Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2859 - Chương 2859 - Vào Ngũ Phương Sơn, Thế Ngoại Đào Nguyên

Chương 2859 - Vào Ngũ Phương sơn, thế ngoại đào nguyên
Chương 2859 - Vào Ngũ Phương sơn, thế ngoại đào nguyên

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Quân Tiêu Dao không để ý, mỉm cười.

Trái lại Nguyên Bảo thấy thế, hưng phấn kêu to gâu gâu.

Nếu như nữ chủ nhân của nó có thể thành đôi với Quân Tiêu Dao.

Vậy chẳng phải nó cũng có thể ngày ngày được Quân Tiêu Dao cho ăn sao.

Quả thực sướng rơn.

“Vậy ngươi...”

Lạc Lạc nhìn về phía Kiếm Vạn Tuyệt.

Tuy nàng tin cậy tuyệt đối và thân cận với Quân Tiêu Dao.

Nhưng nói cho cùng Ngũ Phương sơn không phải nơi ai cũng tuỳ tiện vào được.

“Ta hiểu, ta hiểu, các ngươi đi đi, ta ở bên ngoài thay các ngươi canh chừng.”

Kiếm Vạn Tuyệt rất tự mình hiểu lấy.

Hắn không muốn làm bóng đèn gì đó đâu.

Hơn nữa tuy hắn cũng cũng ôm một tia tò mò với nơi gọi là Ngũ Phương sơn.

Nhưng hắn biết, đây là chuyện của chủ tử nhà hắn Quân Tiêu Dao, hắn không cần thiết tìm hiểu nhiều như vậy.

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt gật đầu.

Hắn thật sự thưởng thức sự tự giác của Kiếm Vạn Tuyệt.

Sau đó, Quân Tiêu Dao và Lạc Lạc, Nguyên Bảo bay lên không.

Sau khi đi đến một khu vực nào đó.

Ấn đường Lạc Lạc sáng lên một luồng ánh sáng.

Theo sau, trận văn phía trước được thắp sáng.

Sau đó hiện ra một vết nứt không gian.

Trong vết nứt có thể nhìn thấy một tiểu thế giới tiên khí dạt dào như thế ngoại đào nguyên.

Quang ảnh chồng chất luân phiên, hào quang vạn trượng, như một tiểu tiên giới.

“Đi thôi.”

Lạc Lạc nói, hít sâu một hơi, vậy mà vẫn còn đôi chút căng thẳng.

Quân Tiêu Dao thì vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy.

Hắn muốn xác minh phỏng đoán của mình.

Hai người một sủng vật đi vào bên trong.

Trong nháy mắt, thiên địa na di.

Cảnh tượng trước mắt rõ ràng.

Núi sông hiểm trở, kỳ phong nguy nga.

Tiên ba thổ hà, thụy thảo tranh huy.

Nơi này thật sự giống như thế ngoại đào nguyên, linh khí nồng đậm, hơn nữa bầu không khí an bình.

“Nơi này là nhà của ngươi à, đúng thật là có chút bất phàm.”

Quân Tiêu Dao quan sát bốn phía, hờ hững mỉm cười.

Tuy rằng thế giới này không quá rộng lớn, nhưng pháp tắc không gian kiên cố, thiên địa lưu chuyển tự nhiên.

Rõ ràng không phải nơi người bình thường có thể xây dựng.

“Ừm, tuy ở hơi chán, nhưng chỉ cần ở đây thì sẽ cảm thấy rất bình tĩnh.” Lạc Lạc nói.

Sau đó, nàng chợt nói: “Sau lần này, Tiêu Dao ngươi sẽ tiếp tục mang ta đi khắp trời nam biển bắc chứ?”

Nàng rất sợ sau khi trở về, Quân Tiêu Dao sẽ bỏ nàng lại nơi này, một mình rời đi.

Sau khi nhìn thấy thế giới phồn hoa bên ngoài, Lạc Lạc hẳn rất khó yên ổn ở lại đây nữa.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng nhất nàng ngại nói ra.

Bên ngoài tuy có muôn vàn phồn hoa, nhưng chân chính hấp dẫn nàng cũng chỉ có một bóng dáng áo trắng mà thôi.

“Sẽ, ngươi muốn đi đâu thì ta mang ngươi đi nơi đó.” Quân Tiêu Dao nói.

Lạc Lạc cười, lúm đồng tiền xinh đẹp như nắng ấm ngày xuân.

