Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ánh mắt Huyền Nguyên Thánh Tử nhìn về phía Dương Hoành, vừa châm chọc vừa coi thường.
Trước đây Huyền Nguyên Thánh Địa và Thánh Long Cổ Tông từng có khúc mắc.
Vị Huyền Nguyên Thánh Tử này cũng từng giao thủ với Dương Hoành đạo tử của Thánh Long Cổ Tông này mấy lần.
Mà bây giờ khi gặp được Dương Hoành, làm sao Huyền Nguyên Thánh Tử bỏ qua được cơ hội chèn ép chứ.
Ở phía sau Huyền Nguyên Thánh Tử này có mấy vị thiên kiêu của Huyền Nguyên Thánh Địa cũng lần lượt xếp hàng, ánh mắt không tốt lắm.
“Cái gì?”
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Ngọc Hiền thái tử thâm sâu.
Trước đây Dương Hoành chỉ nói với họ mình là đệ tử của đại môn phái, nhưng không nói với họ tình hình cụ thể.
Bây giờ xem ra, tình cảnh của Dương Hoành hiển nhiên không tốt lắm.
Mà sắc mặt Dương Hoành lạnh lùng, quát lên với Huyền Nguyên Thánh Tử.
“Huyền Nguyên Thánh Tử, ngươi muốn gì thì nhắm vào ta là được, để cho bằng hữu của Thư viện Truyền Thừa của ta rời đi.”
Nghe nói vậy, Ngọc Hiên thái tử càng nhíu chặt mày hơn.
Dương Hoành không nói, có lẽ họ có thể đi thẳng, nhưng Dương Hoành vừa nói vậy thì nếu họ đi thẳng, sẽ rất mất mặt.
“À, Thư viện Truyền Thừa của Bắc Thiên giới vực sao?”
Huyền Nguyên Thánh Tử nhìn về phía đoàn người Ngọc Hiên thái tử sau đó cười lớn một tiếng.
“Ta cũng từng nghe nói đến nhưng chỉ là nghe đồn, Thư viện Truyền Thừa này không phải cũng nửa sống nửa chết sao?”
“Dương Hoành, ngươi muốn kéo người của Thư viện Truyền Thừa xuống nước, đến chống lại ta, vậy cũng quá ngây thơ rồi.”
“Huyền Nguyên Thánh Địa ta cũng không hề sợ Thư viện Truyền Thừa.”
Huyền Nguyên Thánh Tử cười lạnh nói.
Trước đó xảy ra chuyện của Quân Tiêu Dao ở Bắc Thiên giới vực nhưng không truyền đến Nam Thiên giới vực này.
Vì vậy trong ấn tượng của Huyền Nguyên Thánh Tử, Thư viện Truyền Thừa vẫn còn là Thư viện Truyền Thừa như mặt trời sắp lặn trước kia.
“Ta không muốn kéo bạn bè của ta xuống nước.”
Dương Hoành chuyển sang nói với Ngọc Hiên thái tử.
“Ngọc Hiên huynh, cô nương Ngọc Nhàn, các ngươi đi trước đi, đây là chuyện của ta với Huyền Nguyên Thánh Tử.” Dương Hoành chân thành nói.
“Điều này.” Ngọc Hiên thái tử cau mày.
Xung quanh có rất nhiều tu sĩ nhìn đến.
Nếu trong trường hợp này mà họ đi thẳng thì chẳng phải mất hết mặt mũi của Thư viện Truyền Thừa sao?
Hơn nữa mặt mũi của bọn họ cũng không giữ được.
Nhưng ngay sau đó, đột nhiên phái xa có một thần cầm kéo xa lao đến, con đường màu vàng nổi lên, sau đó trực tiếp hạ xuống tầng cao nhất của Tà Nguyệt lâu.
“Hả? Đó là ai vậy, thế mà có thể trực tiếp tiến vào tầng cao nhất của Tà Nguyệt lâu?”
Xung quanh có rất nhiều tu sĩ thiên kiêu đều ngạc nhiên, sửng sốt.
Cổ lâu trung tâm của thành Tà Nguyệt.
Tầng cao nhất của Tà Nguyệt lâu không phải người bình thường có thể tiến vào.
Đều là nhân vật lớn quyền cao chức trọng.
Trong thế hệ trẻ tuổi, cũng không có mấy người tư cách đi vào.
