Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một vị nữ tử Ân Lâm mở miệng, tuy xinh đẹp kiều diễm, dung mạo phong tình nhưng giọng nói lại chanh chua.
Ánh mắt nhìn về phía Kiếm Vũ Hạm mang theo sự đố kỵ ghen ghét. Tuy Kiếm gia ở Đông Thiên giới vực không phải thế lực cường thịnh đỉnh cao gì nhưng tên tuổi của Kiếm Vũ Hạm này không kém.
Không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp, tu vi càng không tầm thường, được rất nhiều người gọi là Kiếm tiên tử. Điều này đương nhiên khiến Ân Lâm khá ghen tỵ.
Nghe thấy Ân Mặc và Ân Lâm nói vậy, Kiếm Vũ Hạm hít sâu một hơi, bộ ngực phập phồng.
Nàng biết mình nói nhiều cũng vô dụng.
Ân gia muốn cướp đoạt của nàng.
Nhưng Kiếm Vũ Hạm vẫn nói một câu.
“Biểu ca ta là yêu nghiệt của thư viện Tam Hoàng, còn là một tồn tại Cấp phá cấm, các ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?” Kiếm Vũ Hạm chỉ có thể nói ra biểu ca Kiếm Vạn Tuyệt của nàng.
Cũng là người nàng sùng bái nhất.
Mà chuyện Kiếm Vạn Tuyệt rời khỏi thư viện Tam Hoàng đương nhiên không truyền đến Đông Thiên giới vực nhanh như vậy.
Thực ra, thư viện Tam Hoàng còn chưa muốn cho tin tức này lan ra quá xa, như vậy rất mất mặt.
Nhưng Kiếm Vũ Hạm vừa nói xong, ánh mắt Ân Mặc đã hơi ngưng đọng.
Đúng là Kiếm Vạn Tuyệt kia rất phiền phức.
Nhưng mà, Ân Mặc vẫn lắc đầu: “Lấy biểu ca ngươi ra sao? Không thể không nói tên đó rất có bản lĩnh, nhưng dù cho biểu hiện sau này của hắn có xuất sắc đến đâu cũng chỉ trở thành chiến tướng của một thế lực nào đó trong thế lực Tam Hoàng.”
“Mà Ân gia ta có quan hệ với ai, chắc ngươi phải hiểu rõ chứ?”
Lời nói của Ân Mặc khiến Kiếm Vũ Hạm nghiến răng lại.
Đúng thế.
Điều này thật sự làm cho mọi người kiêng kỵ, không chỉ Ân gia mà còn là người đứng sau bọn họ.
Ân gia có một nữ nhân tên Ân Ngọc Dung, gả cho người có quyền lực tối cao nhất Thiên Hoàng các.
Mà vị kia không có bất kỳ ai dám đắc tội. Thậm chí nếu hắn muốn tiêu diệt một Kiếm gia cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kiếm Vũ Hạm cũng dâng lên sự bất lực và không cam lòng.
Chưa kể nàng còn không biết có thoát khỏi cuộc bao vây này hay không.
Ngay cả khi có thể chống lại và trốn thoát nhưng Ân gia sẽ buông tha cho nàng sao?
Bây giờ muốn Kiếm Vũ Hạm giao ra thứ mình vốn tìm được thực sự khiến nàng không cam lòng.
“Hừ, không chủ động giao nộp, xem ra là muốn chịu khổ!”
Nhìn thấy Kiếm Vũ Hạm vẫn không cam lòng nên ánh mắt Ân Mặc trở nên sắc lạnh.
“Để ta ra tay!” Ân Lâm nói.
Nàng đã muốn giáo huân Kiếm Vũ Hạm từ lâu.
Nàng lấy ra thủ đoạn, đánh ngang ra.
Bàn tay Kiếm Vũ Hạm nắm chặt lại.
Đúng lúc này!
Vù!
Một luồng kiếm khí chậm rãi rơi xuống từ xa, như thế xé toạc càn khôn, khiến mây gió bạo loạn.
Ầm!
Một kiếm bất ngờ không kịp đề phòng.
Sắc mặt Ân Lâm thay đổi, thân hình nhanh chóng lùi lại.
Nhưng dù vậy nàng vẫn bị kiếm mang quét trúng, cánh tay chảy đầy máu tươi bay tán loạn.
“A!”
Ân Lâm gào thét lên, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo!
