Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2860 - Chương 2860 - Ngũ Hổ Thần Tướng

Chương 2860 - Ngũ Hổ Thần Tướng
Chương 2860 - Ngũ Hổ Thần Tướng

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Lạc Lạc, ngươi đây là đang phá hư quy củ đó, chỗ chúng ta không thể tùy tiện mang người ngoài vào.” Đại hán nói.

Lạc Lạc bẹp miệng, cũng có phần chột dạ.

“Nhưng ta thấy lai lịch của tiểu huynh đệ này hẳn có chút bất phàm nhỉ?” Đại hán nhìn về phía Quân Tiêu Dao nói.

“Nào có, tại hạ gia cảnh bình thường, chỉ vì tò mò nên mới muốn đến chỗ Lạc Lạc xem.” Quân Tiêu Dao dửng dưng nói.

Mà đúng lúc này, trong hư không bỗng vang lên một âm thanh.

“Vị tiểu hữu này, đến đây gặp mặt đi.”

Nghe thấy âm thanh này, Lạc Lạc bèn nói: “Là âm thanh của Gia Cát sư phụ.”

Quân Tiêu Dao thì ánh mắt ám liễm, khẽ gật đầu.

Hắn và Lạc Lạc cùng đi tới một trong năm ngọn núi.

“Trời, vậy mà có thể được đại nhân tiếp kiến, thân phận của hắn là...”

Các thôn dân đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.

“Quả nhiên có chút bản lĩnh...”

Đại hán nọ cũng đôi mắt thâm thúy.

Bên này.

Quân Tiêu Dao và Lạc Lạc đi tới đỉnh một ngọn núi.

Phía trên có một lương đình.

Trong lương đình ngồi một nam tử trung niên.

Một thân đạo bào đen trắng, thoạt nhìn ôn văn nho nhã hệt như một thư sinh trung niên trong hồng trần, mang theo phong độ của người trí thức.

Hắn nhìn về phía Quân Tiêu Dao, trong đôi mắt giống như có trắng và đen thuần túy đang lưu chuyển, như âm dương thái cực biến ảo.

Quân Tiêu Dao tức khắc có cảm giác bị theo dõi.

Nhưng sau nháy mắt, bóng dáng nam tử trung niên chợt hơi chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Nhưng sau đó lại chuyển hóa thành ý cười hờ hững.

“Thú vị, không hổ là thiếu chủ đế tộc Vân thị, vận mệnh của ngươi thật sự khó làm người ta suy xét, hẳn là bị một đại nhân nào đó vật giấu đi.”

Nghe thấy nam tử trung niên một câu vạch trần thân phận của hắn.

Quân Tiêu Dao cũng chẳng bất ngờ, ngược lại cảm thấy đương nhiên.

Hắn hơi mỉm cười nói.

“Tại hạ cũng không nghĩ tới, tùy tùng Nhân Hoàng danh chấn Giới Hải, Ngũ Hổ Thần Tướng, vậy mà lại ẩn cư trong một tiểu thế giới thế này.”

Câu đầu tiên khi Quân Tiêu Dao và nam tử trung niên gặp mặt.

Đã vạch trần thân phận của đối phương.

Mà Lạc Lạc bên cạnh nghe mà thấy mơ hồ.

Thiếu chủ Vân thị?

Ngũ Hổ Thần Tướng?

Đây đều là cái gì?

Lạc Lạc mặt đầy mờ mịt.

Trước đây nàng vẫn luôn ở Ngũ Phương sơn, không hiểu rõ bên ngoài.

Tự nhiên cũng không biết, cái gọi là thiếu chủ Vân thị rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Về phần Ngũ Hổ Thần Tướng, Lạc Lạc cũng không rõ lắm.

Bởi vì mấy người sư phụ nàng căn bản chưa từng nói bất kỳ chuyện nào về phương diện này.

Cho nên trong đầu Lạc Lạc bây giờ đều đầy dấu chấm hỏi.

Nam tử trung niên khẽ cười nói: “Xem ra trước khi tới đây thì tiểu hữu đã đoán được.”

“Chỉ có phỏng đoán đơn giản thôi.” Quân Tiêu Dao nói.

“Haiz, hậu sinh khả uý.”

Nam tử trung niên cảm thán, sau đó nói: “Ta tên Gia Cát Càn.”

