Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Rất nhanh, nhóm người Quân Tiêu Dao tiến về phía Ma Vân cổ địa.
Ma Vân cổ địa ở bên trong một chỗ tinh vực cổ xưa.
Ở trong một tiểu thế giới vô cùng bí ẩn.
Đó là một cổ địa ẩn sâu, cực kỳ cổ xưa, có thể ngược dòng tới thời kỳ rất xưa.
Hơn nữa thời gian mở ra mỗi lần không cố định.
Nhưng mỗi lần mở sẽ thu hút rất nhiều thế lực.
Qua một thời gian ngắn, sau khi truyền tống qua một vài truyền tống trận.
Cuối cùng nhóm người Quân Tiêu Dao cũng tới tinh vực này.
Đưa mắt nhìn lại, ở chỗ sâu tinh vực có sương mù hỗn độn lượn lờ.
Trong đó lộ ra cổ địa một phương, sương mù lất phất như ẩn như hiện.
Mà giờ khắc này đã có thiên kiêu của rất nhiều thế lực tiến vào rèn luyện trong đó.
Ma Vân cổ địa giống như bí cảnh Huyền Không lúc trước, có một vài áp chế và hạn chế trường vực trời sinh đối với vài cường giả.
Thế nên cơ bản là sân khấu của thế hệ trẻ.
Mà ở lối vào Ma Vân cổ địa.
Quân Tiêu Dao mơ hồ cảm thấy trong Phong Long đồ mà mình lấy được.
Rồng trắng khí vận khẽ rung động, dường như dẫn tới cộng hưởng nào đó.
“Xem ra quả nhiên không sai.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thâm thúy.
“Đi thôi.”
Hắn phất tay, cùng Kiếm Vạn Tuyệt, Lạc Lạc lắc mình tiến vào trong Ma Vân cổ địa.
Ma Vân cổ địa có phạm vi rộng lớn, linh khí mịt mù, sơn lĩnh cao lớn như chúc long, cây cổ chọc trời, che đậy trời đất.
Cổ địa rất cổ xưa, vì vậy nuôi dưỡng không ít linh dược thượng cổ.
Còn chứa nhiều hung thú, dị chủng… hiếm có.
Có thể nói, tiến vào nơi đây tìm kiếm cũng cần có thực lực.
Không cẩn thận sẽ sinh tử đạo tiêu.
Giờ phút này ở bên trong Ma Vân cổ địa đã có thiên kiêu của nhiều thế lực Đông Thiên giới vực đang tìm kiếm.
Bên trong một khu vực nào đó.
Một nữ tử thân hình độ không, nhanh chóng lóe lên.
Da thịt nàng nhẵn nhụi trắng muốt, lông mày như tranh vẽ, mắt hạnh má đào, ngọc chất thiên thành.
Chỉ là giờ phút này, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.
Trong tay của nàng cầm một thanh cổ kiếm màu vàng đen, dáng vẻ nhìn qua rất cổ xưa, hơn nữa mang theo tro bụi trầm tích.
Mặt ngoài cổ kiếm như có đường vân vũ hóa, lại khắc ra một con rồng mờ ảo.
Hiển nhiên không phải là bội kiếm bên người nữ tử, mà là đồ cổ nàng tìm được.
“Vũ Hóa Thanh Kim, thế mà lại được chế tạo thành từ Vũ Hóa Thanh Kim!”
Nhìn thanh cổ kiếm màu vàng trong tay, trong lòng nữ tử hơi mừng rỡ.
Vũ Hóa Thanh Kim này chính là tiên kim chân chính, rất trân quý.
Mà cổ kiếm được tạo thành từ Vũ Hóa Thanh Kim thì lại càng trân quý hơn.
Huống chi nàng còn có thể mơ hồ cảm giác được trên Vũ Hóa Thanh Kim kiếm có cơ hội không giống bình thường.
Vốn dĩ đối với nữ tử, đây chắc chắn là một cơ duyên lớn, chuyến đi này không tệ.
Nhưng lúc nữ tử tìm thấy Vũ Hóa Thanh Kim kiếm, còn một đám người khác cũng phát hiện. Mà đám người kia cũng khó đối phó.
“Kiếm Vũ Hạm, mau giao cổ kiếm trong tay ngươi ra, đây không phải là thứ Kiếm gia các ngươi có thể nuốt vào!”
