Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ây da, tiểu tử này miệng thật ngọt, đúng thật là có chút làm người khác yêu thích, tốt hơn tên tiểu tử lỗ mãng kia không biết bao nhiêu lần.”
Quân Tiêu Dao vốn có tuấn tú tuyệt luân, làm đổ gục phái nữ mọi lứa tuổi.
Lại có mỹ phụ nhân nào nghe thấy hậu sinh trẻ tuổi tuấn tú như vậy gọi mình tỷ tỷ mà sẽ không vui vẻ chứ?
Mộ Linh Nga tuy là một trong Ngũ Hổ Thần Tướng, nhưng cũng là nữ nhân.
Chỉ cần là nữ nhân thì không tránh được thích nghe những lời ngon tiếng ngọt êm tai.
Cho dù là nữ nhân lạnh nhạt đến đâu, mặt ngoài có lẽ nàng không thèm để ý đến lời ngọt ngào và ca ngợi của người khác, nhưng trong lòng có lẽ đã nở nụ cười.
Quân Tiêu Dao vẫn luôn lập kế hoạch lôi kéo Ngũ Hổ Thần Tướng.
Cho nên tùy tiện nói mấy dễ nghe lời cũng không tính là gì.
Nhưng hắn cũng chú ý tới mao tiểu tử trong miệng Mộ Linh Nga.
Nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là Sở Tiêu.
Nói cho cùng Sở Tiêu bây giờ là truyền nhân Nhân Hoàng, chuyện hắn để ý và kỳ vọng nhất là gì?
Tự nhiên là lôi kéo Ngũ Hổ Thần Tướng.
Nếu có thể đạt được sự ủng hộ của Ngũ Hổ Thần Tướng.
Vậy thì địa vị truyền nhân Nhân Hoàng của Sở Tiêu thật sự sẽ vững như bàn thạch.
Cho dù thiếu Nhân Hoàng điện, hắn cũng vẫn có lực lượng.
Mà Sở Tiêu bây giờ phần nhiều là dựa vào Nhân Hoàng điện mới có thể thượng vị.
Quân Tiêu Dao đã sớm đoán thấu tâm lý của Sở Tiêu.
Không biết nếu trên đại yến Nhân Hoàng, thấy chính mình và Ngũ Hổ Thần Tướng hiện thân.
Sở Tiêu lại có biểu cảm gì?
Lúc này, Gia Cát Càn nói: “Tiểu hữu, ngươi đến Ngũ Phương sơn hẳn không chỉ là muốn tới thăm nơi Lạc Lạc sinh sống đơn giản như vậy nhỉ?”
Quân Tiêu Dao không vòng vèo gì nữa, nói thẳng.
“Đúng là vậy, thế vãn bối cũng nói thẳng.”
“Bây giờ chủng tộc Hắc Họa ở Giới Hải dị động, đại loạn buông xuống, vãn bối hi vọng tiền bối có thể rời núi.”
Gia Cát Càn hờ hững lắc đầu nói: “Tiểu hữu, nếu ngươi đã thấy bọn ta ẩn cư Ngũ Phương sơn thì hẳn biết bọn ta đã không có loại ý nghĩ đó.”
“Giậu đông hái cúc tươi, nhìn núi Nam thanh thản, rời xa tất cả xô bồ hỗn loạn.”
“Cho dù không có bọn ta, cũng sẽ có người mới thay thế bọn ta.”
Nghe được lời của Gia Cát Càn, Quân Tiêu Dao lại dửng dưng nói.
“Lấy năng lực của tiền bối, ẩn cư ở đây cũng hơi đáng tiếc.”
“Ta nghĩ, thay vì nói tiền bối không nguyện ý, không bằng nói là còn chưa đợi được nhân quả chân chính.”
Lời của Quân Tiêu Dao làm đôi càn mâu của Gia Cát Càn lộ ra một tia tia sáng lạ.
Mà Mộ Linh Nga bên cạnh cũng nói: “Tiểu gia hỏa, tuy tỷ tỷ rất thích ngươi.”
“Thế nhưng chỉ dựa vào mình ngươi mà muốn mời bọn ta rời núi thì cũng hơi ngây thơ đấy.”
Nghe đến đây, Lạc Lạc cũng mơ màng, nhưng đại khái cũng đã biết một vài chuyện.
Mấy người sư phụ của nàng, xem ra thân phận cực kỳ không tầm thường.
Mà Quân Tiêu Dao muốn mời các sư phụ của nàng rời núi.
Nghĩ tới đây, Lạc Lạc cũng lên tiếng hỏi: “Gia Cát sư phụ, Mộ sư phụ, các ngươi không thể giúp Tiêu Dao hả?”
