Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2899 - Chương 2899 - Không Tham Gia Nhân Hoàng Đại

Chương 2899 - Không tham gia Nhân Hoàng Đại
Chương 2899 - Không tham gia Nhân Hoàng Đại

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Tiên Dao muội muội, ngươi vẫn còn đang tu luyện hả?”

Một giọng nữ dịu dàng truyền đến.

Một nữ tử tuyệt lệ mặc váy dài màu lam nhạt trực tiếp tiến vào.

Mái tóc đen bóng loáng như lụa, xõa ngang bờ vai thơm ngát.

Dung nhan thanh lệ tinh xảo, không chút tỳ vết.

Dáng người lại rất xinh đẹp sơ với khuôn mặt thanh lệ lại có cảm giác tương phản, lại càng cảm thấy hấp dẫn lòng người hơn.

Nữ tử này đương nhiên là đại tư mệnh của Thiên Hoàng các, An Nhiên.

Lê Tiên Dao mở hai mắt ra, trong suốt như hồ nước xanh biếc.

“An Nhiên, ngươi đã về rồi.”

Lê Tiên Dao mở miệng, giọng nói kỳ ảo ngọt ngào.

“Ây dà, Tiên Dao muội muội, ngươi không cảm thấy người ta có thay đổi gì hả?”

Bàn tay ngọc của An Nhiên vuốt ve khuôn mặt mềm mại của mình, giọng điệu có một chút mùi vị tự luyến.

“Không có.” Lê Tiên Dao nói.

An Nhiên không nhịn được lườm Lê Tiên Dao một cái.

Thế nhưng, nàng cũng sớm đã quen với tính cách của khuê mật.

Nghiêm túc cứng nhắc, không hiểu phong tình.

Cũng may nàng là một nữ tử có vẻ đẹp thiên tiên.

Nếu mà là nam tử, đây chắc chắn là một thẳng nam sắt thép.

“Người ta đã dùng hoa Bất Lão, khiến dung nhan vĩnh viễn bảo tồn đấy.” Đôi mắt An Nhiên cười cong cong, giống như yêu tinh.

“Thật sao.”

Giọng điệu của Lê Tiên Dao bình thản, sau đó nói: “Dung nhan có tốt đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là một bộ da bọc xương cốt mà thôi, đẹp và xấu thì có gì khác nhau.”

Nhìn dung nhan khuynh tuyệt thiên tiên của Lê Tiên Dao, An Nhiên sửng sốt, sau đó nói.

“Ta nghi ngờ ngươi đang khoe khoang, hơn nữa ta còn có bằng chứng.”

“Có điều lần này ngươi không tham gia đại yến Nhân Hoàng, đúng là thiệt thòi nha.”

“Ngươi không được thấy vị thiếu chủ Vân thị Vân Tiêu trong truyền thuyết, nhan sắc và khí chất kia, thật là khiến người ta nhịn không được có hơi động tâm đó.”

An Nhiên chậc chậc cảm thán.

“Thiếu chủ Vân thị, Vân Tiêu.”

Lê Tiên Dao lẩm bẩm.

“Sao vậy, cô gái nhỏ cũng tò mò rồi sao?”

Thấy vẻ mặt của Lê Tiên Dao, An Nhiên híp mắt cười nói.

Nhưng nàng biết đến bây giờ tuy người theo đuổi Lê Tiên Dao đủ để xếp hàng dài vạn dặm.

Nhưng nàng không có bất kỳ một nam tử nào, chưa từng qua lại với ai, ngoài chào hỏi nói chuyện ra thì không có tiếp xúc nhiều hơn.

Điều này thậm chí khiến An Nhiên từng nghi ngờ, có phải Lê Tiên Dao có vấn đề về giới tính hay không?

Chỉ là sau này nàng mới biết, Lê Tiên Dao đơn thuần không có cảm giác và ý nghĩ gì với tình yêu nam nữ.

Mỗi ngày ngoài tu luyện ra thì là xử lý các loại sự vụ của Thiên Hoàng các.

