Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giới hội bắt đầu, các thiên kiêu ở Giới Trong Giới giao lưu với nhau.
Có vài người ngứa tay không nhịn được, ra tay tỷ thí.
Thế nhưng mọi người đều biết rõ, nếu người ra tay là Quân Tiêu Dao.
Thì tất cả thiên kiêu ở đây đều sẽ trở thành bao cát tập luyện.
Cơ mà điều khiến mọi người đều thở phào là dường như Quân Tiêu Dao không ý định ra tay, trông như chỉ đi cho vui mà thôi.
Loại giới hội của thiên kiêu cấp bậc này hắn vốn không có hứng thú.
Mà trong Giới hội cũng có rất nhiều kiêu nữ mang tâm tư khác, họ muốn nịnh bợ tiếp cận Quân Tiêu Dao.
Nam Thiên giới vực, có vài vị công chúa hoàng triều, Thánh nữ của thánh địa, Tiên tử của đại giáo,…
Ai cũng nghĩ cách để ngồi gần Quân Tiêu Dao một chút.
Muốn bắt chuyện với hắn.
Các nàng ai ăn mặc lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp trông như khổng tước đua nhau khoe sắc.
Mỗi một người đều là tuyệt thế mỹ nhân nếu để ở ngoài giới có thể khiến rất nhiều thiên kiêu hóa thành chó chạy theo vẫy đuôi.
Nhưng hiện tại các nàng lại chạy theo Quân Tiêu Dao như những tùy tùng, bọn họ tâng bốc, nịnh hót, ai cũng muốn tiếp cận hắn.
Cả một đám trông như đang chờ Quân Tiêu Dao tuyển phi.
Đáng tiếc ánh mắt của Quân Tiêu Dao lại không hề đặt trên người các nàng.
Hai cô gái là Vân Khê và Lạc Lạc ngồi bên cạnh cũng ngăn được rất nhiều ong bướm lượn quanh.
“Ca ca được nhiệt liệt hoan nghênh cũng đúng…”
Vân Khê nói thầm trong lòng.
Nhưng không thể để những cô gái tầm thường này làm bẩn ca ca được.
Tuy Quân Tiêu Dao cũng thấy gai mắt thật.
Mà sau khi giao lưu ở Giới hội.
Quân Tiêu Dao chỉ tùy tiện diễn giải, chỉ bảo một chút.
Lại khiến rất nhiều thiên kiêu như được khai sáng, rối rít chắp tay cảm ơn hắn.
Tuy Quân Tiêu Dao không quan tâm đến danh tiếng gì.
Nhưng mà mình tùy tiện nói vài câu lại có thể có được tiếng tốt, vậy cũng có sao đâu?
Rồi bầu không khí sôi nổi ở Giới hội cũng kết thúc.
Sau khi Giới hội kết thúc.
Hoàng Chỉ cũng nhận được tin tức bên Hoàng Địa cung.
Phù Dao Thánh Vương muốn Vân Khê trở về.
Dù sao Vân Khê cũng đã có được Tiên Linh chi bảo thứ hai.
Vì vậy tu vi của nàng cũng tiến thêm một bước.
Sau khi biết được tin này, dù Vân Khê không muốn nhưng nàng biết hiện tại cái gì mới là quan trọng nhất.
Nàng ôm lấy cánh tay của Quân Tiêu Dao, ỷ lại dựa vào lòng ca ca nhà mình.
“Có lẽ trong một khoản thời gian ngắn muội sẽ không rời khỏi Giới Trong Giới, sau này chúng ta chắc chắn sẽ có cơ hội gặp lại.”
“Nếu không có cơ hội thì khi rời khỏi Giới Trong Giới ta sẽ đến Đại Hoàng cung gặp muội.” Quân Tiêu Dao nói.
“Ngoéo tay nhé.”
Vân Khê đưa ngón út ra.
“Đã là đại cô nương rồi.” Quân Tiêu Dao cười.
Thật ra Vân Khê rất kiên cường và tự lập.
Nếu không lúc trước đã không một thân một mình đi đến tộc Vân thị tìm hắn.
Song chỉ khi ở trước mặt Quân Tiêu Dao nàng mới lộ ra chút “ngây thơ” và ỷ lại vào ca ca của mình.
