Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thấy Quân Tiêu Dao giết chết đám người Vương Húc như đang đập ruồi.
Bên này, đám người Ngô Đức, Thái Thi Vận đều chấn động.
Đặc biệt là Thái Thi Vận.
Trước đó nàng đã tiếp xúc với Quân Tiêu Dao, vẫn luôn cho là Quân Tiêu Dao là loại công tử ôn văn nhĩ nhã, khí chất như ngọc.
Mà bây giờ, nàng đã được thấy một bộ mặt ưu việt khác của Quân Tiêu Dao.
Nhưng nàng lại không cảm thấy ghét hắn.
Không bằng nói, đàn ông cường thế như vậy mới mang lại cho phụ nữ cảm giác an toàn hơn.
Lúc cần cường thế thì cường thế, lúc cần dịu dàng thì dịu dàng, đây mới là một nam thần hoàn mỹ trong lòng phụ nữ.
Ngô Đức, hắn đảo mắt một vòng, rồi chợt bật cười ha ha, nói: “Ai ya, thật quá đáng tiếc cho đám người ở Địa Hoàng cung này, nào ngờ lại chết trong Tây Lăng thần khoáng, thật đáng buồn.”
Nghe lời này của Ngô Đức, Hách Nhân cũng gật đầu, nói phụ họa.
“Không sai không sai, Tây Lăng thần khoáng quá nguy hiểm, có người chết đi nữa cũng chuyện quá bình thường.”
Hiển nhiên, bọn họ cũng rất ăn ý.
Biết lúc nào là nên giả vờ ngu.
Quân Tiêu Dao cười hờ hững một tiếng, hắn cũng không ngại.
Cho dù để lộ việc hắn giết người ra bên ngoài thì thế nào.
Cùng lắm ngửa bài.
Chẳng lẽ Địa Hoàng cung thật sự dám vì mấy con kiến hôi này mà bắt hắn phải đền mạng?
Còn không sợ đế tộc Vân thị bắt Địa Hoàng cung đền mạng sao.
Vậy nên Quân Tiêu Dao không quan tâm.
Dù sao thì thân phận của hắn sớm muộn gì cũng sẽ lộ mà thôi.
Khi cần giết thì sẽ giết, không kiêng dè gì!
Thấy Quân Tiêu Dao để lộ vẻ mặt đầy hờ hững, hắn giết người của Địa Hoàng cung mà không thèm để tâm điều gì, cứ như đập con ruồi vậy.
Trong lòng đám người Ngô Đức, Thái Thi Vận cũng có chút tò mò.
Rốt cuộc, bối cảnh thế lực của hắn như thế nào mà hắn không sợ sự uy hiếp từ Địa Hoàng cung?
Nhưng nếu Quân Tiêu Dao đã không chủ động tiết lộ, thì tất nhiên bọn họ cũng sẽ không truy cứu đến cùng.
Quân Tiêu Dao đi tới quả Độ Kiếp trước.
Đám người Ngô Đức thấy vậy cũng không có ý kiến gì.
Dù không có Quân Tiêu Dao, quả Độ Kiếp này cũng sẽ không rơi xuống đầu họ, mà sẽ bị Vương Húc cướp đi.
Thế nên việc Quân Tiêu Dao có được quả Độ Kiếp, bọn họ cũng không bất kỳ ý kiến gì.
Mà bọn họ không biết rằng quả Độ Kiếp này đối với Quân Tiêu Dao mà nói, chẳng là cái thá gì.
Thậm chí Quân Tiêu Dao chỉ mong sao kích hoạt Lôi Kiếp mạnh hơn để rèn luyện bản thân mình.
Nếu là có thể dẫn tới Hỗn Độn Lôi Trì, vậy thì càng tốt, hắn còn có thể đạt được dịch Lôi Kiếp hiếm hoi.
Dù Quân Tiêu Dao không cần vậy này, nhưng hắn có thể ban thưởng cho người bên cạnh.
Quân Tiêu Dao đưa tay ra, tùy ý ngắt vài quả rồi ném cho đám người Ngô Đức.
Mỗi người có mặt tại đó đều được một quả.
“Quân công tử, cái này.”
Đám người Ngô Đức để lộ niềm vui ngoài ý muốn.
Đây chính là cơ duyên không cần kiếm.
