Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2902 - Chương 2902 - Cuối Cùng Cũng Gặp Được Lê Tiên Dao

Chương 2902 - Cuối cùng cũng gặp được Lê Tiên Dao
Chương 2902 - Cuối cùng cũng gặp được Lê Tiên Dao

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mỹ danh của Lê Tiên Dao ở Giới Trong Giới thì không cần lắm lời.

Giờ phút này, vô số ánh mắt trong thiên địa đều rơi vào trên người nàng.

Vóc người Lê Tiên Dao tuyệt thế.

Khác với vẻ phập phồng xinh đẹp của An Nhiên.

Lê Tiên Dao ngọc thể cao quý, dưới sự phác họa của váy trắng tạo nên đường cong hoàn hảo hài hòa, mờ ảo xinh đẹp.

Mỗi một tấc cơ thể trong suốt vô thực giống như ngọc thạch, dường như là trời cao dày công nặn thành.

Về phần dung nhan của nàng, khiến rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc là. Giờ phút này, Lê Tiên Dao đeo một chiếc khăn che mặt. Duy chỉ có một đôi mắt trong suốt là lộ ra.

Chỉ là loại cảm giác mông lung này ngược lại càng có loại mị lực khiến người ta phát điên.

Hận không thể giật khăn che mặt xuống, nhìn trộm tiên nhan tuyệt thế.

“Không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Giới Trong Giới ta.”

“Ôi, chính là đáng tiếc, không nhìn thấy hình dáng.”

“Ngươi đã biết dung mạo, hôm nay có thể được thấy tiên tử, đã là khó có được.”

Ở nơi xa có nhiều tu sĩ phái nam của các thế lực đều đang trao đổi.

Mà thấy hai mỹ nhân hiện thân, ánh mắt Ân Hạo Vũ không khỏi sáng ngời.

Nhưng hắn cũng không dám mạo phạm gì.

Tuy hắn là thiên kiêu đứng đầu Ân gia, nhưng đối mặt với đại tư mệnh và thiếu tư mệnh của Thiên Hoàng các, thân phận và thực lực của hắn vẫn không đủ nhìn.

Ân Hạo Vũ ngược lại nhìn về phía nhóm người Kiếm Vạn Tuyệt, giọng điệu nghiền ngẫm nói: “Bây giờ ta ngược lại muốn xem, công tử trong miệng ngươi có tư cách trở thành phiền toái của Ân gia ta không.”

Nhóm người Kiếm Vạn Tuyệt không nói gì.

Lê Tiên Dao lại khẽ mở đôi môi, nói: “Kiếm gia, các ngươi và Ân gia có xung đột gì, hôm nay nói rõ.”

Nàng bình thản, không có ý vênh váo hung hăng hỏi trách.

Bởi vì khi nàng tới cũng hiểu là Ân gia vô lý trước.

Lê Tiên Dao vốn không muốn đến.

Chuyện này Ân gia không chiếm lý.

Nhưng Ân Ngọc Dung yêu cầu nàng tới, Lê Tiên Dao cũng bất đắc dĩ.

Mà đúng lúc này, một tiếng nói lạnh nhạt truyền ra từ bên trong Kiếm gia.

“Rõ ràng là Ân gia vô lý, nhưng lại lấy dáng vẻ bị hại tới cửa hỏi tội.”

“Nếu có thực lực, vậy đương nhiên có thể lớn lối.”

“Nhưng bản thiếu chủ cảm thấy, Ân gia vốn không có tư bản để lớn lối.”

Nghe thấy âm thanh này, toàn trường dừng lại.

Mà An Nhiên, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.

Quả nhiên là hắn, hắn đã tới Đông Thiên giới vực!

Bóng dáng Quân Tiêu Dao xuất hiện.

Mới vừa nãy hắn vẫn còn ở đang cùng phẩm trà, chơi đùa Nguyên Bảo với Lạc Lạc.

Sau khi cảm giác được Kiếm gia khó có thể ứng phó, Quân Tiêu Dao chỉ có thể đi ra ngoài.

Dĩ nhiên, quan trọng nhất không phải chuyện này.

Mà là bởi vì…

Hắn cảm giác được một luồng khí tức.

Một luồng khí tức đã lâu.

Quân Tiêu Dao hiện thân.

Ánh mắt không rơi lên nhóm người Ân gia.

Mà rơi vào người giai nhân tuyệt sắc đứng thẳng trong hư không, váy trắng tung bay, giống như tiên tử trên Nguyệt cung, mỹ lệ thuần khiết.

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao khẽ khựng lại.

Ngạo Nguyệt?

Không sai!

Ở trong mắt Quân Tiêu Dao.

