Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Là thiên kiêu đứng đầu Ân gia, Ân Hạo Vũ đến!”
“Nghe nói thực lực của Ân Hạo Vũ không kém thiên kiêu cấp phá cấm là bao, từng chiến đấu ba ngàn hiệp khó phân thắng bại với một thiên kiêu cấp phá cấm khác.”
Tu sĩ của vài thế lực ngắm nhìn xa xa, đều trao đổi thần niệm, thấp giọng nghị luận.
Ân gia lại để cho Ân Hạo Vũ tới, hiển nhiên là không muốn dễ dàng bỏ qua cho Kiếm gia.
Mà ở phía sau Ân Hạo Vũ còn có một vài khí tức hùng hồn.
Hiển nhiên Ân gia cũng có không ít cường giả tới.
Điều khiến người ta phải ghé mặt là một ông lão.
Là một trưởng lão của Ân gia, tu vi thế mà lại là Chuẩn Đế cảnh.
Tuy chỉ là Chuẩn Đế sơ cấp đã vượt qua một kiếp, nhưng cũng đả đủ tính kinh sợ rồi.
Chứng tỏ lần này Ân gia đến đây hỏi tội, thật sự sẽ không từ bỏ ý đồ.
“Chậc chậc, xem đội hình này thì Kiếm gia phải chịu đau rồi.”
Thấy Ân gia hùng hổ tiến đến, cường giả của rất nhiều thế lực ở nơi xa ngắm nhìn chậc chậc cảm thán.
Rõ ràng Ân gia lai giả bất thiện, không để Kiếm gia đổ máu thì không thể nào rời đi.
Mà sau khi Ân gia xuất hiện.
Bên Kiếm gia, đoàn người cũng hiện thân.
Bao gồm nhóm người gia chủ Kiếm gia, Kiếm Vạn Tuyệt, Kiếm Vũ Hạm đều xuất hiện.
Chỉ có điều khác với trong tưởng tượng.
Những người của Kiếm gia này, sắc mặt đều rất bình tĩnh, không có sóng gợn.
Càng không có ý sợ hãi, có vẻ rất bình tĩnh.
“Hả?”
Thấy biểu hiện này, người Ân gia bao gồm cả Ân Hạo Vũ hơi nhíu mày.
Tuy nói nội tình của Kiếm gia không kém nhưng cũng không mạnh tới mức có thể coi thường Ân gia. Chứ đừng nói là Ân gia còn có bối cảnh và chỗ dựa.
Hơn nữa có lẽ vị kia của Thiên Hoàng các cũng sắp tới.
“Kiếm gia, các ngươi phạm tội lớn mà còn có thể bình tĩnh như thế.”
Trưởng lão Chuẩn Đế của Ân gia cất giọng nói, giọng điệu lạnh lùng.
“Ồ, không biết Kiếm gia ta có tội gì?”
Gia chủ Kiếm gia cũng là một Chuẩn Đế, giờ phút này vẻ mặt lạnh nhạt, lơ đễnh.
“Chuyện này phải hỏi thiên kiêu Kiếm gia ngươi, dám ra tay với người của Ân gia ở Ma Vân cổ địa!”
Ân Hạo Vũ tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng về phía Kiếm Vũ Hạm và Kiếm Vạn Tuyệt.
Ân Mặc là người của mạch hắn, bây giờ lại chết như vậy, có thể khiến hắn không tức giận sao?
“Hừ, các ngươi còn có mặt mũi nói à, rõ ràng là Ân gia các ngươi hoành hành ngang ngược, muốn ỷ mạnh đoạt cơ duyên của ta.”
“Chẳng lẽ ta phải chắp tay để cho bọn họ đoạt hay sao?”
“Hơn nữa, tranh đoạt cơ duyên, sống chết vốn đều có thiên mệnh, bọn họ chết cũng chỉ có thể oán bản thân quá tham lam.”
Kiếm Vũ Hạm không nhường một tấc.
Điều này khiến ánh mắt Ân Hạo Vũ lại càng lạnh lùng.
Hắn lạnh lùng nói: “Ân gia chúng ta có thân phận, địa vị gì, coi như là ngươi lấy được cơ duyên, bảo ngươi nhường, ngươi cũng phải nhường!”
Một câu nói thể hiện rõ sự bá đạo và ngang ngược của Ân gia!
“Ngươi.”
Kiếm Vũ Hạm tức giận nghiến răng.
Không phải là Ân gia ỷ vào có quan hệ với Lê Thánh Thiên Hoàng các sao?
