Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một lúc sau, mới có một trưởng lão của Địa Hoàng cung lên tiếng, giọng điệu khó có thể mà cường ngạnh.
“Thiếu chủ Vân thị, ngươi như thế này có hơi quá đáng rồi, không chỉ giết chiến tướng của Địa Hoàng cung ta, còn dám lên tiếng như vậy, muốn cắt đứt quan hệ thông gia.”
“Ngươi không suy nghĩ cho mình thì cũng nên suy nghĩ đến cho muội muội của ngươi, suy cho cùng thì nàng cũng là người của Địa Hoàng cung ta.”
Vị trưởng lão của Địa Hoàng cung này cũng rất khôn khéo, kéo Vân Khê vào phe của Địa Hoàng cung, khiến Quân Tiêu Dao khó có thể làm khó dễ.
“Ca ca, không cần để ý đến muội đâu.” Vân Khê nói.
Nàng đến Địa Hoàng cung tu luyện vốn là vì muốn trở nên mạnh mẽ hơn, có thể giúp đỡ Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao mới là căn bản.
Làm sao nàng có thể vì Địa Hoàng cung mà bỏ gốc lấy ngọn chứ?
Cùng lắm thì rời khỏi Địa Hoàng cung thì có làm sao chứ?
Nhìn thấy Vân Khê nhu thuận hiểu chuyện như vậy, Quân Tiêu Dao cũng khẽ mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu Vân Khê.
Sau đó hắn nói: “Đúng rồi, vi huynh có quà tặng cho muội.”
“Quà tặng?”
Vân Khê nghiêng chiếc đầu nhỏ, sau đó trong đôi mắt tràn xuất hiện sự vui mừng.
Chỉ cần là món quà của anh trai cô, dù là gì đi nữa, cô cũng sẽ rất vui.
Quân Tiêu Dao trước tiên lấy ra một đóa thần hoa loại Mẫu Đan, một đóa hoa rơi vào trong tay Vân Khê.
“Đây là.”
Ánh mắt Vân Khê cũng ngưng đọng lại.
“Hoa Bất Lão.” Quân Tiêu Dao nói.
Nhìn thấy thần hoa, một số tu sĩ có mặt ở đây, đặc biệt là các nữ tu sĩ, đều không bình tĩnh nữa rồi.
“Đó là hoa Bất Lão, là kỳ hoa có thể khiến nhan sắc của nhân thần kéo dài mãi mãi!”
Rất nhiều nữ tu sĩ ánh mắt nóng bỏng, thực sự giống như muốn hòa tan Quân Tiêu Dao.
Không nữ nhân nào miễn nhiễm với loại kỳ hoa lạ khiến nhan sắc của người ta kéo dài mãi mãi này.
Cho dù là Tống Diệu Ngữ có khí chất lạnh nhạt nội liễm thì ánh mắt cũng không nhịn được mà nhìn đến.
Mà cái vị đại tư tế An Nhiên của Thiên Hoàng các, thì ánh mắt cũng sáng.
“Hoa Bất Lão à, đây chính là hoa Bất Lão.”
“Thiên Tiên tuyệt sắc như ta đây mới càng cần có hoa Bất Lão, phương hoa vĩnh trú”.
An Nhiên dùng bàn tay ngọc ngà chạm vào hoa nhan nhẵn mịn nõn nà, không khỏi thở dài nói một câu tự luyến.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng lưu chuyển, ánh sáng lấp lánh, đã nghĩ tới phải làm như thế nào để nhận được một cánh hoa Bất Lão từ tay Quân Tiêu Dao.
Ngoại trừ Tống Diệu Ngữ, An Nhiên.
Những nữ tu sĩ có mặt khác, hiển nhiên là đều ghen tị.
Cho dù là những tiên tử thần nữ bình thường siêu nhiên xuất trần, giờ phút này tất cả đều giống như đã rơi vào phàm trần, sinh ra lòng khát vọng.
Thậm chí còn hận không thể thay thế vào chỗ của Vân Khê.
“Đây là ca ca thần tiên gì vậy.”
“Thật là đáng yêu.”
Rất nhiều thiên chi kiêu nữ cảm thán.
