Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong quá trình vào đây, cuối cùng Dương Hoành cũng trông thấy hài cốt của nhóm Thánh Long Cổ Tông.
Không…
Nói là hài cốt cũng không đúng.
Bởi vì đó chỉ là những phần chân tay bị đứt lìa mà thôi.
Xung quanh có rất nhiều khe nứt hư không đang đóng mở, trông như những cái miệng khổng lồ, có thể xé nát mọi thứ.
Sâu trong những khe nứt hư không đó.
Bỗng tản ra một luồng sương mù, che lại những khe nứt đó, còn có một loại năng lương hư không màu tím lượn lờ xung quanh.
Sâu bên trong, dường như có một vùng không gian khác, không thể nhìn rõ được.
Dương Hoành và người mặc đồ đen thấy thế, thân thể nhanh chóng lóe lên.
Tuy rằng nơi này vô cùng hung hiểm, ngay cả Thánh Lông Cổ Tông cao tầng cũng bỏ mạng ở đây.
Nhưng mà Dương Hoành lại cảm thấy rất may mắn, hắn không gặp nguy hiểm gì quá lớn.
Giống như có một tầng số mệnh vô hình đang che chở cho hắn vậy.
Thấy cảnh này, ánh mắt người mặc đồ đen trở nên vô cùng thâm sâu.
Trong nháy mắt, hai người bọn họ đã tiến vào vết nứt không gian kia.
Trong đó mọc rất nhiều loại cổ dược, còn có vài món cổ vật không trọn vẹn,…
Tuy không được xem là kỳ trân hiếm thế nhưng chúng lại có niên đại rất lâu.
Mà thứ thu hút Dương Hoành không phải là những cái này.
Hắn mơ hồ cảm giác được ở sâu trong vùng không gian này có cái gì đó đang hấp dẫn hắn.
Mà người mặc đồ đên bên kia, hắn đang tìm kím gì đó trong mớ cổ vật.
Thấy vậy, ánh mắt Dương Hoành sáng lên, mở miệng hỏi: “Huynh đài, ta qua bên kia xem thử.”
“Ừ.” Người mặc đồ đen trả lời.
Dương Hoành nghe thế, thân thể như một mũi tên lao về phía khác.
“Ha.”
Người mặc đồ đen đứng dậy, bật cười.
Bên này, Dương Hoành bắt đầu tiến vào không gian.
Một lúc sau, hắn thấy một cảnh tượng vô cùng chấn động.
Sâu bên trong vùng không gian này, không ngờ lại có một sơn mạch.
Sơn mạch kia có màu đỏ thẩm, trông như một con rồng mang theo một loại kinh hoàng.
Con rồng đỏ thẫm kia dường như đang trấn áp tứ cực bát hoang.
“Không, không phải trông giống con rồng mà chính xác là một con rồng!”
Dương Hoành hít sâu một hơi đồng tử hơi co rút lại.
Nhìn qua tuy đây là một ngọn núi.
Nhưng mỏm đá kia lại có hình các bộ phận của con rồng, đầu rồng, sừng rồng, thân rồng, móng rồng và cả đuôi rồng nữa.
Đây quả thật là chuyện khó tin.
Có một số nơi vốn hội tụ thiê địa đại thế sau đó ngưng kết thành long mạch khí vận.
Mà nơi này, chính là một trong số đó.
“Chẳng lẽ đây là thiên đại đại thế, nếu có thể đạt được luyện hóa, với ta có lẽ là một sự trợ giúp lớn.”
Hô hấp Dương Hoành trở nên dồn dập.
Khó trách Thánh Long Cổ Tông cao cấp muốn đi tới đây.
Nếu Thánh Long Cổ Tông có được nơi này, có lẽ thật sự có thể cô đọng được khí vận tông phái.
Ngay lúc này.
Phía sau Dương Hoành vang lên một cười khẽ.
“Đây thật sự là rồng đỏ khí vận của Nam Thiên giới vực sao?”
Nghe được âm thanh này, Dương Hoành bỗng quay người lại.
Người phát ra tiếng cười, không ai khác chính là người mặc đồ đen thần bí kia!
“Rồng đỏ khí vận, quả nhiên là ngươi biết!”
Nghe thế, Dương Hoành kinh hãi.
Hắn đương nhiên cũng có chút hiểu biết về chuyện con rồng khí vận.