Phía sau truyền đến tiếng quát.
Vài hình bóng đuổi tận cùng không buông.
“Ân gia.”
Nghe nói như thế, ánh mắt nữ tử tên là Kiếm Vũ Hạm trầm xuống, thân hình nàng tiếp tục chợt lóe vút đi.
Bên kia.
Nhóm người Quân Tiêu Dao tùy ý bước chậm ở bên trong Ma Vân cổ địa.
Trong đó hiển nhiên có không ít cơ duyên, nhưng đối với Quân Tiêu Dao thì không có lực hấp dẫn gì.
Mà Nguyên Bảo lại làm không biết mệt, nuốt luôn bảo bối.
Mà sau đó, bên trong Ma Vân cổ địa truyền ra một tin khiến vẻ mặt Kiếm Vạn Tuyệt bỗng nhiên biến đổi.
Bởi vì có tin tức truyền ra, thiên kiêu Ân gia đang vây quét đuổi giết kiêu nữ Kiếm gia Kiếm Vũ Hạm.
Kiếm Vũ Hạm hư hư thực thực cướp đi bảo bối gì đó từ trong tay Ân gia.
Tin tức này vừa truyền ra đã khiến rất nhiều thiên kiêu đều kinh ngạc.
Có thể bản thân Ân gia không phải là loại quái vật lớn đủ để nhiều thế lực kinh sợ.
Nhưng mà ở Đông Thiên giới vực lại không ai dám xem thường Ân gia.
Bởi vì bọn họ có quan hệ đặc biệt.
“Công tử, ta muốn đi một chuyến.”
Nghe thấy tin tức kia, ánh mắt Kiếm Vạn Tuyệt lạnh lùng.
Tuy hắn biết, sau lưng Ân gia có quan hệ đặc biệt.
Nhưng hắn không thể làm như không thấy.
Suy cho cùng Kiếm Vũ Hạm là biểu muội của hắn, lại là nhân vật thiên kiêu quan trọng của Kiếm gia.
“Cùng đi.” Quân Tiêu Dao nói.
Kiếm Vạn Tuyệt nghe vậy thì lộ ra vẻ cảm kích.
“Đa tạ công tử!”
Có tầng thân phận như Quân Tiêu Dao ở đây.
Áp lực khi đối mặt với Ân gia nhỏ đi rất nhiều.
Mà giờ khắc này, ở chỗ sâu của Ma Vân cổ địa.
Một chỗ trước tuyệt cảnh tàn trận.
Sắc mặt Kiếm Vũ Hạm ngưng trệ, quay đầu nhìn bóng dáng đến vây quanh phía sau.
“A, ngươi muốn chạy cơ mà, sao không chạy nữa đi?”
Trong vài hình bóng, người cầm đầu chính là một nam một nữ.
Nam mặc áo bào đen, khí tức trầm đục, thần quang lóe lên trong mắt.
Nữ thì thiên kiều bá mị, môi đỏ mọng tiên diễm, dung mạo mê hoặc người khác, dung nhan tuyệt trần.
Đều là thiên kiêu có tu vi bất phàm.
Nam tử tên là Ân Mặc, chính là kiêu tử nổi tiếng của Ân gia.
Mà nữ tên là Ân Lâm, giờ phút này vẻ mặt nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm Kiếm Vũ Hạm.
“Nể mặt ngươi là Kiếm gia, giao bảo bối của Ân gia cho ta rồi cút đi.” Ân Mặc trầm giọng nói.
“Cái gì mà bảo bối nhà ngươi, rõ ràng là ta tìm được trước, các ngươi chỉ ngẫu nhiên phát hiện ra thôi, lại muốn chiếm cho riêng mình.”
Kiếm Vũ Hạm nghe vậy thì nghiến răng hàm răng trắng, sắc mặt tức giận. Vũ Hóa Thanh Kim kiếm này là do chính nàng phát hiện ra.
Nhưng bất ngờ bị đám người Ân Mặc gặp được nên muốn chiếm đoạt cho riêng mình.
Còn truyền tin tức ra là Kiếm Vũ Hạm nàng cướp bảo bối của Ân gia, đúng là vô liêm sỉ cùng cực!
“Hừ, Kiếm Vũ Hạm, ngươi nói nhiều như vậy có ích gì?”
“Ta nói ngươi cướp đồ của Ân gia ta thì đó chính là tội của ngươi!”