Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Với tu vi của Dương Hoành đương nhiên không có cách nào nhận ra lạc ấn linh hồn mà hắn để lại.
Tuy Quân Tiêu Dao không cảm ứng được khí tức của con rồng khí vận trên người Dương Hoành nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Cho nên trước tiên lưu lại một lác, mai phục trước.
Dù đến cuối cùng là hiểu lầm thì hắn cũng không tổn thất gì.
Sau đó Quân Tiêu Dao như chúng tinh phủng nguyệt tiến vào Tà Nguyệt lâu.
Mà vị Huyền Nguyên Thánh Tử kia mang vẻ mặt nịnh nọt đi phía trước dẫn đường, nào còn chút phong thái nào của thiên kiêu của Nam Thiên giới vực?
Đến khi đám người Quân Tiêu Dao tiến vào Tà Nguyệt lâu, Dương Hoành mới ngẩng mặt lên.
Hắn không nói gì mà bay đi. Mãi đến khi rời khỏi thành Tà Nguyệt, Dương Hoành mới gầm thét lên.
“Đáng hận, Dương Hoành ta chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy!”
Dương Hoành ngửa mặt lên trời gào lên, cảm thấy mình sinh ra không gặp thời.
Vốn dĩ hắn là đạo tử của Thánh Long Cổ Tông, nên có tiền đồ vô lượng mới đúng nhưng hôm nay lại rơi đến tình cảnh này. Không nương nhờ vào được Thánh Long Cổ Tông nữa.
Cho dù Huyền Nguyên Thánh Địa không nhắm vào thì cũng có thế lực khác nhắm vào, chia cắt phân chia. Mà trước đó, sở dĩ Dương Hoành kết giao với đám người Ngọc Hiên thái tử cũng vì tìm cho mình một đường lui, có lẽ có thể gia nhập Thư viện Truyền Thừa.
Mà bây giờ con đường này đã bị ngăn cản.
“Thiếu chủ Vân thị Vân Tiêu, ta và ngươi không thù không oán, ngươi lại muốn làm khó dễ ta như vậy, khiến ta khó xử!”
Dương Hoành cắn chặt răng như muốn cắn nát.
Hắn không để ý động cơ của mình có đơn thuần không, chỉ trách Quân Tiêu Dao xé lớp mặt nạ của hắn.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên một âm thanh truyền vào tai hắn.
“Dương Hoành đạo tử của Thánh Long Cổ Tông.”
“Hả, ai?”
Đôi mắt Dương Hoành đột nhiên quét qua, vẻ mặt cảnh giác.
Sau đó hắn thấy một vị người áo bào đen đứng trong hư không.
Trên người phủ một chiếc áo choàng, khiến người ta không thấy rõ tướng mạo hình dáng của hắn.
“Ngươi là ai?” Dương Hoành nhíu mày hỏi.
“Không cần phải cảnh giác như vậy, ta tuyệt đối không có bất kỳ uy hiếp nào với ngươi.” Người áo bào đen nói.
“Không biết các hạ có chuyện gì?” Dương Hoành hỏi.
“Ta chỉ cảm thấy Thánh Long Cổ Tông xuống dốc như vậy nên không khỏi cảm thấy đáng tiếc.”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn chấn hưng lại Thánh Long Cổ Tông lần nữa sao?” Người áo bào đen hỏi ngược lại.
“Nói thì dễ, làm mới khó.” Dương Hoành khẽ lắc đầu.
Người áo bào đen lại nói: “Chẳng lẽ ngươi không tò mò vì sao cao tầng của Thánh Long Cổ Tông đều ngã xuống trong cấm địa sao? Có lẽ có thể để ngươi có cơ duyên chấn hưng lại Thánh Long Cổ Tông lần nữa, ngay trong cấm địa kia.”
Ánh mắt Dương Hoành kiên quyết nói: “Ta không có khả năng vào nơi như vậy.”
“Ta có thể giúp ngươi.” Người áo bào đen nói.
“Sao ngươi lại giúp ta?” Dương Hoành hỏi.
Hắn không ngây thơ như vậy.
“À, chắc hẳn ngươi có oán trách vị thiếu chủ Vân thị kia.” Người áo bào đen nói.
Dương Hoành không nói, hiển nhiên là thừa nhận.
“Ta cũng giống vậy, chúng ta có cùng mục tiêu, vì sao không thể hợp tác chứ?” Người áo bào đen nói.