Nhưng lại không ngờ tới, người thèm muốn con rồng khí vận lại ở ngay trước mắt mình.
Mà tên mặc đồ đen này dường như đã có âm mưu từ trước.
Dương Hoành cũng đâu có ngốc.
Hắn lập tức phản ứng được.
Tên mặc đồ đen này ngay từ đầu đã chú ý đến hắn.
Nhưng vấn đề là, sao tên mặc đồ đen này lại biết hắn có thể tìm được rồng đỏ khí vận?
Ngay cả Dương Hoành cũng không biết hắn có thể tìm được rồng đỏ khí vận.
“Ta biết ngươi đang có rất nhiều nghi vấn.”
“Nhưng trước mắt, không phai là lúc để đặt câu hỏi.”
“Tiếp theo, ta cho ngươi một lựa chọn.”
“Buông thức hải xuống, để ta gieo ấn ký, phục tùng ta thì ngươi sẽ có được nhiều lợi ích.” Người mặc đồ đen thản nhiên nói.
Dương Hoành nghe vậy, trong lòng trầm xuống.
Lúc trước trong lòng hắn đã có cảnh giác, không hoàn toàn tin tưởng tên mặc đồ đen này.
Nhưng hắn không ngờ rằng, tên này sẽ thẳng thắn cởi mặt nạ xuống.
“Nếu ta nói không thì sao?” Dương Hoành trầm giọng nói.
“Vậy thì xin lỗi.” Người mặc đồ đên thờ ơ nói.
Dương Hoành hít sâu một hơi, nói: “Được lắm.”
Nhưng mà hắn chưa dứt lời đã hóa thân thành một luồng sáng cầu vòng, lao về phía ngọn núi màu đỏ.
Hắn phải nghĩ cách thu rồng đỏ khí vận trước, sau đó mới đối phó với tên mặc đồ đen kia.
“Tiếc thật.”
Người mặc đồ đen lắc đầu.
Sau đó hắn trực tiếp ra tay, pháp lực cuộn trào, ngưng kết thành một bàn tay lớn che lắp bầu trời.
“Đây là…”
Cảm nhận được khí tức của tên mặc đồ đen, Dương Hoành bỗng biến sắc.
Tên mặc đồ đen này thế mà lại là môt cấp phá cấm.
Cảnh giới tu luyện của hắn, dù không đạt tới cực đỉnh nhưng vẫn có thể đánh với cấp cao hơn.
Dương Hoành nghiến răng, mặc đù hắn là đạo tử của Thánh Long Cổ Tông nhưng thực lực vẫn thua cấp phá cấm.
Song hắn cũng không thể buông tay chịu trói được.
Oanh!
Trong cơ thể Dương Hoành lóe lên một luồng lực lượng, Long khí tràn ngập trong hư không.
Hai tay hắn di chuyện, một đường cong hình rồng hiện ra, hóa thành một đạo tắc phức tạp, chia cắt thiên địa.
“Ồ, hiểu được đạo tắc từ trong chân long đại thần thông à?”
Trông thấy Dương Hoành ra tay, người mặc áo đen bình thản nói, hắn cũng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên.
Một số người của Tháng Long Cổ Tông có một phần truyền thừa của chân long, chuyện này cũng không phải bí mật gì.
Nhưng đối với người mặc đồ đen, chuyện này không tạo ra chút uy hiếp nào.
Hắn chưởng một cái.
Trong chốc lát, một màu đen tràn ngập bao lấy không trung.
Vừa chạm vào đường cong hình con rồng kia đã lập tức nuốt chủng nó!
“Sao có thể?”
Da đầu Dương Hoành tê rần.
Người mặt đồ đen này, hắn rốt cuộc có lai lịch gì?
“Đã cho ngươi một con đường sống, đáng tiếc ngươi không biết trân trọng, nếu không bây giờ đã trở thành quân lương của ta rồi.”
Người mặc áo đen khẽ thở dài, ánh sáng màu đen áp xuống, lật đổ thiên địa, dường như ngay cả pháp tắc đạo đạo cũng có thể bị nó thôn phệ luyện hóa.
Mà ánh sáng màu đen này dường như có thể luyện hóa mọi thứ.
Dương Hoành hoảng hốt phát hiện, thân thể của mình đang dần tan biến bị luyện hóa.
“Rốt cuộc ngươi là ai?!”
Dương Hoành gào lên.