Thiếu tư mệnh của Thiên Hoàng các, con gái của Lê Thánh trước mắt.

Tuy đeo khăn che mặt nhưng đường nét khuôn mặt thấp thoáng bên dưới thế mà lại có phần tương tự với Đông Phương Ngạo Nguyệt!

Tuy nói có phần tương tự nhưng không phải là hoàn toàn giống nhau.

Vẻ đẹp của Đông Phương Ngạo Nguyệt là kiểu tuyệt đại lãnh diễm nghiêng trời lệch đất.

Mà Lê Tiên Dao thì là thoát tục, trích tiên Thiên cung không nhiễm bụi trần.

Khí chất hoàn toàn khác nhau.

Điểm có chút tương tự khác nữa là đường nét hai gò má.

Giờ khắc này nhìn thấy Lê Tiên Dao.

Quân Tiêu Dao đã hiểu.

Hắn hoàn toàn đã hiểu từ đầu đến cuối chuyện xưa.

Hắn sai rồi.

Sai hơi thái quá!

Mà khi ánh mắt của Quân Tiêu Dao nhìn về phía Lê Tiên Dao.

Ánh mắt của Lê Tiên cũng rơi lên người công tử áo trắng.

Liếc mắt nhìn nhau! Như cách vạn năm!

Giờ khắc này, tất cả hiện thực xung quanh giống như bị kéo ra.

Kiếm gia, Ân gia, tất cả còn lại giống như không tồn tại.

Trong mắt Lê Tiên Dao chỉ có bóng dáng áo trắng tuyệt thế.

Đồng tử của nàng im lặng rung động. Nàng đang nằm mơ sao?

Đáy lòng Lê Tiên Dao bỗng nhiên dâng lên nghi vấn.

Nếu không vì sao nàng có thể nhìn thấy người trong mộng cơ chứ?

Không sai!

Bóng dáng áo trắng tuyệt thế trước mắt từ từ trùng hợp với bóng dáng áo trắng mờ ảo trong mộng.

Vốn dĩ chỉ là cảnh hư ảo trong mơ, lại có cảm giác thực tế.

Cũng may giờ phút này trên mặt Lê Tiên Dao đeo khăn che mặt.

Nếu không, giờ phút này sắc mặt của nàng nhất định là không biết làm sao.

Nàng thậm chí cảm thấy có phải mình đã vào cảnh trong mơ trong lúc vô tình hay không?

Nếu không sao lại mộng ảo như thế.

Hơn nữa, khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao, trái tim Lê Tiên Dao co rút đau đớn khó hiểu.

Loại co rút đau đớn ấy giống như trái tim này từng bị đào ra vậy!

“Tiên Dao muội muội?”

An Nhiên ở bên cạnh thấy vẻ mặt Lê Tiên Dao thất thần ngơ ngác, vẻ mặt hơi kỳ quái.

Sau đó lại theo ánh mắt của Lê Tiên Dao nhìn thấy Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao xuất hiện, An Nhiên cũng không bất ngờ, lúc trước nàng sớm đã dự liệu.

Nhưng có phải phản ứng của Lê Tiên Dao hơi quá lớn không?

Tuy Quân Tiêu Dao đúng là đẹp trai phi thường, nhưng cũng không đến mức phải ngơ ra như vậy chứ?

Nghe thấy giọng của An Nhiên, Lê Tiên Dao mới chợt hoàn hồn hiểu ra.

Nàng cố gắng khiến vẻ mặt của mình trấn định, không lộ ra điểm khác thường.

Nhưng trong con ngươi nàng trong suốt như nước suối khẽ gợn sóng.

“Tiên Dao muội muội, không phải ngươi động lòng đấy chứ?” Giọng điệu An Nhiên mang theo ý trêu chọc.

“Người này là…” Lê Tiên Dao hỏi theo bản năng.

An Nhiên khẽ mỉm cười, ngược lại nói với Quân Tiêu Dao: “Không nghĩ tới, Vân Tiêu thiếu chủ, chúng ta lại gặp mặt.”

Quân Tiêu Dao lấy lại tinh thần, ánh mắt âm thầm.

Nếu có thể gặp được, đó chính là may mắn.

Nhưng trước mắt, không phải lúc để nói chuyện này.

Hắn cũng khẽ mĩm cười nói: “An Nhiên cô nương, chúng ta lại gặp mặt.”

Nghe thấy nói chuyện với nhau.

Mọi người của Ân gia, bao gồm nhóm người Ân Hạo Vũ, trưởng lão Ân gia, vẻ mặt đều sửng sốt, thậm chí hơi mờ mịt.

“Vân… Vân Tiêu thiếu chủ?”

Bình Luận (0)
Comment