Nghe thấy tên, Quân Tiêu Dao không ngoài ý muốn.

Chỉ là ánh mắt kỳ dị liếc nhìn Gia Cát Càn.

Là tùy tùng của Nhân Hoàng Hiên Viên Đại Đế, Ngũ Hổ Thần Tướng danh chấn Giới Hải.

Mỗi người trong đó đều có thể gọi là truyền kỳ, hơn nữa ai cũng có sở trường riêng.

Mà Gia Cát Càn có thể nói là người đặc biệt nhất trong Ngũ Hổ Thần Tướng.

Bởi vì chiến lực của hắn là thấp nhất trong Ngũ Hổ Thần Tướng.

Thậm chí bây giờ, Quân Tiêu Dao đều có thể cảm giác được.

Thực lực của Gia Cát Càn đại khái đang ở cấp Chuẩn Đế cửu kiếp.

Thậm chí còn chưa chứng đạo thành đế.

Thực lực như vậy tuy không thể coi như yếu.

Nhưng trong Ngũ Hổ Thần Tướng thì đúng là hơi yếu.

Mà chỗ đặc biệt chân chính của hắn nằm ở chỗ năng lực bói toán hắn.

Có thể biết âm dương, diễn bát quái, đoán hung cát, bói vận mệnh.

Tuy không thể coi như liệu sự như thần, nhưng cũng là người đa mưu túc trí trong Ngũ Hổ Thần Tướng.

Càng thêm làm người để ý là, nghe đồn Nhân Hoàng vệ dưới trướng Hiên Viên Đại Đế đều là do Gia Cát Càn dạy dỗ mà thành.

Như vậy là tương đối có bản lĩnh rồi.

Có thể nói, Gia Cát Càn là một yêu nghiệt tuyệt đối, cũng là một tướng tài tuyệt thế.

“Thì ra là Gia Cát tiền bối đại danh đỉnh đỉnh.” Quân Tiêu Dao hơi chắp tay.

“Tuy ta chưa từng du lịch bên ngoài, nhưng tên của thiếu chủ Vân thị cũng coi như có nghe thấy.” Gia Cát Càn lạnh nhạt nói.

“Lấy năng lực của tiền bối, sợ là chân không bước khỏi nhà cũng có thể bói toán chuyện thiên hạ.” Quân Tiêu Dao cũng mỉm cười.

Vừa rồi Gia Cát Càn suy vận tính mệnh của hắn.

Nhưng Quân Tiêu Dao là người vận mệnh hư vô, Gia Cát Càn tự nhiên suy tính không ra thứ gì.

Còn tưởng rằng vận mệnh của hắn bị đại nhân vật của đế tộc Vân thị che giấu.

“Không nghĩ tới tiểu hữu lại sẽ đến Giới Trong Giới, còn gặp Lạc Lạc, ngược lại có hơi kỳ diệu.” Gia Cát Càn hờ hững nói

“Duyên phận gặp gỡ mà thôi, có lẽ ta và Lạc Lạc, và tiền bối đều có một ít duyên phận cũng không chừng đấy chứ.” Quân Tiêu Dao mỉm cười nói.

Vào lúc này, lại có một giọng nữ vang lên.

“Khanh khách, tiểu gia hỏa thú vị, vậy ngươi và ta cũng có duyên phận à?”

Nghe thấy âm thanh này, Quân Tiêu Dao theo tiếng nhìn lại.

Người phát ra tiếng là một phụ nhân tuyệt lệ kiều mỹ.

Vai thon eo nhỏ, dáng người yểu điệu.

Đường cong no đủ mượt mà.

Đó là cái đẹp năm tháng làm cho chín muồi.

Nhìn thấy người tới, tuyệt đối rất khó để cho người ta đem hắn và trong truyền thuyết Ngũ Hổ Thần Tướng liên hệ với nhau.

Nhưng Quân Tiêu Dao lại hơi hơi chắp tay, cười nhạt nói: “Chắc hẳn tỷ tỷ này là cân quắc hồng nhan duy nhất trong Ngũ Hổ Thần Tướng, Mộ Linh Nga Mộ tỷ tỷ.”

Nghe được Quân Tiêu Dao gọi nàng tỷ tỷ.

Trên khuôn mặt kiều mị động lòng người của Mộ Linh Nga cũng hiện ra ý cười vui vẻ không che giấu được.

Bình Luận (0)
Comment