Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giang Dật thấy thế, gầm lên giận dữ.
Sau đó, hắn lại tung ra một con át chủ bài khác.
Một bóng dáng hình người như ngọc thạch được điêu khắc hiện ra sau hắn, thần năng sục sôi, ánh sáng vô số, muốn cố gắng hết sức chống lại.
Hiển nhiên đó chính là Giang Dật cắt ra Thánh Linh sơ khai lúc trước!
Trước khi hắn tới đã luyện hóa Thánh Linh sơ khai để phòng ngừa trường hợp bất trắc.
Có thể nói, nếu là người nào đó khác mà đột nhiên phải đối mặt với Thánh Linh sơ khai thì đều sẽ có chút khó mà chống đỡ.
Nhưng ánh mắt Quân Tiêu Dao vẫn bình tĩnh.
Hắn trực tiếp lôi ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh đã lâu không dùng!
Một đỉnh đồng lớn và dày nặng đánh rơi xuống, giống như mang theo sức mạnh trấn áp thời không bát hoang bốn phương dưới vòm trời.
Vạn Vật Mẫu Khí rơi xuống, chuyển động bí ẩn, một sợi là có thể áp sập hư không!
Ầm!
Thánh Linh sơ khai kia đã bị lực lượng cường đại của Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trực tiếp nghiền ép, vỡ nát ngay tại chỗ.
Sau đó nó được thu vào bên trong Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh để luyện hóa.
Phụt!
Giang Dật lại phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt đầy ắp sự phẫn hận và không cam lòng.
Bất kể hắn rút ra lá bài lợi hại cỡ nào thì ở trong mắt Quân Tiêu Dao đều giống như là một chuyện cười, có thể dễ dàng giải quyết.
“Ta không cam lòng!”
Cuối cùng, Giang Dật gầm lên giận dữ, cay cú, không cam lòng, phẫn nộ.
Ầm!
Mùi khói của đá tiêu tràn ngập nơi đây, đá vụn bắn tung trời.
Cả người Giang Dật bị đập thành bánh thịt.
Nguyên Thần muốn chạy trốn nhưng không chạy được, bị Quân Tiêu Dao giết chết dễ dàng.
Sau Chu Mộc, đứa con thế giới thứ hai ở Giới Trong Giới đã bị loại bỏ!
Có lẽ do mất đi chủ nhân, Phong Long Đồ đang xao động kia cũng bị Quân Tiêu Dao trấn áp, bắt đầu yên tĩnh lại.
“Rồng trắng khí vận.”
Nhìn con rồng trắng dũng mãnh trong Phong Long Đồ, Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Lúc trước hắn nghe Tống Diệu Ngữ nói, nếu là bốn con rồng khí vận cùng hiện thế thì sẽ có cơ duyên to lớn xuất hiện.
Quân Tiêu Dao cũng hơi tò mò một chút.
Bây giờ đã có hai con rồng khí vận xuất hiện, thế mà lại đều bị hắn nắm giữ.
Hai con còn lại cũng đáng để mong chờ.
Nhưng lần này, bất ngờ đáng mừng nhất đối với Quân Tiêu Dao cũng không phải rồng trắng khí vận.
Mà là…
Quân Tiêu Dao chuyển tầm mắt về phía Tiên Linh Chi Cốt.
Cả khúc xương óng ánh trắng toát dường như được điêu khắc từ Tiên Ngọc.
Xung quanh có đan xen hoa văn đại đạo, có huyền ảo dị tượng và khí thế hiển hiện.
Cái này giống như là xương còn sót lại của thần lin, có một loại năng lượng đáng kinh ngạc cùng thần tính.
Nhưng một trong Địa Hoàng Tiên Linh Đế của Tam Hoàng ở trong mắt sinh linh của Giới Hải cũng hoàn toàn không khác gì so với thần linh.
Có thể nói, khúc xương này, đối bất kỳ tu sĩ nào, thậm chí là cả đối Đại Đế mà nói thì cũng đều là một sự cám dỗ khó cưỡng lại.
Cái này chẳng khác gì cơ hội một bước lên trời được bày ra trước mắt,, chỉ cần luyện hóa là có thể đạt được vô số lợi ích.
