Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Chỉ e là lần này Tiên Dao cô nương đến đây không phải chỉ đơn giản là xem kịch thôi.” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nói.
Lê Tiên Dao im lặng.
An Nhiên nói: “Vân Tiêu thiếu chủ, thật ra thì ban đầu Tiên Dao muội muội cũng không muốn tới đây, là bị mẹ nàng Ân Ngọc Dung ép tới.”
An Nhiên nói ngắn gọn hai câu.
Mà khi Quân Tiêu Dao nghe vậy, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy.
Lê Tiên Dao, là con gái của Ân Ngọc Dung?
Quân Tiêu Dao cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lê Tiên Dao, hắn gần như đã biết được ngọn nguồn của sự việc toàn bộ câu chuyện.
Chính là vì như vậy nên Quân Tiêu Dao mới cảm thấy có chút khó xử.
E là sau này sẽ gặp chút khó khăn trong việc giải quyết mối quan hệ.
Nhưng bây giờ, Quân Tiêu Dao lại nói.
“Nếu nói như vậy, nếu ta giết người của Ân gia, chẳng phải là sẽ gây phiền toái cho Tiên Dao cô nương sao?”
“Không phải.”
Lê Tiên Dao lập tức mở miệng.
Nàng cũng khẽ thở dài nói: “Nếu như không phải Ân gia kiêu ngạo quá đáng như vậy, vậy thì có lẽ mọi chuyện đã không phát triển như thế này.”
Lê Tiên Dao cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy.
Theo lý thuyết thì nếu là người khác giết người của Ân gia.
Tuy Lê Tiên Dao sẽ không tới mức tức giận cho Ân gia, nhưng cũng sẽ không giải thích như vậy.
Có lẽ chỉ vì vị thiếu chủ Vân thị trước mặt này giống hệt người trong mộng mà thôi.
Vậy nên nàng mới có tình kiểu thiện cảm tự nhiên.
Giống như một người đã ở bên cạnh làm bạn với nàng từ nhỏ đến lớn.
Chỉ là người này từ trong mộng trở thành hiện thực mà thôi.
Vì vậy, nàng không thể nào làm ra vẻ mặt gì với Quân Tiêu Dao.
Nhìn bộ dáng của Lê Tiên Dao, trong ánh mắt của An Nhiên cũng có vẻ suy tư.
Nàng vẫn luôn cảm thấy từ lúc gặp Quân Tiêu Dao, trạng thái của khuê mật của nàng có chút không được đúng lắm, có chút hốt hoảng.
Theo lý thuyết thì Lê Tiên Dao không phải là kiểu mê trai nhìn thấy trai đẹp thì không biết đường đi nữa.
Nghe được câu trả lời của Lê Tiên Dao, Quân Tiêu Dao nói.
“Nhưng cho dù thế nào đi nữa, Tiên Dao cô nương hẳn là sẽ không khỏi trách mắng một trận phải không?”
Lê Tiên Dao không nói gì, nhưng hiển nhiên là như vậy.
Quân Tiêu Dao thấy vậy thì vung tay áo lên.
Một thanh cổ kiếm tràn ngập thanh hoa hiện ra, tuy ngoài mặt có chút loang lổ cổ kín, nhưng vẫn toát ra vẻ sắc bén lạnh thấu xương.
Bắt mắt hơn nữa chính là con rồng được khắc trên thanh cổ kiếm, rất sống động, lân giáp dày đặc, như thể thực sự sắp vọt ra khỏi cổ kiếm.
“Cái này.”
Hai người An Nhiên và Lê Tiên Dao đều sửng sốt.
“Vũ hóa thanh kim.”
An Nhiên ngạc nhiên.
Một cổ kiếm được rèn từ Vũ hóa thanh kim có giá trị phi thường!
“Không đúng, con rồng đó.”
Ánh mắt của Lê Tiên Dao lại tập trung vào con rồng xanh trên cổ kiếm, thực sự giống như một sinh vật sống, như thể sắp thoát ra khỏi thân kiếm.
Trong nháy mắt, nàng đã nghĩ tới điều gì đó.
Sau đó trong mắt mang theo vẻ ngạc nhiên, nói.
“Đây chính là rồng xanh khí vận của Đông Thiên giới vực?”