Có rất nhiều kiêu nữ ở đây, không phải là thánh nữ đại giáo thì cũng là hoàng nữ hoàng triều.
Nhưng sao các nàng lại không có một vị huynh trưởng vừa đẹp trai lại vừa cưng chiều muội muội như vậy.
“Cảm ơn ca ca!”
Vân Khê cười ngọt ngào, ngọt như kẹo vậy.
“Vẫn còn nữa.”
Quân Tiêu Dao như nhớ tới thứ gì, lại lấy ra một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn này, có màu của bảy kim loại, lấp lánh rực rỡ, giống như là được cắt ra từ một phần của cầu vồng, đan xen mà thành.
“Đây là món đồ chơi lấy được từ việc cắt đá khi trước, không biết Khê Nhi muội có thích không?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Có.”
Nếu nói về hoa Bất Lão trước đó, một số cường giả tu sĩ nam có mặt vẫn bình tĩnh.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy chiếc nhẫn này, ngay cả một số cường giả nam cũng không thể bình tĩnh.
“Thất Thải Tiên Kim, vậy mà là Thất Thải Tiên Kim!”
“Tuy chỉ là một chiếc nhẫn, không phải vũ khí quan trọng gì, nhưng vật liệu này cũng đủ hiếm!”
“Thất Thải Tiên Kim, ở trong miệng của thiếu chủ Vân thị lại chỉ là một món đồ chơi.”
Điều này khiến rất nhiều người có mặt đều ngơ ngác.
Đây chính là sự mạnh tay của Thiếu chủ đế tộc sao?
Vật liệu để đúc đế khí, lại tùy tiện mang ra làm quà tặng.
“Thích, đương nhiên là thích!”
Vân Khê cười rạng rỡ.
Nhưng ngay sau đó, nàng như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên hơi dè dặt mà cúi đầu xuống.
“Sao thế?” Quân Tiêu Dao khó hiểu.
Vân Khê lấy hết dũng khí, giơ bàn tay ngọc lên, đưa ra trước mặt Quân Tiêu Dao.
“Ca, đeo nó cho Khuê Nhi đi.”
Quân Tiêu Dao dừng lại, sau đó lắc đầu và mỉm cười bất lực.
Lập tức đeo nhẫn Thất Thải Tiên Kim, lên ngón tay ngọc của Vân Khê.
Ngón tay ngọc của Vân Khê vừa trắng vừa thon dài, đối lập với ánh sáng nhạt của nhẫn Thất Thải Tiên Kim, càng thêm tinh tế như ngọc.
“Đẹp không?” Vân Khê chớp chớp đôi mắt to, hỏi.
“Rất hợp.” Quân Tiêu Dao mỉm cười.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Vân Khê lộ ra nụ cười hạnh phúc từ đáy lòng.
Rất nhiều người xung quanh đều đang cảm thán.
“Vân Tiêu thiếu chủ thật sự là rất cưng chiều muội muội của mình.”
“Thật đúng là huynh muội hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau, tình cảm huynh muội thần tiên.”
Một số kiêu nữ lại càng hâm mộ, rất muốn mở miệng hỏi.
Thiếu chủ đại nhân, ngươi còn thiếu muội muội không?
Và tiếp theo, Quân Tiêu Dao lại lấy ra một thứ khác.
Đúng lúc mọi người đều cho rằng, có lẽ lại là một bảo bối quý hiếm khác.
Mọi người có mặt lại sững sờ.
Bởi vì bọn họ cảm nhận được một loại khí vận đại đạo đặc biệt đang tràn ngập trong không khí.
Giống như có một loại khí Tiên Linh đang tràn ngập trong không khí.
Thứ mà Quân Tiêu Dao lấy ra, rõ ràng là một mảnh xương!
Toàn bộ mảnh xương, trắng trong, giống như được chạm khắc từ tiên ngọc.
Xung quanh có các đường nét hoa văn lớn đan xen vào nhau, hiện lên khí cơ và dị tượng huyền ảo.
Đây giống như là xương của thần minh để lại, sở hữu một loại thần tính và sức mạnh kinh người.