Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong phút chốc cuối cùng khi Dương Hoành còn có ý thức.
Hắn nhìn thấy người thần bí kéo xuống áo bào đen trên người, lộ ra hình dáng.
Đó là một khuôn mặt rất trẻ tuổi. Dung mạo thanh tú. Chỉ là ánh mắt thâm thúy, mang theo phù văn đen nhánh.
Mà trên tay nâng một tòa bảo tháp giống như lưu ly Tiên ngọc.
Dương Hoành nhìn thấy nam tử này thì dừng lại.
Ở Nam Thiên giới vực, tuyệt đối không có một thiên kiêu như vậy.
Nếu như có thật, dựa vào thực lực của hắn đủ để nổi tiếng khắp Nam Thiên giới vực rồi.
Mà điều càng khiến lòng Dương Hoành lạnh lẽo chính là nam tử này vừa ra tay, thậm chí ngay cả quy tắc đại đạo trong cơ thể hắn đều bị luyện hóa.
Điều này khiến hắn nghĩ tới một loại thể chất cấm kỵ lớn mạnh kinh khủng!
“Phệ Đạo Thánh Thể, rốt cuộc ngươi là người nào, sao bỗng nhiên nhân vật như ngươi lại bỗng nhiên xuất hiẹn?”
Dương Hoành đang gầm lên.
“Ta không muốn tốn nhiều nước miếng với người phải chết, ngươi chỉ cần biết rằng.”
“Ngươi không xứng với rồng đỏ khí vận.”
Nam tử cười nhạt, chỉ là nụ cười rất lạnh lùng.
“Đáng chết!”
Dương Hoành rất không cam lòng.
Đối với một người, thống khổ lớn nhất không gì bằng chính là sau khi nhìn thấy hi vọng rồi lại khiến người nọ rơi vào tuyệt vọng.
Vốn dĩ khi nhìn thấy rồng đỏ khí vận, Dương Hoành cảm thấy mình hẳn là đứa con thế giới, thiên mệnh chi nhân.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ, sau khi hắn nhận được rồng đỏ khí vận thì sẽ một đường quật khởi.
Không chỉ có thể chấn hưng Thánh Long Cổ Tông, thậm chí có lẽ còn có thể tranh đoạt thiên mệnh đời này của Giới Hải.
Nhưng không biết sao nửa đường gặp nạn, ngay cả hi vọng quật khởi cũng không có.
Tất cả đều xong.
Chỉ trong chốc lát, trước mắt Dương Hoành tối sầm.
Cả người thân tử đạo tiêu.
Đây là thân tử đạo tiêu thật sự, ngay cả pháp tắc cũng bị luyện hóa hấp thu.
Mà nam tử này hiển nhiên là Đông Phương Hạo chiếm được Tiên Ngục Bảo Tháp.
“Phù, không hổ là Phệ Đạo Thánh Thể.”
Sau khi đã luyện hóa được pháp tắc của Dương Hoành, Đông Phương Hạo cảm giác tu vi của mình lại nước lên thì thuyền lên, đã tăng lên không ít.
Thân là Phệ Đạo Thánh Thể, sở hữu khả năng phệ đạo, có thể dựa vào thôn phệ pháp tắc, sức mạnh đạo tắc để tu luyện.
Mỗi khi cắn nuốt vài pháp tắc, tu vi thực lực Đông Phương Hạo có thể tăng lên một chút.
Loại năng lực không cần bản thân cô đọng pháp tắc, có thể cắn nuốt những pháp tắc khác chính là chỗ ngang ngược của Phệ Đạo Thánh Thể.
“Nếu như ta có thể cắn nuốt ba ngàn pháp tắc, phải chăng có thể thành tựu cảnh giới vô thượng từ cổ chí kim?”
Trong lòng Đông Phương Hạo bỗng nhiên nghĩ tới đây.
Nhưng hắn lắc đầu, cảm thấy điều này rất không có khả năng.
Trên thế gian này, người có thể lĩnh ngộ đủ ba ngàn pháp tắc dường như chưa từng xuất hiện.