“Cất vào đi, ai cũng có phần.”
Quân Tiêu Dao cũng cất mấy quả Độ Kiếp còn dư lại, để đến lúc có thể dùng bồi dưỡng người bên cạnh.
“Cảm ơn công tử.”
Đám người Thái Thi Vận, Kiếm Vạn Tuyệt cũng mừng rỡ.
Tuy chỉ có một quả, nhưng cũng đủ để bọn họ nắm chắc thêm phần vượt qua được kiếp Chuẩn Đế.
Đặc biệt là Kiếm Vạn Tuyệt, với thiên tư và cảnh giới tu vi của hắn, khoảng cách đạt đến Chuẩn Đế đã không còn quá xa.
Hiện tại hắn thật sự cảm thấy việc đi theo Quân Tiêu Dao, đơn giản là một quyết định vô cùng đúng đắn.
Sau khi có được quả Độ Kiếp, đám người Quân Tiêu Dao bắt đầu tiếp tục tiến sâu vào Tây Lăng thần khoáng.
Nếu ở trong thần khoáng mà còn có cả quả Độ Kiếp này.
Thì tất cả mọi người đều cho là ở chỗ sâu nhất của thần khoáng này, chắc hẳn còn có nhiều bảo bối hơn.
Sau khi đi qua hành lang một cách qua tứ thông bát đạt.
Cuối cùng đám người Quân Tiêu Dao cũng tiến sâu vào bên trong Tây Lăng thần khoáng, đến một khoảng không gian ở dưới đất rất mênh mông.
Trong này, có các loại quặng sắt hiếm hoi phát triển, phản chiếu những thần hoa với màu sắc sặc sỡ, khiến nơi đây trở nên vô cùng màu mè.
Ngoài ra ở đây còn có rất nhiều bảo dược hiếm thất ở bên ngoài.
“Giàu rồi, giàu rồi!”
Đám người Ngô Đức, Hách Nhân nhìn chằm chằm chúng mà hai mắt sáng lên.
Bọn họ cũng bắt đầu đi thu thập những món bảo bối kia.
Còn Quân Tiêu Dao thì lại chẳng phát hiện ra món gì khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Cho nên hắn nhường những thứ này cho đám người Thái Thi Vận.
“Ồ?”
Mà lúc này, Quân Tiêu Dao phát hiện ra ở đằng xa phía trước, dường như có một loại đạo uẩn làm hắn cảm thấy có chút hứng thú.
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao chuyển động, hắn cất bước.
Còn đám người Ngô Đức, Thái Thi Vận thì ở lại đó thu thập bảo bối, nên cũng không lập tức đi theo ngay.
Một mình Quân Tiêu Dao tiến sâu vào bên trong đó.
Nhưng tại một khắc nào đó, Quân Tiêu Dao bỗng nhiên dừng bước chân.
Bởi vì ở trước mặt hắn có ánh sáng của trận văn lóe lên.
Bước tới.
Hơn nữa nó cũng không phải là tàn trận bình thường, cái uy thế kia mơ hồ khiến người ta sợ hãi, bởi nó đã gần như là trận văn đế đạo.
“Có chút thú vị.”
Quân Tiêu Dao suy nghĩ một chút, sau đó cũng bắt đầu phá trận, tránh qua những thứ kia đáng sợ tàn trận.
Ngay khi Quân Tiêu Dao tiến về phía trước.
Ở một hướng khác cũng có một nhóm người đang đi chuyển qua lại trong tàn trận.
Người dẫn đầu, bất ngờ thay lại là Giang Dật.
Hắn ta cũng đã sử dụng nguyên thuật để đột phá trận pháp ở đây.
Ở phía sau, là một đoàn người đi theo, những kẻ này là tu sĩ của Địa Hoàng cung.
Cả Tông Hoằng, cùng Hoàng Chỉ cũng đều ở trong đó.
Bởi vì không gian ở dưới lòng đất này chính là điểm tụ của các đường lót gạch.
Cho nên tất cả bọn họ đều tập hợp lại.
“Kỳ lạ, tại sao không thấy bóng dáng của Vương Húc đâu, lẽ ra hắn cũng phải đi tới khu vực này mới đúng chứ.”
Tông Hoằng khẽ nhíu mày, trong lòng có chút nghi ngờ.