Dương Hoành khẽ nhíu mày.
Nói thật, là đồng tử ai cũng có lòng nghi ngờ, hắn cảm thấy người áo bào đen này có âm mưu gì đó.
Nhưng hiện giờ Dương Hoành hoàn toàn đã cùng đường. Như con ruồi mất đầu khiến hắn hỗn loạn, chẳng thà mạo hiểm một lần.
“Vậy thì có thể.” Dương Hoành khẽ gật đầu.
Nhưng trong lòng hắn vẫn cảnh giác, không ngây thơ thật sự tin tưởng.
“Được thôi.” Người áo bào đen bật cười.
Nhưng cả hai bọn họ đều biết, sự gắn bó quan hệ này vô cùng yếu ớt.
Thành Tà Nguyệt, trong Tà Nguyệt lâu.
Quân Tiêu Dao đến đã khơi dậy vô số ồn ào. Rất nhiều thiên kiêu đều hâm mộ đến thăm hỏi.
Biểu hiện của Quân Tiêu Dao vẫn tự nhiên thong dong, không có vẻ gì là tự cao tự đại.
Khiến cho không ít thiên kiêu sinh ra lòng hảo cảm.
“Vân Tiêu thiếu chủ, tiếp theo giới hội sẽ mở ra, hy vọng thiếu chủ có thể chỉ điểm cho chúng ta một ít.”
“Dù sao với thiên tư yêu nghiệt của thiếu chủ thì thuận miệng nói một câu cũng là lời vàng ngọc, rất có lợi cho chúng ta.”
Thánh Tử của Huyền Nguyên Thánh Địa giờ phút này như hóa thành con chó, dùng mọi cách nịnh nọt chủ nhân.
Nhưng không ai khinh thường hắn.
Đổi lại là người khác còn nịnh nọt nhiệt tình hơn.
“Đó là đương nhiên, thế hệ trẻ của chúng ta cần phải giao tiếp nhiều hơn, để nhanh chóng phát triển đối mặt với khủng hoảng trong tương lai.” Quân Tiêu Dao mỉm cười nói.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao có khí chất và hào phóng như vậy, mọi thiên kiêu đều bái phục.
Vài ngày sau đó, thành Tà Nguyệt vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì giới hội đã mở ra.
Một số thiên kiêu nổi tiếng cũng đến.
Bên phía Nhân Hoàng điện cũng có người đến nhưng không phải Sở Tiêu đang đứng đầu sóng ngọn gió, mà là Thánh Nữ Nhân Hoàng điện, Tống Diệu Ngữ.
“Vậy mà Nhân Hoàng điện còn dám phái người tới, ngại mất mặt còn chưa đủ nhiều sao?”
Rất nhiều người nhìn về phía người trong Nhân Hoàng điện mà âm thầm bàn tán.
Mà ánh mắt Tống Diệu Ngữ vẫn bình tĩnh giống như không nghe thấy.
Tiếp theo, giới hội sẽ được tổ chức.
Trước khi bắt đầu giới hội, đều là long tranh hổ đấu, thiên kiêu đua nhau.
Lần này bầu không khí khá kỳ lạ.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Ánh sáng của mình hắn đã che hết tất cả thiên kiêu trong giới.
Có thể nói trừ phi truyền nhân Tam Hoàng hiện thân, nếu không không có mấy thiên kiêu có thể tranh giành được với Quân Tiêu Dao.
Nhưng truyền nhân Nhân Hoàng Sở Tiêu đã ngã ngựa, mất hết thể diện.
Uy danh không phải hoàn toàn sụt giảm nhưng cũng giảm đi rất nhiều, khiến người ta không còn kính sợ và ngưỡng mộ nữa.
Truyền nhân Địa Hoàng cũng xác định tám phần là muội muội của Quân Tiêu Dao.
Truyền nhân Nhân Hoàng và Địa Hoàng đều không tạo nên bất kỳ sự uy hiếp nào với Quân Tiêu Dao.
Chỉ có truyền nhân Thiên Hoàng chưa ra đời, vẫn còn là bí ẩn khiến cho mọi người mong đợi và tò mò.
Rất nhiều người đang phỏng đoán, truyền nhân Thiên Hoàng này xuất thế thì có năng lực tranh huy với thiếu chủ Vân thị hay không?