Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Điều này…”
Giọng Lê Tiên Dao bỗng khựng lại.
Thân phận của nàng chính là thiếu tư mệnh của Thiên Hoàng các, đại diện cho mặt mũi của Thiên Hoàng các.
Mà chuyện này là chuyện của Ân gia và Kiếm gia.
Nếu nàng nhúng tay, khó tránh khỏi sẽ khiến những thế lực khác cảm thấy Thiên Hoàng các quản rộng, hoành hành ngang ngược.
“Hử, sao vậy, người trong nhà nâng đỡ cho nhau, chút chuyện nhỏ này cũng không thể làm sao?”
Thấy Lê Tiên Dao chần chờ, Ân Ngọc Dung nhíu mày nói.
An Nhiên bên cạnh nghe thế, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Kiếm gia?
Lúc trước nàng tham gia đại yến Nhân Hoàng có mơ hồ nhớ kỹ.
Trong số người đi theo bên cạnh thiếu chủ Vân thị có một người là người của Kiếm gia thì phải?
Suy nghĩ một lúc, An Nhiên cất giọng nói.
“Phu nhân, Tiên Dao là thiếu tư mệnh của Thiên Hoàng các ta, là người của Thiên Hoàng các, không phải là người của Ân gia.”
“Hơn nữa, ngay cả đại yến Nhân Hoàng mà Tiên Dao cũng không đi, nàng đâu có rảnh để quản loại chuyện nhàn rỗi này?”
Ân Ngọc Dung thản nhiên liếc mắt nhìn An Nhiên, nói: “Đại tư mệnh, đây là chuyện trong nhà ta, ngươi là người ngoài, không cần phát biểu ý kiến.”
“Ngươi…”
An Nhiên tức giận.
Nếu không phải bà ta là mẫu thân của Lê Tiên Dao, An Nhiên thật sự muốn mắng bà ta là lão yêu bà luôn đấy.
“An Nhiên, đừng nói nữa.”
Lê Tiên Dao khuyên nhủ.
Sau đó, nàng nói với Ân Ngọc Dung: “Mẫu thân, Tiên Dao đã biết, nữ nhi sẽ đi một chuyến.”
“Ừ, mau đi đi.”
Ân Ngọc Dung lạnh nhạt bỏ lại một câu, sau đó xoay người rời khỏi.
Mi mắt thật dài của Lê Tiên Dao cụp xuống.
An Nhiên một tay chống nạnh, nhẹ nhàng thở dài.
“Tiên Dao muội muội, ngươi vẫn không biết cách từ chối, đây đã là lần thứ mấy rồi?”
“Mỗi lần Ân gia xảy ra chuyện gì cũng muốn ngươi tự mình ra tay.”
Lê Tiên Dao nói: “Dù sao cũng là mẹ ta, ta cũng nên quan tâm chuyện của Ân gia.”
“Nhưng mà ngươi đừng quên, không phải là ngươi còn có một ca ca sao?”
“Lê Hành kia không phải cũng là con trai của Ân Ngọc Dung đấy sao, tại sao bà ta chỉ sai bảo nữ nhi như ngươi, không bảo nhi tử đi quản lý những chuyện này?” An Nhiên không nhịn được nói.
“Huynh trưởng vẫn chuyên tâm tu luyện, thế nên…”
Lê Tiên Dao còn chưa nói hết lời, An Nhiên đã chen miệng nói.
“Đúng vậy, Ân Ngọc Dung không muốn làm chậm trễ con trai bà ta tu luyện, thế nên chuyện vặt gì cũng để con gái như ngươi làm.”
“Nói vậy ngươi nên biết, ngươi là thiếu tư mệnh của Thiên Hoàng các, mỗi tháng cũng có thể nhận được một khoản tài nguyên tu luyện.”
“Kết quả phần lớn khoản tài nguyên tu luyện đều bị Ân Ngọc Dung cắt mất, đưa cho con trai của nàng tu luyện.”
An Nhiên nghĩ đến đây thì tức không có chỗ phát tiết.
“Thiên phú của ta tạm được, huynh trưởng cần những thứ tài nguyên đó hơn ta.”
Mặt Lê Tiên Dao không đổi sắc, sâu trong đôi mắt lại có chút gợn sóng rất nhỏ.
“Thiên phú của ngươi tuyệt hảo, vậy không phải càng cần bồi dưỡng ngươi hơn sao?”
