Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngọc Hiên thái tử vừa mừng vừa kích động.
Quân Tiêu Dao gọi hắn là bằng hữu!
Có mấy người có tư cách làm bạn của hắn chứ?
Ngọc Nhàn công chúa cũng mỉm cười nhưng chỉ là trong lòng có sự mất mát.
“Chỉ là bạn thôi.”
Các thiên kiêu xung quanh đều lộ ra ánh mắt hâm mộ ghen tỵ.
Có thể làm bạn Quân Tiêu Dao chính là phúc phận, lại còn được hắn gọi là bằng hữu nữa.
Điều này ngang với một tầng bảo vệ, sau này còn ai dám chọc vào đám người Ngọc Hiên thái tử và Thư viện Truyền Thừa nữa?
Một lời nói của Quân Tiêu Dao còn có tác dụng hơn kim bài miễn tử.
“Đúng rồi, các ngươi ở đây là…” Quân Tiêu Dao nói.
Mà lúc này sắc mặt Huyền Nguyên Thánh Tử của Huyền Nguyên Thánh Địa đã tái nhợt.
Trên trán chảy mồ hôi lạnh.
Khó mà tin được, vị thiên kiêu đứng đầu trong top 10 Nam Thiên giới vực này lại lộ sự sợ hãi đến vậy.
Bỗng nhiên, Huyền Nguyên Thánh Tử cúi đầu chín mươi độ với Quân Tiêu Dao.
“Vân Tiêu thiếu chủ, tại hạ không biết Dương Hoành có liên quan đến thiếu chủ, lúc trước xảy ra xung đột, mong thiếu chủ thứ lỗi!”
Bởi vì Dương Hoành đi cùng đám người Ngọc Nhàn công chúa, cho nên Huyền Nguyên Thánh Tử tưởng rằng Dương Hoành cũng có quan hệ với hắn.
Nhìn thấy Huyền Nguyên Thánh Tử thanh danh nổi tiếng ở Nam Thiên giới vực lộ ra dáng vẻ hèn mọn như vậy, các thiên kiêu còn lại ở đây cũng bối rối.
Nhưng họ không chế giễu hay cười nhạo.
Bởi vì họ cảm thấy, đổi lại là họ, có lẽ sẽ sợ hãi hơn thế.
Sợ là quỳ hẳn xuống.
“Ngươi là.”
Quân Tiêu Dao hơi im lặng.
Tên này bỗng nhiên hành lễ bồi tội là đang làm cái gì vậy?
Còn có Dương Hoành mà hắn nói.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao chuyển sang người Dương Hoành.
“Vị huynh đài này có hơi lạ mặt.”
Huyền Nguyên Thánh Tử cũng sửng sốt.
Chẳng lẽ Dương Hoành không quen biết Quân Tiêu Dao?
“Công tử, là như vầy.”
Ngọc Hiên thái tử tiến lên, giải thích đơn giản lại.
Sau khi nghe xong, sâu trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên ánh sáng kỳ lạ.
Thánh Long Cổ Tông, toàn bộ cao tầng đều đã ngã xuống trong cấm địa.
Còn vị Dương Hoành đạo tử của Thánh Long Cổ Tông này sao cứ cảm thấy có mùi đó?
Nhưng điều khiến cho Quân Tiêu Dao cảm thấy hơi nghi ngờ là hắn cũng không nhận ra khí tức con rồng khí vận trên người Dương Hoành.
Hiện tại Quân Tiêu Dao có Phong Long đồ, phong có rồng trắng khí vận, có thể cảm nhận được những con rồng khí vận khác.
Nhưng trên người Dương Hoành lại không có khí tức này.
“Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp, hay là hắn còn chưa có được cơ duyên?” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Hắn cảm thấy cần phải lập tức thúc đẩy Dương Hoành, để xem hắn có phải là đứa con thế giới hay không.
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao cũng thản nhiên nói: “Thì ra mọi chuyện là như vậy, nhưng cũng không nên tùy tiện kết bạn với người xa lạ.”
“Lỡ đến lúc đó gây phiền phức gì thì sao?”