Bất lực với muội muội nhà mình, Quân Tiêu Dao cũng đành ngoéo tay với nàng.
Lúc này tâm trạng của Vân Khê mới tốt lên.
Sau khi cáo biệt, nàng quay trở về Tây Thiên giới vực cùng với Hoàng Chỉ và Hoàng Thanh Nhi.
Mà sau khi có được hai món Tiên Linh chi bảo, địa vị của Vân Khê ở Địa Hoàng cung hiển nhiên lại tăng lên.
“Vậy là chỉ còn lại một món Tiên Linh chi bảo cuối cùng, nó ở đâu nhỉ?”
“Hay đã bị người khác lấy rồi.”
Quân Tiêu Dao nghĩ.
Nhưng bất kể là tình huống nào thì cũng sẽ không thay đổi được kết quả.
Tiên linh tam bảo chỉ thuộc về muội muội của hắn.
Tiếp theo, Quân Tiêu Dao cũng không nhàn rỗi gì.
Hắn còn phải đi gặp một người khác.
Bên trong một tòa lâu các thanh tĩnh và cổ kính.
Quân Tiêu Dao tùy ý ngồi trên một chiếc ghế bạch đàn vạn năm.
Bên cạnh có một nữ tử mặc sa y sáng màu châm trà cho hắn.
Nàng có mái tóc đen như mực, khuôn mặt trắng nõn như sứ, ngũ quan tuyệt mỹ, làn da mịn như ngọc.
Cả người trông như Tiên tử được chạm khắc bằng ngọc, nàng toát ra một loại khí chất vô cùng xuất trần.
Đặc biệt là trên người nàng luôn tỏa ra một mùi hương khiến người khác thoải mái, nó vừa giống mùi cơ thể lại vừa giống mùi thuốc.
Nàng chính là Tống Diệu Ngữ, trước kia có tham gia Giới hội.
Không ai có thể ngờ được, vị thánh nữ Nhân Hoàng điện bên ngoài thanh nhã cao quý, lỗi lạc xuất trần này.
Hiện giờ lại như một thị nữ, đứng bên cạnh Quân Tiêu Dao châm trà.
Quân Tiêu Dao nhấp một ngụm trà.
“Diệu Ngữ, thủ nghệ của ngươi không tệ.”
Sau khi nhấp một ngụm trà, Quân Tiêu Dao tán thưởng.
“Lúc rảnh rỗi, Diệu Ngữ cũng thích thưởng trà.”
Hàng mi thật dài của Tống Diệu Ngữ cụp xuống, nói.
“Pha trà châm trà cho ta, ngươi sẽ không thấy uất ức đó chứ?” Quân Tiêu Dao vừa nhấp trà vừa thuận miệng nói.
“Nào có, Ngữ Diệu cũng đang cố gắng vì bản thân mình.”
Nếu nàng muốn thoát khỏi vận mệnh làm lô đỉnh và bình hoa thì nhất định phải có được sự giúp đỡ của Quân Tiêu Dao.
“Nhưng mà trong khoảng thời gian này hẳn là ngươi cũng đạt được rất nhiều lợi ích.”
Quân Tiêu Dao quan sát Tống Diệu Ngữ.
Hắn có thể cảm nhận được, tuy nhìn qua có vẻ như khí tức và tu vi của Tống Diệu Ngữ không có gì thay đổi.
Nhưng thật ra nó đã khác so với trước kia.
Tống Diệu Ngữ cũng gật đầu nói: “Có sự gia trì của rồng vàng khí vận nên hiển nhiên có thể đạt được vài cơ duyên tốt.”
Nhưng những chỗ tốt này nàng không để lộ ra.
Sợ sẽ khiến Nhân Hoàng điện nghi ngờ.
Rõ ràng vị thánh nữ Nhân Hoàng điện Tống Diệu Ngữ này và Nhân Hoàng điện đã bằng mặt không bằng lòng.
Đối với Sở Tiêu có lẽ chỉ còn lại cảm giác chán ghét.
Nhưng như vậy cũng tốt, càng dễ để Quân Tiêu Dao lợi dụng và khống chế.
Tống Diệu Ngữ sinh ra kháng cự với Nhân Hoàng điện, vậy nàng sẽ càng ôm chặt lấy Quân Tiêu Dao, tránh việc hai đầu đều thất bại.