Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ân Hạo Vũ thậm chí không kịp phản ứng, một lát sau.
Hắn điên cuồng hít sâu một hơi, đầu óc giống như có vạn sấm sét rơi xuống, chấn động đến da đầu tê dại!
Công tử áo trắng mạt sát thiên kiêu của Ân gia hắn, thế mà lại là thiếu chủ Vân thị Vân Tiêu!
Bây gời, ở Giới Trong Giới, người không nghe qua tên tuổi của Quân Tiêu Dao có lẽ ít tồn tại.
Chuyện đại yến Nhân Hoàng khiến Quân Tiêu Dao danh chấn tứ phương.
Đè bẹp truyền nhân Nhân Hoàng, không coi người của Nhân Hoàng điện và Địa Hoàng cung vào đâu.
Đó là lớn lối ngang ngược bậc nào chứ.
So sánh với hắn, Ân gia cỏn con tính là cái gì?
Quả thực như một tên hề!
“Làm sao có thể, thiếu chủ Vân thị!”
Cho dù là trưởng lão Chuẩn Đế của Ân gia, giờ phút này vẻ mặt cũng dại ra ngây ngốc.
Nhóm người Ân gia mới vừa đến đây hỏi tội, cả đám hùng hổ.
Nhưng giờ phút này lại phát run giống như chim cút, sắc mặt khó coi giống như ăn phải con ruồi.
Ai có thể nghĩ tới, chẳng qua chỉ là hỏi tội Kiếm gia mà thôi, sao lại có thể gặp phải đại phật như vậy?
Sớm biết Kiếm gia có nhân vật như vậy chống lưng thì Ân gia tuyệt đối sẽ không đến nhà hỏi tội.
“Hắn chính là thiếu chủ Vân thị, Vân Tiêu.”
Sau khi biết được thân phận của Quân Tiêu Dao, ánh mắt Lê Tiên Dao có hơi thất thần.
Người xuất hiện trong mơ của nàng, thế mà lại thật sự trùng hợp với người kia trong hiện thực.
Mà hơn nữa thân phận của hắn còn vô cùng không tầm thường.
Tại sao?
Hiện tại trong đầu Lê Tiên Dao có rất nhiều nghi vấn.
Tại sao vị thiếu chủ đế tộc Vân thị này lại luôn xuất hiện trong giấc mơ của nàng?
Hay là nói, chỉ là đơn thuần trùng hợp mà thôi?
Không.
Lê Tiên Dao không cảm thấy, đây chỉ là trùng hợp.
Dù sao mộng cảnh này, còn có người trong mộng cảnh vẫn luôn đi theo nàng.
Đây không phải chuyện có thể dùng hai chữ trùng hợp để có thể giải thích được.
Bên phía Ân gia, sắc mặt đám người vô cùng khó coi.
Tuy bây giờ có thiếu tư mệnh Lê Tiên Dao của Thiên Hoàng các ở đây, nhưng bọn họ cũng không có cảm giác an toàn.
Dù sao Quân Tiêu Dao ra vào Nhân Hoàng điện cũng đều như ra vào chốn không người.
Chỉ một thiếu tư mệnh mà có thể trấn áp được hắn sao?
Lúc này, Ân Hạo Vũ thậm chí cảm thấy cho dù Lê Thánh tự mình hiện thân thì e rằng mới có một chút lực chấn nhiếp.
“Người mạt sát người Ân gia ở Ma Vân cổ địa là ta.”
“Bản thiếu chủ ngược lại muốn biết, Ân gia các người muốn hỏi tội bản thiếu chủ như thế nào?”
Giọng điệu Quân Tiêu Dao hờ hững, mang theo sự lơ đễnh.
Mà đám người Ân gia nghe vậy, thỉ vẻ mặt cứng nhắc, không thể phản bác được.
Bọn họ có thể nói gì được đây?
Vấn tội Quân Tiêu Dao, bọn họ dám sao?
Cho dù có cho bọn họ một trăm lá gan thì bọn họ cũng không dám.
Không tấy trước đó trong đại yến Nhân Hoàng, Quân Tiêu Dao trực tiếp giết chết chiến tướng kia của Địa Hoàng cung sao.
Địa Hoàng cung cũng có tìm Quân Tiêu Dao gây phiền phức đâu.
Ân gia họ, so với Địa Hoàng cung thì lại như thế nào chứ?
Nghĩ tới đây, cho dù trong lòng Ân gia có tức tối thế nào thì cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong bụng.
Ân Hạo Vũ không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Lê Tiên Dao.
