Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong một số chuyện, nàng có khả năng thương lượng.
Nhưng có một số chuyện, tuyệt không thể thỏa hiệp!
“Ta không đồng ý!”
Vân Khê đứng ra, dũng cảm nói.
Lời nói trong trẻo, mang theo sự cương quyết không thể nghi ngờ, vang vọng toàn bộ quảng trường. Quảng trường vốn đang náo động, lập tức im ắng!
Có thể nói, vẫn chưa có người nào, dám chống lại Tam điện chủ ở địa bàn của Nhân Hoàng điện.
“Ừm?”
Tam điện chủ khẽ cau mày.
Cho dù là một động tác nhỏ như vậy, cũng có thể mang đến cho người ta áp lực vô tận.
Thân thể Vân Khê mảnh khảnh mềm mại, như một gốc thanh liễu.
Nhưng đối mặt với vị điện chủ giống như thần linh, nàng lại không hề lùi bước, ánh mắt kiên định.
Nàng là muội muội của Quân Tiêu Dao, không phải quả hồng mềm ai cũng có thể nhào nặn!
“Vân Khê, sao ngươi có thể chống đối điện chủ đại nhân!”
“Đây là quyết định của Địa Hoàng cung, ngươi không có tư cách nói không.”
Địa Hoàng cung bên này, một vị chiến tướng trẻ tuổi bước ra một bước, lớn tiếng quát lớn.
Hắn chính là đệ tử chân truyền dưới trướng Tử Võ thánh vương.
Đệ tử chân truyền của Tử Võ thánh vương, nhiều hơn một vị.
Hắn tên là Mưu Cốc.
Lần này hộ tống đến đây, không vì cái gì khác, chỉ là vì giám thị Vân Khê, để nàng an phận một chút, đừng ồn ào gây rắc rối.
Nhưng ngay tại lúc hắn vừa nói ra.
Uỳnh!
Bỗng nhiên, một đạo kiếm mang vô cùng mênh mông, xé rách hư không thương mang, giống như thiên ngoại phi tiên quét ngang tới.
Một kiếm ngang qua thương mang!
Chém thẳng xuống Mưu Cốc mà đi!
Uỳnh!
Cơ thể của Mưu Cốc trực tiếp nổ tung, ở bên trong kiếm khí tan thành tro bụi, không còn tồn tại.
Cảnh tượng bất ngờ, làm choáng váng tất cả mọi người ở đây!
Nhưng mà, còn không đợi bọn họ phản ứng lại.
Một giọng nói có vẻ thờ ơ truyền đến.
“Ai dám khiến cho muội ta chịu oan ức, ta sẽ lấy mạng hắn bồi thường.”
Nghe được giọng nói quen thuộc này.
Thiếu nữ vừa rồi còn dũng cảm đến mức có khả năng giằng co với Tam điện chủ, đôi mắt lấp lánh nước lập tức bao phủ lên một tầng sương mù.
“Ca!”
Một tiếng mang theo sự ỷ lại vô hạn và quyến luyến, phát ra từ đôi môi anh đào của Vân Khê.
Ở phía xa, ba thân ảnh hiển hiện.
Dẫn đầu là công tử áo trắng, tuấn tú tuyệt thế, như dòng dõi chân tiên, có một sức hút đặc biệt, siêu nhiên thoát tục.
Đương nhiên, là Quân Tiêu Dao cùng ba người khác từ Ngũ Phương sơn tới đây.
Quảng trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Có sương máu của mưu cốc còn sót lại tung bay.
Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được, vào ngày đặc biệt này trong đại yến Nhân Hoàng.
Bọn họ vậy mà có thể nhìn thấy máu!
Vậy mà lại có người dám giết người trong đại yến Nhân Hoàng, hơn nữa còn là giết người của Địa Hoàng cung, cũng là một trong thế lực Tam Hoàng.
Đây quả thực là vô pháp vô thiên, bá đạo ngang ngược hết sức!
Nhưng, một số người kịp phản ứng lại.
Nghe thấy lời vừa rồi.
Ai khiến muội hắn chịu uất ức, người đó phải đền mạng.
