Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2904 - Chương 2904 - Muốn Đến Thì Đến Muốn Đi Thì Đi?

Chương 2904 - Muốn đến thì đến muốn đi thì đi?
Chương 2904 - Muốn đến thì đến muốn đi thì đi?

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Khí tức Chuẩn Đế trên người ông ta giống như gió bão.

Thân là Chuẩn Đế, dù chỉ là Chuẩn Đế sơ cấp vượt qua một kiếp thì thực lực kia cũng không phải hạng xoàng.

Bàn tay ông ta ép ngang ra, muốn ngăn chặn một chiêu này của Quân Tiêu Dao.

Nhưng mà dưới sự va chạm, sắc mặt trưởng lão Ân gia bỗng nhiên biến đổi.

Ông ta thế mà lại không thể nào ngăn chặn hoàn toàn được một kích này của Quân Tiêu Dao.

Phải biết, ông ta chính là Chuẩn Đế một kiếp đó.

Cho dù là thiên kiêu nghịch thiên cấp phá cấm thì đối mặt với Chuẩn Đế cũng không thể chống đỡ được.

Nhưng bây giờ, ông ta vậy mà lại không thể ngăn chặn được chiêu thức của Quân Tiêu Dao.

Thậm chí bản thân ông ta còn lùi lại phía sau mấy bước.

Mà dao động còn lại của chiêu thức thì giết về phía Ân Hạo Vũ.

Ân Hạo Vũ cũng quát to một tiếng, vừa sợ vừa giận, không nghĩ tới Quân Tiêu Dao lại hạ sát thủ với hắn.

Nhưng dù sao hắn cũng là sự tồn tại có thể so chiêu với thiên kiêu cấp phá cấm mà không bại trận.

Nhưng mà.

Phập!

Trên cơ bản không có quá nhiều sức phản kháng.

Cả người Ân Hạo Vũ trực tiếp bị chôn vùi trong vòng một chiêu này.

Thủy triều hư không trực tiếp chấn vỡ nhục thân Ân Hạo Vũ.

Thần Liên Pháp Tắc trực tiếp xuyên thủng nguyên thần của Ân Hạo Vũ.

Vị này thiên kiêu hàng đầu của Ân gia xa gần nghe tiếng này bị Quân Tiêu Dao xóa sổ trong một chiêu.

Hơn nữa còn là dưới tình huống có Chuẩn Đế cản trở.

Trong lúc nhất thời, thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch.

Tất cả mọi người câm như hến.

Chỉ có máu thịt vụn thể xác Ân Hạo Vũ tung bay trong không khí.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

“Ngươi…”

Trưởng lão Ân gia càng tức giận, lửa giận phun trào trong lòng.

Nhưng mà so với phẫn nộ, ông ta càng khiếp sợ và không thể tin nổi hơn.

Quân Tiêu Dao, ngay trước mặt Chuẩn Đế là ông ta, giết Ân Hạo Vũ, ông ta còn không thể ngăn cản được.

Rốt cuộc thì thực lực của vị thiếu chủ Vân thị này mạnh cỡ nào?

“Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ, Chuẩn Đế ra tay mà cũng không thể ngăn cản được thiếu chủ Vân thị sao?”

“Hình như hiện tại hắn còn chẳng đạt đến Tôn chi cảnh?”

“Thiên kiêu cấp phá cấm cũng khó mà chống lại được Chuẩn Đế.”

Biểu hiện của Quân Tiêu Dao không thể nghi ngờ đã khiến tất cả mọi người tại đây chấn kinh.

Tuy rất nhiều người đều biết, Quân Tiêu Dao có thực lực yêu nghiệt.

Nhưng đứng trước mặt hắn thế nhưng là một Chuẩn Đế

Cho dù chỉ là qua một chiêu, nhưng có thể giao đấy với Chuẩn Đế thôi cũng đã đủ để khiến đám người cảm thấy khiếp sợ không gì sánh được.

Những người này đương nhiên không biết.

Thời điểm lúc ở thành lũy Tam Hoàng trước kia, Quân Tiêu Dao đã từng tự tay giết ba phệ tộc cấp Vương Chuẩn Đế cảnh.

Mà bây giờ, thực lực của Quân Tiêu Dao hiển nhiên đã mạnh hơn lúc ở thành lũy Tam Hoàng.

Đừng nói Ân Hạo Vũ, ngay cả trưởng lão Ân gia cấp Chuẩn Đế này, nếu như Quân Tiêu Dao nghiêm túc thì giết ông ta cũng không thành vấn đề.

Chỉ một Ân Hạo Vũ mà thôi, chẳng qua là đòi lại chút tiền lãi cho Đông Phương Ngạo Nguyệt mà thôi.

Dù sao, đã có Ân Ngọc Dung ở đây, đến cuối cùng Ân gia cũng khó mà hủy diệt được.