Hiện tại, chỉ có thân phận của Lê Tiên Dao, có lẽ còn có một chút lực chấn nhiếp.
Ân gia bọn họ đối với Quân Tiêu Dao, thật sự là không đáng để chú ý.
Nhưng mà, giờ phút này nỗi lòng Lê Tiên Dao đã có hơi lộn xộn.
An Nhiên thì khẽ lắc đầu nói: “Đáng tiếc ghê, Ân gia thế mà lại đụng phải khối sắt này, lực bất tòng tâm.”
Tuy An Nhiên nói như vậy nhưng thế nào thì cũng có cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.
Có điều lời nàng nói cũng đúng thật là không sai.
Tuy nàng và Lê Tiên Dao đều ở đây.
Nhưng dựa vào tác phong của Quân Tiêu Dao trên đại yến Nhân Hoàng.
Nàng không cảm thấy, Quân Tiêu Dao sẽ kiêng kị hai người bọn họ.
Càng sẽ không kiêng kị Thiên Hoàng các.
Lúc này, trưởng lão Chuẩn Đế của Ân gia cũng ho khan một tiếng, sau đó nói: “Chuyện này… không nghĩ tới thế mà lại là thiếu chủ Vân thị.”
“Nói như vậy, có lẽ người Ân gia đã lỗ mãng ở Ma Vân cổ địa, không cẩn thận đụng trúng thiếu chủ.”
“Nếu đã như vậy thì chuyện kia hôm nay liền quên đi, là Ân gia ta đuối lý.”
Nghe được lời của trưởng lão Ân gia.
Có rất nhiều người đang xem kịch vui ở xa, ai nấy đều trợn tròn mắt, có hơi ngớ người.
Còn có thể như vậy được sao?
Đây là Ân gia phách lối bá đạo kia sao?
Sao còn rụt đầu nhanh hơn rùa đen rụt đầu thế?
Mà đám người của Kiếm gia nghe vậy thì trên mặt ai nấy cũng đều lộ vẻ sảng khoái.
Đặc biệt là Kiếm Vũ Hạm.
Rõ ràng là Ân gia bá đạo, đuối lý trước đây, hết lần này tới lần khác không buông tha.
Mà bây giờ, sau khi gặp người cường thế hơn mình thì bá đạo như Ân gia cũng phải nhận sợ.
Loại cảm giác vả mặt này, sướng khỏi phải bàn.
Cảm nhận được rất nhiều những ánh mắt chế nhạo, trào phúng, chế giễu.
Ân Hạo Vũ nắm thật chặt nắm đấm, sắc mặt cũng có hơi trắng bệch.
Ân gia chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như vậy.
“Vân Tiêu.”
Ánh mắt Ân Hạo Vũ nhìn thật sâu về phía Quân Tiêu Dao.
Món nợ này, hắn ghi nhớ kỹ.
Hiện tại không báo được thì tương lai cũng phải báo.
“Chúng ta đi thôi.” Trưởng lão Ân gia trầm giọng nói.
Tuy ông ta cũng rất khó chịu, nhưng cũng là chuyện không có cách nào khác.
Tình thế còn mạnh hơn người.
Nhưng vào lúc này, Quân Tiêu Dao thản nhiên mở miệng nói.
“Đến hỏi tội hưng sư động chúng như vậy, bây giờ phủi mông một cái đã muốn đi rồi sao?”
“Hử?”
Trưởng láo Ân gia nghe vậy, cau mày, trầm giọng nói: “Thiếu chủ Vân thị, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
“Ta muốn như thế nào à?”
Quân Tiêu Dao cười nhạt một tiếng: “Nếu đã đến rồi thì dù sao cũng phải để lại chút gì đó.”
Lời vừa dứt, một chưởng dò đường của Quân Tiêu Dao trực tiếp đánh ra.
Thế giới Tu Di trong cơ thể cuồn cuộn bành trướng, khiên không gian cũng nổi lên gợn sóng cao vạn trượng.
Trật Tự Thần Liên, pháp tắc đạo tắc, hiển hiện trong không trung, xen lẫn, che khuất bầu trời, trấn sát về phía Ân Hạo Vũ.
Cảnh này quá bất ngờ, vượt quá dự đoán của mọi người.
Ai cũng không nghĩ tới, Quân Tiêu Dao lại đột nhiên xuất thủ.
“Vân thị Thiếu chủ, ngươi quá phận!”
Trưởng lão Ân gia thân là Chuẩn Đế, đương nhiên phản ứng lại đầu tiên.