Nói cách khác...
Ầm!
Đầu óc của rất nhiều người nổ tung.
Quảng trường hội tụ rất nhiều thế lực Giới Trong Giới bốn phương Giới Vực, trực tiếp nổ tung!
Nổi lên náo động kinh thiên!
“Thiếu chủ Vân thị, hắn chính là thiếu chủ Vân thị Vân Tiêu!”
“Vậy mà lại đích thân tới Giới Trong Giới, còn giá lâm đại yến Nhân Hoàng!”
“Là chỉ có một mình hắn tới sao, hay là cường giả đế tộc Vân thị cũng hộ tống tới đây?”
“Hôm nay chúng ta sắp được chứng kiến đại sự gì sao?”
Nơi này dâng lên sóng to gió lớn.
Ban đầu đại yến Nhân Hoàng là thịnh yến cấp cao nhất.
Thế lực các phương Giới Trong Giới có máu mặt đều hội tụ ở đây.
Tại thịnh yến đỉnh cấp xảy ra chuyện như vậy.
Có thể nói toàn bộ Giới Trong Giới đều sẽ chấn động sau chuyện này!
Trong đám người, có người chết lặng.
Chẳng hạn như người của thư viện Tam Hoàng.
Bàng Mạc trưởng lão, vẻ mặt có chút tê dại, ấp a ấp úng nói: “Hắn..... Hắn không phải là tiểu tử của Thư viện Truyền Thừa kia sao?”
“Hắn là thiếu chủ đế tộc Vân thị?”
Đến mức sáu kiệt thư viện Tam Hoàng còn lại, tất cả đều có vẻ mặt ngơ ngác đờ đẫn.
“Khó trách, khó trách ngay cả Kiếm đại ca cũng không phải kẻ địch của hắn, lại cam nguyện làm nô tài.” Phương Tử Linh tự lẩm bẩm.
Trước đó nàng nghĩ mãi mà không hiểu vì sao Kiếm Vạn Tuyệt cam nguyện làm đầy tớ của người khác.
Hiện tại xem ra.
Kiếm Vạn Tuyệt ngốc sao?
Không!
Hắn mới là người thông minh nhất.
Đây chính là thiếu chủ Vân thị danh chấn Giới Hải.
Đừng nói trở thành tùy tùng, cho dù là muốn trở thành người hầu hay nha hoàn của hắn đều không phải là chuyện đơn giản.
Rất nhiều người muốn ôm đùi Quân Tiêu Dao mà không được.
Không chỉ có thư viện Tam Hoàng.
Đám người Tây Thiên Giới Vực, Thái Thi Vận, Ngô Đức, Hoàng Thanh Nhi, cũng có chút mơ hồ, cảm giác quá mức mộng ảo.
“Ta đang nằm mơ sao?”
Hoàng Thanh Nhi đưa hai tay che lấy mặt mình.
Nàng vậy mà ở chung với nhân vật siêu nhiên bực này được một quãng thời gian.
Đầu óc Thái Thi Vận cũng có hơi mê muội, cảm giác giống như giấc mơ.
Tuy nàng khi đó, đã biết được Quân Tiêu Dao lai lịch bất phàm.
Nhưng không nghĩ tới, lai lịch có thể lớn đến mức này?
“Mẹ nó, phát tài rồi!”
Ngô Đức kích động đến mức mỡ trên mặt đều run lên.
Mối quan hệ giữa bọn họ và Quân Tiêu Dao tuy không nói là quá thân thiết, nhưng cũng đã rất tốt.
Nếu được nối vào đường dây này, dù cho chỉ là có chút quan hệ, lợi ích bọn họ lấy được đã là vô tận.
“Nhưng mà thiếu chủ Vân thị ngay cả nguyên thuật cũng yêu nghiệt như vậy, ta hoàn toàn không ngờ.” Ngô Đức cảm thán.
“Đúng vậy, nghe nói Thiếu chủ Vân thị sáng tạo ra không ít kỳ tích, có lẽ nguyên thuật đối với hắn mà nói cũng chỉ thường thôi.”