“Thiếu chủ Vân thị, ngươi!”

trong đôi mắt già nua của trưởng lão Ân gia bắn ra thấu xương hàn mang.

Ân gia bọn họ cũng đã lùi bước làm rùa đen rụt đầu rồi, vậy mà Quân Tiêu Dao lại còn hạ thủ như vậy, xóa sổ thiên kiêu Ân gia bọn họ.

Đây thật sự là hoàn toàn không mảy may cho Ân gia bọn họ chút mặt mũi nào.

Chẳng qua nói theo hướng khác, Ân gia lại có tư cách gì khiến Quân Tiêu Dao phải nể mặt chứ?

“Ngươi có ý kiến gì?”

Ánh mắt Quân Tiêu Dao bình tĩnh, nhìn trưởng lão Ân gia trưởng.

Trong nháy mắt, trưởng lão Ân gia cảm thấy một luồng hơi lạnh rét thấu xương.

Giống như bị tử thần để mắt tới, có một loại cảm giác nguy cơ khó nói nên lời.

“Sao lại thế.”

Trong lòng trưởng lão Ân gia khó có thể tin được.

Một hậu sinh vãn bối mà thôi, sao có thể khiến Chuẩn Đế như ông ta cũng phải sinh ra cảm giác nguy cơ tử vong được chứ?

“Đúng rồi, hắn là thiếu chủ Vân thị, trên người chắc chắn có bảo bối hộ thân do đế tộc Vân thị ban cho, kể cả Đế cũng có thể tạo thành uy hiếp.”

Trưởng lão Ân gia chỉ có thể an ủi bản thân ở trong lòng như vậy.

Có điều hiển nhiên, ông ta không làm gì được Quân Tiêu Dao.

Không chỉ có ông ta.

Cho dù là trở về bẩm báo Ân gia thì Ân gia cũng vẫn không làm được gì.

Cắn nát răng, chỉ có thể nuốt ngược vào bụng.

Sớm biết thế thì thà lúc trước ông ta không đến hỏi tội còn hơn.

Trưởng lão Ân gia cảm thấy, đụng phải Quân Tiêu Dao chính là vận đen tám đời Ân gia bọn họ gặp phải.

Mà Lê Tiên Dao ở giữa không trung thấy cảnh này thì biểu cảm sửng sốt.

Quân Tiêu Dao ra tay thật sự quá bất ngờ, ngay cả nàng cũng không phản ứng kịp.

Lúc lấy lại tinh thần thì Ân Hạo Vũ đã chết rồi.

Như vậy sau khi trở về chỉ e rằng Ân Ngọc Dung lại phải nổi giận rồi.

“Ây dà, Vân Tiêu thiếu chủ quả đúng là tác phong trước sau vẫn luôn bá đạo mà, lôi lệ phong hành, yêu yêu.”

An Nhiên ngược lại thì là một vẻ ăn dưa xem trò vui, vui khi nhìn thấy Ân gia kinh ngạc.

“Hừ, đi!”

Trưởng lão Ân gia hừ lạnh một tiếng, phất tay rời đi.

Đám người Ân gia cũng lục tục rơi đi, bóng lưng có mang theo vài phần chật vật.

“Ha ha, đáng đời!”

Bên phía Kiếm gia có người không nhịn được cười to, cảm giác thật sự là rất thoải mái.

Thiên kiêu nhà mình bị đánh giết ngay trước mặt mà còn không thể nổi giận, chỉ có thể cắn nát răng nuốt vào bụng.

Xem như lần này Ân gia đã chịu thiệt lớn, cực kỳ ấm ức rồi.

Hơn nữa còn không thể trả thù lại, thử hỏi như vậy có tức hay không?

Ánh mắt bọn người Kiếm Vạn Tuyệt, Kiếm Vũ Hạm nhìn về phía Quân Tiêu Dao, mang theo sự kính ngưỡng và tôn sùng.

“Thực lực của công tử thật sự đúng là sâu không lường được.” Kiếm Vạn Tuyệt cảm thán.”

“Đúng vậy đó.”

Trong lòng Kiếm Vũ Hạm cũng hạ quyết tâm, muốn đi theo Quân Tiêu Dao lăn lộn.

Lúc này, ánh mắt mọi người rơi lên người Lê Tiên Dao.

Theo lý thuyết, Lê Tiên Dao đến, hẳn là vì ra mặt cho Ân gia.

Thế nhưng hiện tại thiên kiêu Ân gia bị đánh giết còn Ân gia thì cũng là lùi bước rời đi.

Mà vị thiếu tư mệnh của Thiên Hoàng các này thì hình như cũng không tỏ chút thái độ gì.

Trên thực tế, tình huống giờ phút này khiến Lê Tiên Dao cũng có hơi vội vàng không kịp chuẩn bị.

Nàng không nghĩ tới lại Quân Tiêu Dao lại sẽ trực tiếp.

Cộng thêm trong lòng nàng đang dậy sóng, cho nên nhất thời thật sự không có động tĩnh gì.