“Ây da, Lạc Lạc, ngươi mới ra ngoài bao lâu mà đã hướng cùi chỏ ra ngoài rồi?”
Mộ Linh Nga lắc đầu, thở dài nói.
“Không phải, chỉ là…” Vẻ mặt Lạc Lạc chợt đỏ lên.
“Đừng phản bác, trước đó vi sư còn lo lắng ngươi sẽ bị dã nam nhân nào đó gạt đi mất.”
“Bây giờ nhìn lại, ừm, vẫn còn khá tốt.” Khóe môi Mộ Linh Nga lộ ra ý cười, trêu chọc nói.
Vẻ mặt Lạc Lạc càng thêm đỏ.
Mà Gia Cát Càn thì nói: “Tiểu hữu, dù ngươi và Lạc Lạc quan hệ không cạn, nhưng muốn vì thế mà thuyết phục được bọn ta cũng không đơn giản vậy đâu.”
“Phải biết rằng, ngay cả Sở Tiêu người mang huyết mạch Hiên Viên, có Nhân Hoàng Kiếm cũng từng ba lần tới cửa thỉnh cầu, lại bị bọn ta cự tuyệt.”
“Tiểu hữu ngươi cảm thấy, ngươi có tư cách hơn Sở Tiêu ư?”
Quân Tiêu Dao khẽ mỉm cười nói: “Đương nhiên.”
“Ồ?”
Gia Cát Càn và Mộ Linh Nga đều ghé mắt, có phần tò mò.
Quân Tiêu Dao có lực lượng gì mà dám nói hắn có tư cách hơn Sở Tiêu.
Quân Tiêu Dao hờ hững mỉm cười, lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng.
Nhìn thấy lệnh bài này, dù là hai thần tướng Gia Cát Càn và Mộ Linh Nga cũng chấn động cả người, vẻ mặt chợt đổi, không cách nào không để ý nữa!
Lệnh bài màu vàng xưa cũ dày nặng.
Dường như có khí tức đế đạo phát ra.
Liếc nhìn là khiến người ta sinh ra một loại cảm giác kính sợ.
Lệnh bài này tự nhiên là Hiên Viên lệnh Quân Tiêu Dao đánh dấu ở Hiên Viên đế lăng vũ trụ Huyền Hoàng lúc trước.
Hiên Viên lệnh là binh phù.
Là tín vật Hiên Viên Đại Đế tế luyện ra, hiệu lệnh Ngũ Hổ Thần Tướng và Nhân Hoàng vệ.
Đối với Ngũ Hổ Thần Tướng và Nhân Hoàng vệ.
Có thể mệnh lệnh cho bọn họ, chỉ có hai loại khả năng.
Mệnh lệnh của Hiên Viên Đại Đế, hoặc là Hiên Viên lệnh.
Mà mọi người đều biết, Hiên Viên Đại Đế bởi vì phong ấn Hắc Họa thời cổ mà tan biến.
Hiên Viên lệnh cũng không biết tung tích.
Cho nên tự nhiên không ai có thể hiệu lệnh Ngũ Hổ Thần Tướng và Nhân Hoàng vệ.
Dù là Sở Tiêu có tư cách nhất cũng không cách nào thuyết phục đám người Gia Cát Càn.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Hiên Viên lệnh trong tay Quân Tiêu Dao.
Cho dù là Gia Cát Càn, người được xưng là trí tuệ đệ nhất, liệu sự như thần trong Ngũ Hổ Thần Tướng.
Biểu cảm cũng vô cùng bất ngờ.
“Hiên Viên lệnh!?”
Mộ Linh Nga cũng giật mình, cảm thấy khó tin.
Hiên Viên lệnh mất đi tung tích, vậy mà lại ở trong tay thiếu chủ Vân thị?
“Cho nên trước đó vãn bối mới nói, ta và tiền bối có lẽ có duyên.” Quân Tiêu Dao mỉm cười nói.
Lần này, Gia Cát Càn cũng im lặng.
Quân Tiêu Dao tiếp tục nói.
“Lấy năng lực của Gia Cát tiền bối chắc hẳn cũng đã sớm biết.”
“Nhân Hoàng Kiếm không phải do Sở Tiêu rút ra.”
“Nói cách khác, tuy rằng hắn có huyết mạch Hiên Viên, tu luyện Nhân Hoàng Đạo Kinh, vân vân.”
“Nhưng nếu nói thật sự có tư cách trở thành truyền nhân Nhân Hoàng, hắn còn xa không có cửa.”
“Tiền bối hỏi ta có tư cách hơn Sở Tiêu hay không.”
“Vãn bối chỉ muốn nói, đừng lấy ta so sánh với Sở Tiêu, hắn không xứng.”