Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Câm mồm.” Thái Thi Vận trừng mắt Ngô Đức.
Nàng không có cảm giác gì với Giang Dật cả.
Trợ giúp lúc trước chẳng qua là vì cảm thấy hắn có chút nghèo túng tội nghiệp.
Nhưng hành động sau này của Giang Dật ngược lại khiến một chút thương cảm trong lòng Thái Thi Vận tiêu tán không còn sót lại tí gì.
“Yên tâm đi, Tiêu Dao không có chuyện gì.” Lạc Lạc bình thản, không lo lắng chút nào.
Mà lúc này, có chút tu sĩ may mắn sống sót đi ra đều là ngạc nhiên nói.
“A, tại sao không có thấy người Địa Hoàng cung?”
“Chẳng lẽ người Địa Hoàng cung đều là vẫn lạc ở bên trong?”
“Sao lại thế được, Địa Hoàng cung hẳn là nhóm có thực lực mạnh nhất…”
Ngay khi mọi người ở đây đều ngạc nhiên.
Mấy bóng người đi ra.
Chính là nhóm người Hoàng Chỉ.
“Ra rồi, nhưng chỉ ra một ít.”
Vài tu sĩ ngạc nhiên.
Địa Hoàng cung thế mà lại tổn thất lớn như vậy, người ra được có chút éc.
“Tỷ!”
Thấy Hoàng Chỉ ra, Hoàng Thanh Nhi lập tức nhào về phía Hoàng Chỉ như là chim én non về tổ.
Hoàng Chỉ cũng mỉm cười, vuốt ve cái đầu nhỏ của Hoàng Thanh Nhi.
Tỷ muội gặp lại, cũng là hàn huyên vài câu.
Mắt Hoàng Thanh Nhi đảo một vòng, đột nhiên nói: “Tỷ, ngươi gặp Quân công tử như thế nào, thật sự chỉ là quan hệ bạn bè bình thường ư?”
Hoàng Chỉ nghe vậy sửng sốt.
Xem ra bọn họ còn chưa biết thân phận thực sự của Quân Tiêu Dao.
Nhưng cũng chẳng sao, nếu như biết thì cũng rất khó mà ở bên cạnh Quân Tiêu Dao một cách tự nhiên như thế.
Dù sao người có thân phận như vậy, không phải người bình thường có thể trèo cao với tới được.
Nhưng khóe môi Hoàng Chỉ bỗng nhiên hơi cong lên, sau đó nói: “Muội đoán xem, công tử tuấn tú ngon nghẻ thế này, tỷ tỷ sẽ bỏ qua chứ?”
“Ưm, nhưng mà người ta cũng thích!”
Hoàng Thanh Nhi chu miệng.
Đúng lúc này, một bóng người khoan thai từ trong khe nứt đi ra.
Tất nhiên là Quân Tiêu Dao.
Những người quen biết vây lại.
Đám người Hoàng Chỉ và Ngô Đức biết, chỉ có Quân Tiêu Dao là đi sâu đến nhất đến tận cùng bên trong Tây Lăng thần mỏ.
Về phần hắn đạt được cái gì, không có ai lắm miệng hỏi.
Đồng thời, Ngô Đức cũng phát hiện tên Giang Dật kia không có đi ra.
Theo lý thuyết, có được nguyên thuật dòng dõi Địa sư, lại có thêm Địa Cực Âm Đồng.
Giang Dật có chuyện gì thì việc bình yên ra tới hẳn không phải là vấn đề.
Như vậy cũng chỉ còn có một khả năng.
Nghĩ tới đây, Ngô Đức cũng là cười hề hề.
Hành động lần này của Quân Tiêu Dao cũng xem như là giải quyết một phiền toái giúp Ngô gia.
Dù sao một cái Giang gia có truyền thừa Địa sư, uy hiếp vẫn là rất lớn.
Sau hành trình Tây Lăng thần khoáng, tin tức cũng chấn động bốn phương.
Tuy biết hành trình thần khoáng hung hiểm đến cực điểm.
Nhưng không nghĩ tới tổn thất lại lớn như thế.
Tổn thất của Địa Hoàng cung có phần thảm trọng.
Ngoài mấy người Hoàng Chỉ ra, đội ngũ của đám người Tông Hoằng, Vương Húc đều vẫn lạc trong đó.
Có thể nghĩ, tin tức này sau khi truyền về Địa Hoàng cung sẽ gây nên một phen chấn động.