Sao hắn có thể cắn nuốt ba ngàn pháp tắc được?
Thậm chí mạnh như những Chuẩn Đế Đại Đế, có thể lĩnh ngộ mấy trăm pháp tắc đã coi như là rất tốt rồi.
“Quên đi, trước mắt không phải là lúc để nghĩ những chuyện này.”
Ánh mắt của Đông Phương Hạo rơi lên ngọn núi màu đỏ.
Hắn cất giọng nói: “Tháp linh, vẫn nhờ có ngươi.”
“Nếu không phải ngươi nhận thấy người này có chỗ đặc biệt, có khi ta không có được kỳ ngộ như thế này.”
Đông Phương Hạo dứt lời, bên trong Tiên Ngục Bảo Tháp truyền đến giọng của tháp linh.
“Ta có thể cảm giác được trên thân người này có khí vận bao phủ, cảm giác có lẽ có thể có liên quan với con rồng khí vận của Giới Trong Giới.”
“Tháp linh, ngươi thật đúng là có kiến thức rộng rãi.” Đông Phương Hạo khẽ cười.
Nhưng nghĩ đến lai lịch cổ xưa của Tiên Ngục Bảo Tháp, tháp linh biết rất nhiều bí ẩn có vẻ như rất bình thường.
“Được rồi, vẫn nên trấn áp rồng đỏ khí vận trước cái đã.” Tháp linh nói.
Đông Phương Hạo khẽ gật đầu, hắn hạ thẳng xuống núi cao, sau đó lấy Tiên Ngục Bảo Tháp ra.
Nhất thời, một luồng lực trấn áp vô tận mênh mông khuếch tán ra từ bên trong Tiên Ngục Bảo Tháp.
Tiên Ngục Bảo Tháp là chí bảo loại hợp lại.
Tập hợp các thuộc tính như tiến công, phòng ngự, phong cấm, trấn áp, không gian… vào một thể.
Trong khoảnh khắc, trên dãy núi, khí tức lất phất dâng lên, giống như ngọn lửa lượn lờ.
Trong khí tức mênh mông, một con rồng đỏ khí vận thoát khỏi sơn thể.
Tuy con rồng đỏ khí vận này vốn dĩ thuộc Dương Hoành.
Nhưng Dương Hoành đã chết, vậy nó đương nhiên là vật vô chủ rồi.
Thế nên Đông Phương Hạo rất dễ dàng thu rồng đỏ khí vận làm vật trong túi.
Mà trong phút chốc nhận được rồng đỏ khí vận.
Đông Phương Hạo cảm giác được.
Trong chốn u minh dường như có một loại đại thế thiên địa gia tăng ở trên người mình.
Giống như mình là toàn bộ Nam Thiên giới vực, chính là sủng nhi thiên địa của Giới Trong Giới.
Loại cảm giác như vậy thực sự có chút tuyệt vời.
Cộng thêm Đông Phương Hạo nhận được một trong Tiên Linh Tam Bảo, bản thân có sự tăng cường khí vận trong chốn u minh.
Giờ phút này song khí vận gia tăng.
Thậm chí khiến Đông Phương Hạo sinh ra một loại cảm giác mình chính là đứa con thiên mệnh.
Chỉ là Đông Phương Hạo thật sự không đắm chìm quá lâu.
“Tháp linh, theo lời ngươi nói thì Giới Trong Giới có tổng cộng bốn con rồng khí vận.”
“Mà bốn con rồng khí vận cùng xuất thế sẽ có cơ duyên lớn.”
“Nếu như ta có thể tìm tới những thứ con rồng khí vận khác, đến lúc đó không phải là cơ hội cướp được đại cơ duyên càng lớn sao?”
Hai mắt Đông Phương Hạo phát sáng rất rõ.
“Con rồng khí vận nào có thể dễ dàng tìm thấy như vậy được.” Tháp linh trả lời.
“Nhưng mà, nếu như không chiếm được nhiều cơ duyên hơn, như vậy…”
Đông Phương Hạo dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt chậm rãi trầm xuống.