Những thiên kiêu tụ hội luận đạo kia đều là người ở tầng dưới.
Nhưng bây giờ lại có người đi thẳng vào khiến cho ai cũng bất ngờ.
Nhưng điều ngạc nhiên hơn còn ở phía sau.
Bên cạnh chiếc xe kéo kia bất ngờ có một vị nam tử trung niên đi theo.
Đám tu sĩ nhìn lại, bỗng dưng mở to hai mắt ra.
“Ta không nhìn nhầm chứ, vị nam tử trung niên kia không phải thành chủ của thành Tà Nguyệt sao?”
“Đứng đầu một thành mà lại giống như người hầu đi theo xe kéo, người ngồi trong xe rốt cuộc là nhân vật như thế nào?”
Nhìn thấy nam tử trung niên kia, nhiều người hoảng sợ rớt cả cằm xuống.
Thành chủ Tà Nguyệt tuy không phải cường giả gì nhưng dù sao cũng là một vị Chuẩn Đế sơ giai, hơn nữa với thân phận đó có thể làm cho hắn tôn trọng như vậy thì không phải người bình thường.
“Chẳng lẽ là người đứng đầu một thế lực bất hủ nào đó, người cầm lái đạo thống cổ xưa đến sao?” Rất nhiều người nghi ngờ nói.
Mọi người ai ai cũng ngạc nhiên, đôi mắt khó tin.
Chiếc xe kiệu kia hơi quay đầu, đi về phía đám Dương Hoành.
Vị Tà Nguyệt thành chủ kia thấy vậy cũng khá bất ngờ, nhưng vẫn đi theo đến.
Xe kiệu dừng lại giữa không trung.
Mà bên này, Huyền Nguyên Thánh Tử và Dương Hoành đều sửng sốt.
Mấy người Ngọc Hiên thái tử, Ngọc Nhàn công chúa đều nghi hoặc.
Nhưng ngay sau đó, sự nghi ngờ của họ đã được giải đáp.
Một bóng người đi từ trong xe ra.
Dẫn đầu là một công tử mặc áo trắng như tuyết, khí chất hơn người.
Không phải Quân Tiêu Dao thì còn ai nữa.
Còn có nhóm người Vân Khê, Hoàng Chỉ, Lạc Lạc cũng đều ở trong đó.
“Quân công tử!”
Ngọc Nhàn công chúa gọi một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời mừng rỡ vô cùng diễm lệ.
Lúc trước tuy nàng cũng nghĩ có lẽ Quân Tiêu Dao sẽ đến giới hội này hay không.
Nhưng chỉ là suy nghĩ thôi.
Ai mà ngờ thật sự gặp được hắn.
“Cô nương Ngọc Nhàn, đã lâu không gặp.”
Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Các tu sĩ, thiên kiêu xung quanh xem đến đây thì lập tức bùng nổ, vẻ mặt mang sự kích động, ngạc nhiên.
“Vị kia là thiếu chủ Vân thị!”
“Đúng là hắn, trước đó trong đại yến Nhân Hoàng đã trấn áp truyền nhân Nhân Hoàng.”
“Trời ạ, quả nhiên tuyệt thế thần tuấn như trong truyền thuyết vậy.”
Quân Tiêu Dao hiện thân, lập tức khiến nơi này kích thích náo động.
Cho dù là thiên kiêu có thân phận bối cảnh gì thì giờ phút này trên mặt đều mang vẻ ngạc nhiên cảm thán.
Một số kiêu nữ thậm chí còn hối hận vì không cố gắng ăn mặc đẹp, bày ra tư thái hoàn mỹ nhất.
“Quân công tử, không, Vân Tiêu thiếu chủ, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
Ngọc Hiên thái tử cũng tiến lên chắp tay, so với trước đó thì giọng điệu khiêm tốn câu nệ hơn nhiều.
Trước đó tuy hắn cũng kính trọng Quân Tiêu Dao, nhưng cũng chỉ là sự tôn trọng với cường giả cao nhân thôi.
Mà bây giờ thân phận của Quân Tiêu Dao đã lộ ra.
Với lai lịch bối cảnh như vậy, cho dù Ngọc Hiên thái tử cũng khó có thể dùng thái độ tự nhiên đối đãi.
“Không cần như vậy, các ngươi là những người bạn đầu tiên bổn thiếu chủ quen biết khi đến Giới trong Giới.” Quân Tiêu Dao mỉm cười nói.