Dù sao hai người bọn họ đều là đệ tử chân truyền của Thánh Vương.
Ngoài ra còn có một việc.
Đó là thiếu chủ Giang gia Giang Dật cũng vẫn lạc bên trong, không đi ra.
Rất nhiều người đều cảm thấy hơi kinh ngạc.
Nói cho cùng Giang Dật có truyền thừa Địa sư, còn có được Địa Cực Âm Đồng.
Theo lý thuyết, hắn có ra sao thì chạy ra cũng không thành vấn đề.
Song cũng không có ai truy cứu cái gì.
Dù sao hắn đã gặp phải gì trong Tây Lăng thần khoáng, ai cũng không rõ.
Giang gia tự nhiên vô cùng phẫn nộ.
Giang Dật là hi vọng quật khởi của Giang gia bọn họ, cứ như vậy không rõ ràng vẫn lạc bên trong.
Thực ra Giang gia cũng có suy đoán.
Hiềm nghi lớn nhất tự nhiên là Ngô gia.
Suy cho cùng Ngô gia và Giang gia vẫn luôn không thích hợp.
Ngoài ra, Quân Tiêu Dao cũng bị cho rằng có hiềm nghi.
Nhưng như vậy thì sao?
Không có chứng cứ, Giang gia lại có thể thế nào.
Lại lui một vạn bước, cho dù Giang gia có chứng cứ, lại có thể thế nào?
Bây giờ bởi vì quan hệ của Ngô Đức và Thái Thi Vận.
Cộng thêm trước đó Quân Tiêu Dao đưa năm mạch khoáng tiền đánh cược cho hai nhà.
Cho nên quan hệ giữa Quân Tiêu Dao và Ngô gia, Thái gia cũng tương đối tốt.
Giang gia có thế nào cũng không thể làm gì được.
Không thể đồng thời nhằm vào Ngô gia và Thái gia.
Đừng nói chi Quân Tiêu Dao còn có quan hệ với Hoàng Thanh Nhi, Hách Nhân.
Hoàng tộc và thế lực đạo tặc sau lưng bọn họ cũng không thể khinh thường.
Cho nên Giang gia chỉ có thể lòng đầy lửa giận lại không cách nào phát tiết.
Mà bên Quân Tiêu Dao tất nhiên làm như không thấy mấy gợn sóng này.
Loại gợn sóng nhỏ này, không cần hắn để ý.
Sau hành trình Tây Lăng thần khoáng.
Đám người Quân Tiêu Dao trở về Tây Cực cổ thành.
Tại tổng bộ Thái gia, trong một lương đình.
Hai bóng người ngồi đối diện nhau.
Đúng là hai người Hoàng Chỉ và Quân Tiêu Dao.
“Từ lúc từ biệt ở thành luỹ Tam Hoàng lần trước, không nghĩ tới có thể lần nữa gặp thiếu chủ ở Giới Trong Giới.”
“Ân cứu mạng lần trước, Hoàng Chỉ đều vẫn ghi nhớ trong lòng.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Chỉ mang theo nụ cười, cười mỉm nhìn Quân Tiêu Dao.
Tuy cách thành luỹ Tam Hoàng thời gian này cách không dài.
Nhưng Hoàng Chỉ cảm thấy, khí tức của Quân Tiêu Dao bây giờ đã càng thêm kinh khủng, càng thêm sâu không lường được so với trước đó.
Đây tự nhiên là vì thân thể Quân Tiêu Dao đang tiến bước đến Chuẩn Đế.
Cho nên mới cho Hoàng Chỉ cảm giác sâu không lường được.
“Hoàng Chỉ cô nương, ngươi hẳn biết mục đích ta tới Tây Thiên giới vực nhỉ?”
Quân Tiêu Dao cũng không nói vòng vo.
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Hoàng Chỉ vụt tắt, nét mặt không thích hợp.
“Sao vậy?”
Thấy dáng vẻ này, Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi.
“Vân Tiêu thiếu chủ tới Tây Thiên giới vực hẳn là vì Vân Khê muội muội.”
“Nhưng nàng đang bế quan, cho nên không đến Tây Lăng thần khoáng lần này.”
Hoàng Chỉ nói xong, đầu óc thì nghĩ làm sao tổ chức ngôn ngữ, mới sẽ không quá mức đột ngột, làm Quân Tiêu Dao tức giận.
“Hoàng Chỉ cô nương có lời cứ nói đừng ngại, bản thiếu chủ trái lại không phải người không hiểu lý lẽ gì.”