Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nếu Diệu Ngữ đã có thu hoạch vậy kế tiếp ta muốn ngươi làm một chuyện.”
Quân Tiêu Dao dùng ngón tay gõ vào thành ghế bạch đàn, thản nhiên nói.
“Chuyện gì?” Tống Diệu Ngữ hỏi.
“Ta muốn ngươi sau này, vào một thời điểm thích hợp, giao rồng vàng khí vận cho Nhân Hoàng điện.”
“Hoặc nói cách khác là giao cho Sở Tiêu.”
Lời nói của Quân Tiêu Dao khiến ánh mắt Tống Diệu Ngữ ngưng trọng.
“Chủ nhân, ngươi làm vậy …”
Tống Diệu Ngữ bất ngờ.
Không phải nàng để ý đến chuyện Quân Tiêu Dao muốn nàng giao ra rồng vàng khí vận.
Mà là tại sao Quân Tiêu Dao lại muốn đưa rồng vàng khí vận cho Nhân Hoàng điện và Sở Tiêu?
Trông thấy vẻ mặt khó tin của Tống Diệu Ngữ, Quân Tiêu Dao cười nhạt sau đó vung tay lên.
Một quyển trục xuất hiện trước mắt Tống Diệu Ngữ.
Đó chính là Phong Long Đồ mà Quân Tiêu Dao lấy được trừ trên người của Giang Dật!
“Đây là – rồng trắng khí vận của Tây Thiên giới vực!”
Trông thấy rồng trắng khí vận trùng trùng điệp điệp bên trong Phong Long Đồ. Đôi mắt xinh đẹp của Tống Diệu Ngữ khẽ run lên, đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch mang theo hoảng hốt và kinh ngạc.
Quân Tiêu Dao thế mà lại lấy được vận khí chi long!
Nên biết rằng ở Giới Trong Giới mênh mông này chỉ có bốn mạch vận khí chi long mà thôi.
Có thể lấy được thì chắc chắn đều là con của thế giới, là thiên mệnh.
Mà hiện tính cả rồng vàng khí vận đã cho nàng.
Bốn mạch vận khí chi long thì đã có hai cái nằm trong tay Quân Tiêu Dao.
Nếu tin tức này truyền ra ngoài, không biết sẽ khí bao nhiêu người líu lưỡi, kinh hãi tột độ.
Tuy thế lực Tam Hoàng vẫn luôn đi tìm tin tức về con rồng khí vận.
Nhưng vẫn không có thu được gì.
Tống Diệu Ngữ nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Trong mắt nàng người nam nhân này lại càng trở nên bí ẩn và khó lường!
“Bất ngờ lắm hả, ta tiện tay thu được thôi.”
Trông thấy dáng vẻ hơi kinh hãi của Tống Diệu Ngữ, song lại có chút đáng yêu.
Quân Tiêu Dao cười nói.
Tống Diệu Ngữ khôi phục tinh thần, nàng cũng nhận ra là mình thất thố, vẻ mặt không khỏi mất tự nhiên.
Quả thật là Quân Tiêu Dao có hơi vượt quá dự liệu của nàng.
Dù vậy nàng vẫn có chút khó tin.
Con rồng khí vận không phải có càng nhiều thì càng tốt sao?
Lấy được càng nhiều chứng tỏ khí vận đạt được sẽ càng nhiều.
Dù Quân Tiêu Dao đã lấy được con rồng khí vận thứ hai thì cũng đâu cần đưa rồng vàng khí vận ra.
Dường như đoán được sự ngờ vực trong lòng Tống Diệu Ngữ, Quân Tiêu Dao nói.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, đại khái là cho rằng con rồng khí vận càng nhiều sẽ càng có lợi cho ta.”
“Nhưng mà, cũng không hẳn…” Quân Tiêu Dao bỗng dừng lại.
Tống Diệu Ngữ chăm chú lắng nghe.
Quân Tiêu Dao nói tiếp: “Ngươi nói xem khi bốn mạch con rồng khí vận xuất thế, Giới Trong Giới sẽ xuất hiện một đại cơ duyên.”
“Đến lúc đó, nếu bốn mạch con rồng khí vận đều nằm trong tay ta, ngươi nghĩ sẽ như thế nào?”
Tống Diệu Ngữ nghe vậy, vẻ mặt lập tức ngưng trọng.
Đúng vậy!