An Nhiên có cảm giác giận nàng không tranh giành, thở dài nói.
“Haizz, Tiên Dao muội muội, ngươi đừng cảm thấy lời nói của ta khó nghe.”
“Nhưng đôi khi ta thật sự cảm thấy, có phải ngươi là đứa con nhặt được hay không?”
“Nếu không sao thái độ Ân Ngọc Dung đối với ngươi và Lê Hành lại khác biệt lớn quá vậy.”
“Chẳng lẽ bà ta là mẹ kế của ngươi?” An Nhiên nói.
Nàng chính là người nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Lê Tiêu Dao nghe vậy thì im lặng.
Nói thật, trong lòng nàng cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều làm gì.
Ít nhất phụ thân Lê Thánh của nàng vẫn rất coi trọng nàng.
Tuy loại coi trọng đó khiến Lê Tiêu Dao cảm thấy áp lực rất lớn.
“An Nhiên, sắp tới ta phải đi ra ngoài một chuyến.” Lê Tiêu Dao nói.
“Haizz, quên đi, ta đi cùng với ngươi, ai kêu ta chỉ có một tỷ muội như ngươi chứ?”
Tay ngọc của An Nhiên nâng trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đương nhiên, sở dĩ nàng muốn đi cùng với Lê Tiêu Dao cũng là cảm thấy, nói không chừng đến lúc đó sẽ thấy được một vở kịch hay.
Nói thật, nàng ngược lại hơi muốn Ân gia chịu thua thiệt.
Lê Tiêu Dao nghe vậy, khóe môi hiện lên nụ cười thản nhiên.
Tuy có đôi khi An Nhiên nói chuyện có hơi thẳng thừng, không được uyển chuyển cho lắm.
Nhưng nàng có thể cảm giác được, An Nhiên thật lòng đối xử tốt với nàng.
Mà sau đó, Lê Tiêu Dao và An Nhiên cùng nhau ngồi trên Lưu Ly Tiên Liễn, độ không rời đi.
Đông Thiên giới vực, Kiếm gia.
Trong khoảng thời gian này, Quân Tiêu Dao vẫn luôn ở lại Kiếm gia.
Trong lúc rảnh rỗi, hắn sẽ chỉ nhóm người Kiếm Vạn Tuyệt, Lạc Lạc.
Sau đó Kiếm Vũ Hạm cũng gia nhập vào.
Một câu nói thuận miệng của Quân Tiêu Dao đều là lời vàng ngọc đối với bọn họ.
Tùy tiện chỉ điểm từng chiêu thức đều khiến bọn họ thể hồ quán đỉnh.
Tạm thời không nói đến Lạc Lạc, tu vi của Kiếm Vạn Tuyệt và Kiếm Vũ Hạm cũng nâng cao ổn định.
Sau đó Quân Tiêu Dao lại cố ý cho Kiếm gia gia nhập Quân Đế Đình.
Đây cũng là đang bồi dưỡng nhân tài cho mình.
Mà trong khoảng thời gian này, Kiếm gia rất bình tĩnh.
Nếu như không có Quân Tiêu Dao ở đây, giờ phút này, chắc chắn Kiếm gia sẽ rất lo lắng, đã sớm bắt đầu nghĩ biện pháp ứng phó.
Nhưng mà bây giờ, trên dưới cả Kiếm gia là một cảnh tượng yên lặng.
Cảnh này khiến nhiều thế lực tò mò theo dõi bên ngoài đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Hay lắm, Kiếm gia đây là nhận mệnh luôn à, sao không có một chút động tĩnh gì vậy?”
“Đúng vậy, đắc tội Ân gia mà còn bình tĩnh như thế, nói không chừng sau đó ngay cả người của Thiên Hoàng các cũng tìm tới tận cửa.”
“Ta ngược lại muốn xem xem đến lúc đó Kiếm gia ứng phó như thế nào.”
Các thế lực ở bên ngoài đang nghị luận khắp nơi.
Giây phút nào đó, trong hư không có lâu thuyền bay ngang lướt đến.
Bên trên có một nhóm người đang đứng.
Cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi, trên người lóe lên thần huy, oai hùng phi phàm, khí phách khiếp người, có phong thái long hải.
Chính là thiên kiêu đỉnh cấp của Ân gia, Ân Hạo Vũ.