Dù là phế vật đạt được Tiên Linh Chi Cốt này thì cũng có thể nhảy lên trở thành thiên kiêu vương giả của Giới Hải.
Thế nhưng, ánh mắt Quân Tiêu Dao nhìn Tiên Linh Chi Cốt này hoàn toàn không có gì dao động.
Hắn vươn tay cầm lấy khúc xương này, có thể cảm giác được trong đó có rất nhiều quy tắc đạo văn huyền diệu.
Với ngộ tính cao thái quá của Quân Tiêu Dao đương nhiên là có thể lĩnh hội.
Nếu là những người khác, chắc chắn sẽ nhịn không được mà trực tiếp dung nhập khúc xương này vào trong nhục thể.
Nhưng vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn là bình thản.
Đây là cơ duyên thuộc về muội muội của hắn, đương nhiên là hắn sẽ không có suy nghĩ gì.
Hơn nữa nếu như Quân Tiêu Dao thật sự có hứng thú với quy tắc đạo văn được bao hàm bên trong Tiên Linh Chi Cố kia thì chờ về sau giao cho Vân Khê, Vân Khê tất nhiên sẽ nói cho Quân Tiêu Dao sự huyền ảo trong đó.
Đến lúc đó cùng nhau lĩnh hội, nói không chừng còn sẽ có thu hoạch.
Còn hiện tại, Quân Tiêu Dao tạm thời không muốn động thủ nghiên cứu khúc xương này.
Hắn tạm thời cất nó đi.
Sau đó Quân Tiêu Dao cũng không có lãng phí vật chất Tiên đạo của nơi này, thu hết tất cả vào Tiên Tuyền Nhãn bên trong vũ trụ.
Nói tóm lại, lần thu hoạch này của Quân Tiêu Dao có thể nói là vô cùng nhiều.
Tạm không bàn đến tiên căn không hoàn chỉnh và các loại bảo bối khác kiếm được trong đổ thạch thịnh hội, chỉ kể riêng trong Tây Lăng thần mỏ, Quân Tiêu Dao đã đạt được quả Độ Kiếp, cỏ Hóa Đạo những bảo bối quý hiếm khác.
Hắn còn chiếm được cả hai chí bảo nặng kí là rồng trắng khí vận và Tiên Linh Chi Cốt.
Không thể không nói, rau hẹ tên Giang Dật này mập mạp tươi tốt quá đi, “nông phu” Quân Tiêu Dao rất là hài lòng.
“Có thêm Tiên Linh Chi Cốt - chiếm vị trí thứ hai trong Tiên Linh tam bảo thì việc Vân Khê trở thành người truyền thừa Địa Hoàng không phải vấn đề gì lớn.”
Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười.
Đến lúc đó cô nàng kia chắc là lại cảm động rơi nước mắt.
Quân Tiêu Dao vừa nghĩ vừa quay về.
Chuyến đi Tây Lăng thần mỏ lần này kết thúc như vậy.
Nhóm người Ngô Đức, Thái Thi Vận cũng thu hoạch được rất nhiều trong thần mỏ.
Công thần lớn nhất đương nhiên là Nguyên Bảo.
Nó dẫn nhóm người Lạc Lạc, Ngô Đức, Thái Thi Vận, Hoàng Thanh Nhi, Hách Nhân, Kiếm Vạn Tuyệt tìm được rất nhiều bảo bối.
Lúc sau, mọi người cũng bắt đầu rút lui khỏi Tây Lăng thần mỏ.
Nhung so với số người cùng tiến vào Tây Lăng thần mỏ thì người ra được quá ít.
Mười không còn một.
Sau khi đám người Lạc Lạc ra ngoài.
Quân Tiêu Dao vẫn còn chưa ra.
Bởi vì Quân Tiêu Dao là đi sâu nhất, lại còn hao phí một khoảng thời gian với Giang Dật.
“Quân công tử không sao chứ?” Trong mắt Thái Thi Vận lộ sự lo lắng.
“Ái chà, Thi Vận tiên tử vậy mà lại lo lắng Quân ca như thế, không phải lúc trước người có quan hệ tốt với tên Giang Dật kia à, sao không lo cho an nguy của tên kia?” Ngô Đức trêu ghẹo.