem như là bạn thân.

Nhưng Thái Thi Vận nghe vậy thì sắc mặt lại không tốt, sau đó nói: “Thật ra ta và Quân công tử cũng không quen biết lắm.”

Không biết vì sao, Thái Thi Vận không muốn giới thiệu Bái Nguyệt Thánh Nữ cho Quân Tiêu Dao.

Có cái gọi là phòng cháy phòng trộm phòng bạn, đây chính là trường hợp đó.

Bái Nguyệt Thánh Nữ lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng hiển nhiên không bỏ cuộc.

Bên này tự nhiên Quân Tiêu Dao không quan tâm lắm, hành động tùy ý của hắn làm cho mọi người ở đây chấn động như thế nào.

“Đừng trì hoãn thời gian nữa, đi sâu vào đi.”

Quân Tiêu Dao vừa nói xong thì chắp tay tiếp tục bước đi.

Tất cả mọi người đều giật mình đi theo sau.

Trong lòng họ hiểu, bọn họ đã ôm được cái đùi vàng rồi.

Mà càng xâm nhập sâu vào Tây Lăng thần khoáng, tỏng đó càng đầy rẫy hung hiểm.

Ngoài ra còn có rất nhiều tàn trận, huyết thụ, quan tài cổ xưa.

Có thể nói, ngay cả Ngô Đức và Thái Thi Vận muốn tìm đường sống trong đó cũng rất khó khăn.

Thế nhưng Quân Tiêu Dao đi thẳng về phía trước như đã tính trước, mọi người cũng không gặp phải nguy hiểm gì lớn cả.

Một lúc sau.

Quân Tiêu Dao bỗng dưng dừng bước lại, giọng điệu thản nhiên nói.

“Mọi người cùng tiến về phía trước, tuy cũng bảo vệ lẫn nhau nhưng mục tiêu cũng quan trọng.”

“Đến đây ta dò xét một chút, không nguy hiểm như trước nữa, mỗi người các vị tự tìm kiếm cơ duyên đi.”

Lời này của Quân Tiêu Dao nói rất nhẹ nhàng.

Hắn không muốn có nhiều người đi theo hắn.

Dù sao hắn cũng muốn cắt tên rau hẹ Giang Dật này, quá nhiều người thì không tiện.

Nghe thấy Quân Tiêu Dao nói vậy, rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Sao bọn họ có thể không hiểu ẩn ý của Quân Tiêu Dao chứ.

Dù sao người có da mặt dày cũng không tiện tiếp tục đi theo.

Chưa kể đến Quân Tiêu Dao thể hiện ra chiến lực mạnh mẽ.

Nếu da mặt dày khiến cho hắn không vui, chưa chắc bọn họ đã chịu được một cái tát của Quân Tiêu Dao.

Cho nên rất nhiều người chắp tay cảm tạ Quân Tiêu Dao xong rồi chuẩn bị rời đi.

Tất nhiên không phải ai cũng rời đi.

Lạc Lạc, Hoàng Thanh Nhi, Hách Nhân, Kiếm Vạn Tuyệt vẫn đi theo hắn.

Ngô Đức cười ha ha, cợt nhả không bước đi.

Còn Thái Thi Vận thì khẽ cắn đôi môi đỏ, dù sao nữ nhân cũng da mặt mỏng.

Nhưng nhìn thấy Ngô Đức ở lại, nàng cảm thấy quan hệ giữa nàng và Quân Tiêu Dao cũng thân hơn Ngô Đức.

Cho nên Thái Thi Vận im lặng không nói gì, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, đứng bên cạnh Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao cũng không để ý, hắn và Thái Thi Vận với Ngô Đức cũng không quá xa lạ.

Càng đừng nói sau này hắn còn có ý định thu thập những thế gia nguyên thuật này, cần lôi kéo hai người bọn họ đến dưới trướng.

Về phần Thanh Vân Tử và Bái Nguyệt Thánh Nữ, tuy bọn họ cũng rất muốn đi theo Quân Tiêu Dao nhưng quan hệ của bọn họ với hắn không thể so sánh với Ngô Đức và Thái Thi Vận.

Vì vậy chỉ có thể chắp tay rời đi.

Sau đó nhóm người Quân Tiêu Dao cũng tiếp tục tiến lên.

Dường như họ đã vượt qua những vùng đất âm khí nồng nặc, vì vậy không gặp phải âm binh nữa.

Nhưng các loại tàn trận cổ xưa ở đây lại càng đáng sợ hơn.

Không cẩn thận sẽ chết.

Ngay cả Ngô Đức và Thái Thi Vận thi triển nguyên thuật của gia tộc, đôi khi cũng khó phân biệt rõ ràng.

Vẫn phải dựa vào Quân Tiêu Dao mới tìm được con đường an toàn.

Khong bao lâu sau, Quân Tiêu Dao lập tức cảm giác được hình như phía trước có linh vật dao động.

Mọi người tiến về phía trước, không gian phía trước trở nên rộng hơn một chút.

Rõ ràng là một không gian ngầm.

Ở phía xa có một cái cây đang phát triển một số kim loại.

Điều này thật khó tin.

Cây đều bắt nguồn từ đất.

Và cái cây màu bạc này được trồng trên một kim loại kỳ lạ.

Kim loại đó cũng có màu trắng bạc, bề mặt được bao phủ bởi đường vân lôi điện tự nhiên, thỉnh thoảng còn có tia lửa điện lóe lên.

“Đó là…”

Ngô Đức nhìn quả bạc trên cây màu bạc.

Trái cây màu bạc có kích thước giống như anh đào, bề mặt có đường vân lôi điện tự nhiên.

Bình Luận (0)
Comment