“Cái gì, rồng xanh khí vận?”
An Nhiên nghe thấy vậy cũng cẩn thận cảm nhận.
Quả nhiên.
Nàng cảm nhận được, bên trong thanh cổ kiếm này dường như được bao bọc bởi một loại khí vận vô hình nào đó.
“Không sai, đây hẳn là rồng xanh khí vận của Đông Thiên giới vực.”
Ánh mắt của Lê Tiên Dao lại rơi vào trên người Quân Tiêu Dao.
“Không ngờ rồng xanh khí vận lại rơi vào tay thiếu chủ.”
Quân Tiêu Dao thì lại cười nhạt nói: “Đây chính là bảo vật mà trước đó Ân gia muốn đoạt đoạt từ tay của kiều nữ Kiếm gia.”
“Nói vậy thì, đứa con gái của Kiếm gia kia chính là đứa con thế giới của Đông Thiên giới vực rồi.” An Nhiên nói.
“Không sai, chẳng qua là nàng đưa thứ đồ này cho ta.” Quân Tiêu Dao nói.
Lê Tiên Dao nhìn thanh Vũ Hóa Thanh Kim cổ kiếm kia, không nói gì.
Tuy trước đó phụ thân của đã nhắc đến tin tức con rồng khí vận xuất thể cho nàng biết.
Cũng đã cảnh báo nàng phải tìm kiếm thêm nhiều thông tin về phương diện này, thậm chí còn phải tìm cách lấy được, kiểm soát trong tay.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ Lê Tiên Dao còn có thể trực tiếp lên tiến, muốn lấy được.
Nhưng nếu rơi vào tay Quân Tiêu Dao.
Tất nhiên là nàng sẽ không lên tiếng.
Nếu như một nhân vật cấp bậc như vậy không sẵn lòng thì không ai có thể lấy được gì từ trong tay hắn.
“Vậy Vân Tiêu thiếu chủ, ý của ngươi là lấy thanh kiếm này ra là.” An Nhiên chớp chớp mắt.
Quân Tiêu Dao sẽ không phải chỉ là lấy ra cho bọn họ xem thôi đấy chứ?
“Nếu Tiên Dao cô nương cứ như vậy trở về, vậy thì chắc chắn sẽ bị trách mắng một trận.”
“Nếu như có thứ đồ này, hẳn là có thể coi như là có thể giải thích được.” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
“Cái, cái gì?”
Trên kiều nhan nõn nà tinh xảo của An Nhiên tràn ngập sư kinh ngạc sâu sắc.
Nàng có nghe nhầm không vậy?
Cho dù là với tâm cảnh như của Lê Tiên Dao, giờ phút này cũng phái xuất hiện sóng gió.
Đây không phải là một món quà nhỏ nhoi gì.
Mà là con rồng khí vận, toàn bộ Giới Trong Giới chỉ có bốn con!
Có được con rồng khí vận, khí vận sẽ tăng vọt, hơn nữa còn có thể gặp được nhiều cơ duyên hơn.
Lê Tiên Dao nghe vậy, khẽ ừ, cũng nâng tay ngọc lên gỡ sa mỏng trên mặt xuống.
Dung nhan khuynh thế của nàng không cần phấn son tô lại.
Nếu tháo mạng che mặt ở bên ngoài thì không biết bao nhiêu nam tử nhìn thấy sẽ linh hồn xuất khiếu.
Đôi mắt Quân Tiêu Dao cũng cứng lại.
Nhưng không đơn thuần là bởi vì dung nhan của Lê Tiên Dao.
Dung nhan của nàng, có một vài điểm tương tự với Phương Đông Ngạo Nguyệt.
Nhưng càng quan trọng hơn chính là.
Tại Quân Tiêu Dao tiếp xúc được với hồn phách chuyển thế của Khương Thánh Y bên trong nàng.
Lê Tiên Dao, là người có khí chất tương xứng với Khương Thánh Y nhất.
Cùng là một bộ áo trắng như tuyết.
Cũng siêu nhiên thoát tục, không ăn khói lửa nhân gian.
Như vầng trăng thanh sáng, như ngọc thụ đống tuyết.