Quân Tiêu Dao bỗng nhiên mở miệng nói: “An Nhiên cô nương, lần này các ngươi đến để xem trò vui sao?”

An Nhiên nghe vậy, trên mặt cũng là lộ ra một chút ý cười nói.

“Bất luận như thế nào thì hiện tại Ân gia cũng đã đi như vậy rồi, vậy có nghĩa là sự việc đã được giải quyết.”

“Ngươi nói đúng không, Tiên Dao muội muội?”

An Nhiên nói, nhìn về phía Lê Tiên Dao, chớp chớp đôi mắt đẹp.

Bất luận như thế nào, có xung đột với thiếu chủ Vân thị thì cũng đều không phải chuyện tốt.

“Lê Tiên Dao này nhất thời không nói gì.”

An Nhiên nói tiếp với Quân Tiêu Dao: “Thiếu chủ Vân Tiêu ân tình lần trước được ngươi tặng hoa Bất Lão, An Nhiên vẫn còn ghi nhớ.”

Quân Tiêu Dao cũng cười nhạt một tiếng nói: “Đây không phải là nơi để nói chuyện, nếu ngươi không ngại thì tìm một nơi u tính chúng ta uống rượu trò chuyện một phen, thấy sao?”

Nghe được lời Quân Tiêu Dao, đôi mắt đẹp của An Nhiên sáng lên.

“Được lắm.”

Không bằng nói, như vậy đúng là hợp ý nàng.

“An Nhiên, chuyện này có hơi...”

Lê Tiên Dao muốn nói lại thôi.

“Ây, Tiên Dao muội muội, dựa vào ánh mắt hà khắc của thiếu chủ Vân Tiêu, nữ tử khiến hắn chủ động đo mời không có mấy người đây, nắm lấy cơ hội đi!”

An Nhiên lôi kéo tay ngọc của Lê Tiên Dao nói.

Nhìn đến nơi này, các tu sĩ ở nơi xa, ánh mắt từng người phiếm hồng.

Đó là ước đỏ cả mắt.

Lê Tiên Dao, thì không cần nhiều lời rồi, chính là đệ nhất mỹ nhân Giới Trong Giới.

Nhan giá trị và thực lực sánh vai, thân phận thì lại càng bất phàm.

Mà An Nhiên, tuy có viên ngọc là Lê Tiên Dao ở phía trước nhưng tuyệt đối cũng là một mỹ nhân tuyệt thế.

Hơn nữa so sánh với chủng loại không ăn khói lửa như Lê Tiên Dao kia.

An Nhiên càng thêm có loại xinh đẹp, bình dị gần gũi, giống như tiên tử kết hợp với khí chất yêu nữ.

Hai vị mỹ nhân này, bình thường gặp một lần còn khó, có thể nói chuyện một câu cũng là vinh hạnh.

Quân Tiêu Dao thuận miệng mời, mà có thể mời được hai vị mỹ nhân tuyệt đại có thể cùng đi uống rượu.

Chuyện này khiến người ta ao ước cỡ nào.

Quả thực đố kị đến sôi cả máu.

Chẳng qua đố kỵ thì đố kỵ.

Dựa vào điều kiện của Quân Tiêu Dao, vậy mà có rất nhiều người đều cảm thấy chuyện này rất bình thường.

“haizz, đừng đố kị, muốn trách thì trách chúng ta không đầu thai tốt.”

“Loại đẳng cấp như thiếu chủ Vân Tiêu đã không phải cứ đầu thai là có thể đạt tới được.”

“Chẳng qua lần này Ân gia đúng thật là thảm rồi, sợ là sau này, Ân gia phải khiêm tốn một đoạn thời gian.”

Chuyện Ân gia hỏi tội kết thúc với kết cục mọi người không thể đoán được.

Nơi sâu trong Kiếm gia, một nơi xinh đẹp tĩnh mịch.

Sơn phong tú lệ, thanh tuyền thác chảy.

Ở giữa sườn núi, trong một đình nghỉ mát.

Có ba người đang ngồi, chính là ba người Quân Tiêu Dao, An Nhiên, Lê Tiên Dao.

Mà giờ khắc này, sa mỏng trên mặt Lê Tiên Dao vẫn chưa được tháo xuống.

Thậm chí hiện tại nàng vẫn còn có một loại hoảng hốt như cũ.

Ân Ngọc Dung gọi nàng đến thu xếp thay Ân gia.

Kết quả hiện tại, ngược lại lại ngồi chung một bàn với kẻ địch.

Mà kẻ địch này.

Không chỉ có là thiếu chủ Vân thị.

Mà còn là người trong giấc mơ của nàng.

Như vậy hỏi thử xem có đủ hoang đường hay không?

“Tiên Dao muội muội, hiện tại cũng không cần còn mang khăn che mặt đâu nhỉ.” An Nhiên nói.

Bình Luận (0)
Comment