Sau đó Lạc Lạc nắm tay Quân Tiêu Dao đi sâu vào thế giới này.

Không lâu sau.

Quân Tiêu Dao đã nhận ra rất nhiều khí tức phía trước.

Đưa mắt nhìn lại, trong chỗ sâu thế giới này bất ngờ có năm ngọn núi to lớn nguy nga sừng sững chót vót, linh khí lượn lờ, tiên vận bất phàm.

Thậm chí mơ hồ còn có khí vận đế đạo đang lưu chuyển.

Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một nụ cười nhạt: “Đây là nguồn gốc của Ngũ Phương sơn ư?”

Mà dưới chân năm ngọn núi cỡ lớn là một vùng thôn trang rộng lớn.

Có ruộng tốt ao đẹp dâu trúc, ruộng đồng ngang dọc.

Mà trong từng mảnh ruộng tốt không phải trồng ngũ cốc.

Mà là đủ loại bảo dược, thánh dược hi hữu hiếm thấy.

Thậm chí ở chỗ sâu trong thôn còn có thể nhìn thấy cổ thụ cấp Bất Tử dược, tán cây rậm rạp, che khuất bầu trời, tản mát ra linh khí nồng đậm.

Có thể nói, nội tình của thôn trang này sẽ làm cho rất nhiều thế lực bên ngoài líu lưỡi không thôi.

Mà Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới, trong thôn trang có một vài bóng dáng.

Nhìn qua đều là những thôn dân, người mặc áo vải mộc mạc, khiêng cuốc xách xẻng đang khai khẩn ruộng tốt.

Đây vốn là một màn rất bình thường, nhưng rơi vào trong mắt Quân Tiêu Dao lại không hề tầm thường.

Bởi vì những thôn dân này, từng người nhìn qua rất mộc mạc, không khác gì nông dân trong phàm tục.

Nhưng khí tức của bọn họ đều vô cùng sâu sắc.

Tuy không nhất định đến mức sâu không lường được, nhưng cũng đủ để khiến người ta ghé mắt.

Mà lúc này, những thôn nhân đó cũng chú ý tới Quân Tiêu Dao và Lạc Lạc.

“Lạc Lạc về rồi à!”

“Lạc Lạc về thì tốt, tránh làm lo lắng cho ngươi!”

Rất nhiều thôn nhân đi tới.

Thái độ của bọn họ đối với Lạc Lạc đều vô cùng nhiệt tình, hỏi han ân cần.

Nhưng sau khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao bên cạnh Lạc Lạc, vẻ mặt rất nhiều người hơi thay đổi.

Trong ánh mắt lộ ra xem xét và nghi ngờ.

Phát hiện những ánh mắt đó, Quân Tiêu Dao không nói gì.

Ánh mắt những người kia nhìn hắn sao cảm giác giống như đang nhìn thúc thúc kỳ quái lừa gạt tiểu cô nương ấy nhỉ?

Tuy rằng mục đích hắn tiếp cận Lạc Lạc cũng quả thực không quá đơn thuần.

Nhưng hắn đối tốt với Lạc Lạc quả thực là không lời nào nói hết.

“Vị tiểu huynh đệ này, chỗ ta đúng là lần đầu có người ngoài đến đây đó.”

Bỗng nhiên, một âm thanh trầm đục vang lên.

Một nam tử người mặc áo vải, dáng người cường tráng đi tới.

Tuy hắn ăn mặc như nông phu, nhưng khuôn mặt chữ quốc lại có một loại tang thương và lạnh lùng khiến người ta nhìn mà sợ.

Hơn nữa Quân Tiêu Dao cảm giác được, khí tức của hắn rõ ràng mạnh hơn thôn dân xung quanh.

“Đại thúc, hắn là... bằng hữu của ta.”

Nhận thấy thôn dân đang bài ngoại, Lạc Lạc nói.

Chẳng qua vẻ mặt hơi ngại ngùng, còn có khuôn mặt ửng đỏ.

Mọi người nhìn thế nào cũng cảm giác không chỉ là bằng hữu đơn giản như vậy.

“Ồ?”

Đại hán hơi híp mắt.

Quân Tiêu Dao thì vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn cảm thấy, người mang đến vết thương đại đạo cho Ngọc Hư hoàng chủ lúc trước nói không chừng chính là đại hán trước mặt này.

Bình Luận (0)
Comment