Loại cảm giác này, khiến ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi hoảng hốt.
Giống như người đang ngồi trước mắt không phải Lê Tiên Dao, mà là Khương Thánh Y.
Đồng thời, đồng tử Lê Tiên Dao cũng chạm với ánh mắt của Quân Tiêu Dao.
Ánh mắt kia, giống với người trong giấc mơ của nàng.
Ôn hòa, thâm thúy, mang theo tình cảm.
Giống như có một lời thề và hứa hẹn im lặng nào đó.
Mà An Nhiên ở một bên, nhìn Quân Tiêu Dao một cái, lại nhìn Lê Tiên Dao một cái.
Sao nàng lại có cảm giác mình không nên ngồi ở đây mà nên đợi ở dưới đáy bàn nhỉ?
“Khục, hai vị.”
An Nhiên ho khan một tiếng, cảm thấy bản thân mình ở đây có phải là có chút dư thừa.
Sao nàng lại giống một bóng đèn lớn thế chứ?
Lê Tiên Dao lấy lại tinh thần, có hơi cụp mắt, không tiếp tục nhìn Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao thì lại cười nhạt một tiếng nói: “Thiếu tư mệnh Thiên Hoàng các, Tiên Dao cô nương, danh bất hư truyền.”
“Thiếu chủ Vân Tiêu, cũng là nghe qua, bây giờ xem ra, thiếu chủ còn xuất chúng hơn so với trong tưởng tượng của Tiêu Dao.”
Hai bên đều khách sáo nói một câu.
Nhưng trong lòng mỗi người lại có suy tư của riêng mình.
Quan trọng nhất là sau khi bốn con rồng khí vận xuất thể, có thể sẽ còn có đại cơ duyên!
Quân Tiêu Dao không thể không biết đến loại chuyện như thế này.
“Vân Tiêu thiếu chủ, ngươi xác định là tặng sao, không cần chúng ta phải trả một cái giá thật lớn sao?”
“Ví dụ kêu hai chúng ta tắm rửa sạch sẽ gì đó?”
An Nhiên vẫn còn ngạc nhiên, cảm giác không thể nào tin nổi.
Bởi vì nàng cảm thấy không ai có thể cho đi thứ quý giá như vậy một cách không công được.
“Đương nhiên là tặng rồi, nếu không thì sao chứ?” Quân Tiêu Dao khẽ bật cười, nói.
An Nhiên không nói nên lời, ánh mắt dời về phía Lê Tiên Dao.
Nàng thì lại tuyệt đối không tin rằng Quân Tiêu Dao thực sự sẽ tặng con rồng khí vận cho Lê Tiên Dao chỉ vì hắn đã giết Ân Hạo Vũ.
Đây rõ ràng có hứng thú đối với Lê Tiên Dao.
Chẳng qua là An Nhiên cũng hiểu sai rồi.
Quân Tiêu Dao làm như vậy cũng không phải là vì cái gọi là hứng thú.
Bởi vì Lê Tiên Dao vốn đã là nữ nhân của hắn.
“Vân Tiêu thiếu chủ, ngươi đây...” Lê Tiên Dao nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Tại sao?
Nàng cũng phát hiện ra rằng Quân Tiêu Dao chắp tay tặng con rồng khí vận cho nàng, chắc chắn không phải vì giết Ân Hạo Vũ.
Chẳng lẽ.
Lê Tiên Dao nghĩ tới bóng người trong mộng.
Chẳng lẽ vị thiếu chủ Vân thị này biết được điều gì đó?
Trong lòng Lê Tiên Dao có chút bối rối.
Nhưng bây giờ có An Nhiên ở đây, nàng lại không tiện hỏi thêm cái gì khác.
“Tiên Dao cô nương, ngươi cũng đừng từ chối, nếu không lại khiến ta có chút khó chịu.” Quân Tiêu Dao cười nói.
“Vậy thì được.”
Lê Tiên Dao khẽ gật đầu, thu Vũ Hóa Thanh Kim cổ kiếm, sau đó dùng giọng điệu chân thành nói với Quân Tiêu Dao.
“Vậy thì Vân Tiêu thiếu chủ muốn có cái gì, nếu như Tiên Dao ta có thể làm được, ta sẽ làm.”