Tuy rằng thân phận địa vị của Quân Tiêu Dao bất phàm.
Trong đại tiệc lần này ở Nhân Hoàng lại càng uy áp Nhân Hoàng điện.
Khiến Nhân Hoàng điện không dám làm gì hắn.
Nhưng mà, bốn mạch con rồng khí vận suy cho cùng cũng có liên quan rất lớn.
Tăng khả năng đại cơ duyên xuất thế sau này.
Dù có là thế lực Tam Hoàng thì cũng không muốn trêu vào Quân Tiêu Dao nhưng cũng không ra tay nhắm vào hắn được.
Quân Tiêu Dao thờ ơ nói: “Đến lúc đó nếu cả bốn mạch con rồng khí vận đều nằm trong tay ta thì sẽ khó tránh khỏi việc trở thành mục tiêu công kích của mọi người.”
“Tuy ta không sợ, nhưng có chút phiền phức như vậy sẽ khó thực hiện được mục đích.”
Nghe Quân Tiêu Dao nói vậy, Tống Diệu Ngữ cũng không nói gì.
Xem ra hắn đã ngầm thừa nhận rằng bản thân có năng lực lấy được toàn bộ con rồng khí vận.
“Mà khi ngươi đưa rồng vàng khí vận cho Nhân Hoàng điện, Nhân Hoàng điện sẽ đưa cho Sở Tiêu để gia trì khí vận của hắn.”
“Chờ đến khi đó, nếu thật sự có đại cơ duyên xuất thế thì có thể Sở Tiêu đi tìm thử, sau đó ta lại có thu hoạch.”
Qtđ nói đến nước chảy mây trôi.
Dù Tống Diệu Ngữ cũng cảm thấy hơi lạnh người.
Quân Tiêu Dao không những có thực lực vô song mà còn mưu kế thâm sâu kinh khủng như vậy.
Sở Tiêu trong tay hắn còn không một món đồ chơi.
Hiện tại, Tống Diệu Ngữ cảm thấy khá may mắn vì nàng đã hợp tác với Quân Tiêu Dao.
Bằng không nếu đứng về phía Sở Tiêu, đối đầu với vị đại địch Quân Tiêu Dao này.
Có khi chết cũng không biết lý do vì sao.
“Diệu Ngữ hiểu rồi.”
Nếu Quân Tiêu Dao đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa vậy hiển nhiên nàng sẽ không từ chối.
“Được, ta thích nữ nhân thông minh biết thức thời, yên tâm, đến khi đó sẽ không thiếu phần của ngươi đâu.” Quân Tiêu Dao lãnh đạm nói.
Nghe thấy câu nói mơ hồ này, ánh mắt Tống Diệu Ngữ hiện lên gợn sóng.
Tuy nàng biết rõ, “thích” trong lời nói của Quân Tiêu Dao là ám chỉ đối tượng thích hợp tác.
Nhưng nếu lời đó là thật thì sao, nàng sẽ làm thế nào đây?
Sẽ chán ghét và gai mắt như khi đối mặt với Sở Tiêu sao?
Nhìn nam tử áo trắng đang thưởng trà ở trước mặt, khí chất ôn nhuận như ngọc.
Tống Diệu Ngữ nhất thời không đưa ra được đáp án.
Nàng cũng chỉ có thể tự giải thích với lòng mình là do bị Quân Tiêu Dao gieo ấn ký.
Nên bản thân mới không thể khước từ hắn.
Sau đó khi Tống Diệu Ngữ chuẩn bị rời đi.
Quân Tiêu Dao gọi nàng lại, tiếp đó cong ngón tay búng một cái.
Một con rắn màu vàng kim lẩn vào cơ thể nàng.
“Tuy là con rắn màu vàng kim này không bằng với bản nguyên rồng vàng khí vận, nhưng đến lúc đó chắc chắn có thể giúp được ngươi.” Quân Tiêu Dao điềm tĩnh nói.
Tống Diệu Ngữ sửng sốt.
Trước đó dù Quân Tiêu Dao có đưa cho nàng bản nguyên rồng vàng khí vận.
Nhưng con vẫn giữ lại con rắn màu vàng kim kia.
Thế mà bây giờ lại cho nàng.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩ là Quân Tiêu Dao đã bắt đầu thật sự tin tưởng nàng, không phải là quan hệ gieo ấn ký nữa.