Mấy vị thiên kiêu của Ân gia sững người.
Mà phía xa, các thiên kiêu đứng rải rác xem trò vui cũng sửng sốt. Thậm chí chính Kiếm Vũ Hạm cũng bất ngờ.
Vậy mà thật sự có người dám ra tay với người Ân gia.
Nhưng khi nhìn kiếm mang này, đôi mắt Kiếm Vũ Hạm ngưng tụ lại.
Sao lại thấy quen quen nhỉ?
“Biểu muội Vũ Hạm, không sao chứ?”
Từ xa một bóng người nhanh chóng lướt qua.
Chính là Kiếm Vạn Tuyệt.
“Biểu ca?”
Kiếm Vũ Hạm sửng sốt.
Biểu ca nàng đang tu luyện ở thư viện Tam Hoàng, sao lại xuất hiện ở đây?
Đúng là bất ngờ.
“Ôi, là Kiếm Vạn Tuyệt của Kiếm gia?”
“Hắn trở lại rồi.”
Ở phía xa, một số thiên kiêu xem náo nhiệt cũng ngạc nhiên vô cùng.
“Kiếm Vạn Tuyệt, sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?”
Nhìn thấy Kiếm Vạn Tuyệt hiện thân, Ân Mặc và thiên kiêu Ân gia đều khiếp sợ.
Ân Lâm kia ôm chặt vết chém ở cánh tay, vừa kêu gào vừa oán độc nói.
“Kiếm Vạn Tuyệt, vậy mà ngươi lại ra tay với ta, Ân Mặc đại ca, giết hắn!”
Kiếm Vạn Tuyệt nhìn Ân Mặc, sắc mặt lạnh lùng.
Đáy lòng Ân Mặc lộp bộp.
Lúc này Kiếm Vạn Tuyệt mang đến cho hắn một loại cảm giác áp bách khó hiểu.
“Hắn đã mạnh hơn.”
Ân Mặc biết hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Kiếm Vạn Tuyệt.
Thậm chí mấy vị thiên kiêu Ân gia cộng lại cũng không có khả năng là đối thủ của Kiếm Vạn Tuyệt lúc này.
Nhưng hắn vẫn mở miệng nói: “Kiếm Vạn Tuyệt, ngươi điên rồi, dám ra tay với Ân gia chúng ta?”
Ánh mắt Kiếm Vạn Tuyệt lạnh lẽo nói: “Không ra tay thì nhìn các ngươi bắt nạt người Kiếm gia ta sao?”
Ân Lâm thì mở miệng nguyền rủa: “Làm sao, không được à, Ân gia ta có bối cảnh, Kiếm gia ngươi có sao?”
Nghe vậy, Kiếm Vũ Hạm cũng im lặng.
Nàng cắn môi nói: “Biểu ca, hay là bỏ đi thôi, đưa bảo vật này cho bọn họ.”
Tuy trong lòng nàng không cam lòng nhưng Kiếm Vũ Hạm không thể không thừa nhận, Kiếm gia bọn họ còn chưa có năng lực đối phó với Ân gia.
Mà lúc này một giọng nói xa xăm đột nhiên vang lên.
“Ân gia là cái gì mà cũng có thể kiêu ngạo như thế?”
“Ai, ai dám sỉ nhục Ân gia ta!”
Nghe tiếng nói này, Ân Mặc hét lên.
Cách đó không xa có hai bóng người hiện lên, chính là Quân Tiêu Dao và Lạc Lạc.
Kiếm Vạn Tuyệt nóng vội nên đi trước mấy bước.
Quân Tiêu Dao từ từ đến, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám người Ân Mặc một cái.
Như nhìn vào cỏ dại con kiến bên đường.
Đám người Ân Mặc lộ vẻ mặt nghi ngờ đề phòng.
Tuy Quân Tiêu Dao náo động Giới Trong Giới, danh tiếng vang xa trong đại yến Nhân Hoàng nhưng dù sao cũng chỉ nghê tên, chưa từng gặp người.
Hơn nữa đại yến Nhân Hoàng tổ chức ở Nam Thiên giới vực.
Cho nên bên Đông Thiên giới vực đúng là không có bao nhiêu người nhận ra Quân Tiêu Dao.
Ít nhất là đám người Ân Mặc trước mặt không nhận ra.
Tất cả những gì họ biết là công tử áo trắng này dường như có chút lai lịch, trông rất bất phàm.