“Lần này có ta ở đây, nhưng lần sau thì chưa chắc.”
Nghe Quân Tiêu Dao nói, Ngọc Hiên thái tử cũng chắp tay nói: “Công tử nói phải.”
Mà lời này hiển nhiên làm cho Dương Hoành có hơi khó xử.
Tuy Quân Tiêu Dao không nói rõ.
Nhưng rõ ràng đang ám chỉ hắn.
Dương Hoành nắm chặt nắm đấm, cúi đầu không nhìn Quân Tiêu Dao.
Ngọc Nhàn công chúa cũng gật đầu, giống như đứa trẻ ngoan nói: “Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho công tử, sau này chúng ta sẽ chú ý hơn.”
Nàng không có cảm giác đặc biệt với Dương Hoành, thậm chí nói là bằng hữu vẫn còn miễn cưỡng.
Chỉ là một người qua đường tình cờ quen biết thôi.
Nếu Quân Tiêu Dao đã nói như vậy, đương nhiên nàng sẽ không quan tâm đến Dương Hoành nữa.
Thấy vì một câu nói của Quân Tiêu Dao mà Ngọc Nhàn công chúa lập tức phớt lờ mình, như thể người qua đường.
Dương Hoành cúi đầu, sắc mặt tái xanh.
Nhưng hắn không thể tấn công.
Thật ra Quân Tiêu Dao cũng không vu khống cho Dương Hoành này.
Hắn cũng nhìn ra Dương Hoành muốn mượn sức Thư viện Truyền Thừa, trợ giúp gánh vác áp lực do Huyền Nguyên Thánh Địa mang đến.
Mà Ngọc Hiên thái tử cũng hiểu, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn Dương Hoành không còn thiện ý nữa.
Nếu Dương Hoành có oán hận Huyền Nguyên Thánh Địa, còn cố ý giấu giếm, sau đó làm quen với bọn họ, che giấu ý đồ.
Hôm nay nếu không có Quân Tiêu Dao, chắc chắn sẽ gặp rắc rối không nhỏ.
Nghĩ đến đây, Ngọc Hiên thái tử cũng nhịn không được mà tức giận nói.
“Thì ra là vậy, Dương Hoành, ngươi cố ý kéo chúng ta xuống nước, giúp ngươi gánh chịu áp lực sao?”
“Ngọc Hiên huynh, ta không có ý đó…” Dương Hoành khó xử nói.
Tuy trong lòng hắn đúng là có ý định này nhưng bị vạch trần như vậy không khác gì bị tát thẳng vào mặt.
Các thiên kiêu tu sĩ xung quanh nghị luận ầm ầm, ánh mắt nhìn Dương Hoành đầy nghi ngờ, trào phúng chế nhạo. Điều này khiến Dương Hoành xấu hổ vô cùng.
Mà bỗng nhiên Quân Tiêu Dao hờ hững nói: “Cũng không cần phải vậy, ta cũng không nói vị huynh đài này có vấn đề gì. Chuyện này không là gì, ta nghĩ Thánh Tử của Huyền Nguyên Thánh Địa chắc cũng sẽ không để ý đâu nhỉ?”
Huyền Nguyên Thánh Tử nghe vậy bèn vội vàng chắp tay cười nói: “Vân Tiêu thiếu chủ nói đùa rồi, ta và bạn của thiếu chủ chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Chỉ cần Dương Hoành không có quan hệ với Quân Tiêu Dao thì trong lòng Huyền Nguyên Thánh Tử cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu là hiểu lầm thì cứ bỏ qua đi, đi vào thôi.” Quân Tiêu Dao tùy ý khoát tay nói.
Đám người Ngọc Hiên thái tử, Ngọc Nhàn công chúa đi theo sát hắn. Còn Dương Hoành đứng nguyên tại chỗ, thân thể khẽ run. Đương nhiên hắn không có mặt mũi đi theo.
Dương Hoành cúi đầu, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Mà hắn cũng không chú ý đến một dấu ấn lặng lẽ rơi vào trên người hắn. Trong mắt Quân Tiêu Dao lóe lên ý tứ sâu xa.