Cáo mượn oai hùm như vậy đúng là vô sỉ!
“Tốt lắm, đừng nói nhảm nữa, sau khi trừng phạt Kiếm gia ngươi rồi tính tiếp, trước hết để người sát hại Ân gia ta đi ra đây!”
Ân Hạo Vũ lạnh lùng nói.
Kiếm Vạn Tuyệt thản nhiên nói: “Thật ra theo lý thuyết, đây là phiền toái của Kiếm gia ta, không muốn quấy rầy tới công tử.”
“Chỉ là nếu thật sự khiến công tử hiện thân, Ân gia các ngươi sẽ rất phiền toái.”
Kiếm Vạn Tuyệt nói thật lòng.
Tuy Kiếm gia có chỗ dựa lớn là Quân Tiêu Dao.
Nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ không muốn phiền toái Quân Tiêu Dao.
Tốt nhất là có thể tự mình giải quyết thì tự mình giải quyết.
“Ân gia ta sẽ gặp phiền toái?”
Cho dù là Ân Hạo Vũ hay là trưởng lão Chuẩn Đế của Ân gia, khi nghe thấy lời này của Kiếm Vạn Tuyệt thì đều có loại cảm giác tức quá hóa cười.
Ở Đông Thiên giới vực, địa bàn của Thiên Hoàng các.
Ân gia hắn lại sợ chọc phiền toái á?
Mà đúng lúc này.
Ở nơi xa trên bầu trời bỗng nhiên có lưu quang nhiều màu xuyên qua bầu trời bao la.
Mấy tiên hạc lôi kéo một Lưu Ly Tiên Liễn sáng chói, độ không tiến đến.
Thấy cảnh này, khóe môi Ân Hạo Vũ lộ ra nụ cười.
“A, cuối cùng cũng tới sao?”
Mà ở nơi xa, tu sĩ của các thế lực còn lại nhìn thấy Lưu Ly Tiên Liễn cũng không nhịn được lộ vẻ kinh ngạc.
“Lưu Ly Tiên Liễn, hình như là tọa giá riêng biệt của thiếu tư mệnh Thiên Hoàng các.”
“Trời ạ, vị thiếu tư mệnh kia đích thân đến sao?”
“Hôm nay có thể tận mắt nhìn mãn nhãn!”
Đồng tử của rất nhiều tu sĩ phái nam chấn động, sau đó mang theo ý lửa nóng.
Lê Tiên Dao, thiếu tư mệnh của Thiên Hoàng các được người hiểu chuyện phong làm đệ nhất mỹ nhân của Giới Trong Giới.
Chỉ là Lê Tiên Dao tu luyện quanh năm ở trong Thiên Hoàng các, không hay ra ngoài.
Thế nên có thể được nàng liếc mắt một cái cũng là phúc phận khó có được.
“A, người của Thiên Hoàng các tới.”
Trưởng lão Ân gia cũng a một tiếng, cười lạnh.
Hắn rất mong đợi sắc mặt của người trong Kiếm gia.
Nhưng trưởng lão Ân gia nhìn lại thì phát hiện nhóm người Kiếm gia vẫn là dáng vẻ lơ đễnh, không có chút gợn sóng.
Vẻ mặt Kiếm Vạn Tuyệt và Kiếm Vũ Hạm lại càng lạnh nhạt.
“Hử?”
Trưởng lão Ân gia lộ vẻ nghi ngờ.
Kiếm gia này là heo chết không sợ nước nóng hay là thế nào.
Người của Thiên Hoàng các tới mà lại không có một chút phản ứng?
Mà lúc này, Lưu Ly Tiên Liễn dừng trên hư không.
Hai bóng hình tuyệt sắc xinh đẹp đồng thời hiện thân.
Một người váy màu lam nhạt, một người mặc váy trắng.
Đều là xinh đẹp đến mức trời đất mất màu sắc.
Ánh sáng của mặt trời, mặt trăng và ngôi sao không bằng một nửa hai giai nhân tuyệt sắc.
“Đại tư mệnh cũng tới!”
Rất nhiều người lộ vẻ bất ngờ.
Không nghĩ tới đại tư mệnh và thiếu tư mệnh của Thiên Hoàng các lại tự mình đến đây.
Mà bởi vì đại tư mệnh An Nhiên thích xuất đầu lộ diện, không ít người từng gặp nàng.
Thế nên bây giờ càng nhiều ánh mắt tập trung lên người nữ tử băng thanh ngọc khiết trong bộ váy trắng.