Sống giống như tăng ni thiền tu.

Nàng không biết cuộc sống có vui thú như nào.

Nhưng nếu là lựa chọn của chính Lê Tiên Dao, An Nhiên chỉ có thể mặc kệ.

Chỉ là nàng cảm thấy, có lẽ là bởi vì Lê Tiên Dao còn chưa gặp được người có thể nàng động lòng.

An Nhiên cảm thấy, có lẽ Quân Tiêu Dao có đầy đủ tư chất khiến Lê Tiên Dao động lòng.

Suy cho cùng, nữ tử có thể nhìn thấy Quân Tiêu Dao mà không động lòng thì quá ít, quá ít, gần như tương đương không có.

“Chỉ là cảm thấy có thể khiến Nhân Hoàng điện bó tay không có đối sách, thiếu chủ Vân thị thật sự hơi bất phàm.” Lê Tiên Dao nói.

“Có tò mò không, có muốn ta giật dây cho các ngươi hay không, để các ngươi làm quen một chút?” Ánh mắt An Nhiên lưu chuyển, cười dài nói.

“Thế thì không cần.” Lê Tiên Dao nói.

“Có thật không, nếu như Tiên Dao muội muội không quan tâm, vậy ta sẽ hạ thủ nhé?” Giọng điệu An Nhiên trêu chọc.

Lê Tiên Dao im lặng.

Từ khi nàng có ý thức, Lê Thánh vẫn luôn nói với nàng.

Sứ mạng của nàng là phụ tá truyền nhân Thiên Hoàng tương lai.

Nàng nhất định là nữ nhân của truyền nhân Thiên Hoàng, Thiên Hậu tương lai.

Nếu đã như vậy, hiển nhiên nàng không thể thân thiết và tiếp xúc với bất kỳ nam tử nào khác.

Nhưng ngay cả Lê Thánh cũng không biết là, sở dĩ Lê Tiên Dao như vậy không phải là vì cái gọi là đợi chờ truyền nhân Thiên Hoàng tương lai.

Mà là bởi vì…

Một bóng dáng áo trắng ở trong giấc mộng của nàng.

Tâm cảnh của Lê Tiên Dao có thể coi như là giếng cạn không sóng.

Đã đến cảnh giới phẳng lặng như mặt nước.

Nhưng ở trong mộng, chỉ cần nhìn thấy hình bóng kia, tim Lê Tiên Dao không nhịn được nổi gợn sóng.

Đó là một loại cảm giác khó hiểu, nhưng đã khắc vào cốt nhục cho tới linh hồn.

Lê Tiên Dao rất muốn biết đây chỉ là một giấc mộng hay sao?

Bóng dáng áo trắng chỉ là người trong mộng thôi sao?

Mà vì sao nàng lại mơ thấy?

Trong lòng Lê Tiên Dao có nhiều nghi vấn và hoang mang.

“Tiên Dao muội muội, Tiên Dao muội muội?”

Thấy Lê Tiên Dao xuất thần, An Nhiên hô lên.

Lê Tiên Dao lấy lại tinh thần.

Đúng lúc này, phía ngoài truyền đến tiếng của thị nữ.

“Thiếu tư mệnh đại nhân, phu nhân đã tới.”

Lê Tiên Dao nghe vậy, đứng dậy.

An Nhiên lại hơi cau đôi mi thanh tú.

Một phu nhân duyên dáng sang trọng đi đến.

Dáng vẻ bà cực kỳ xinh đẹp, da thịt trắng sữa, tư thái rất có ý nhị.

Vốn nên là mỹ phụ đã trải qua năm tháng lắng đọng, nhưng đôi mắt dài đẹp lại khiến mỹ phụ nhân có thêm chút ít khắc nghiệt.

“Mẫu thân.”

Thấy người tới, Lê Tiên Dao gật đầu hành lễ.

“Ừ.”

Mỹ phụ nhân khẽ gật đầu, vẻ mặt thản nhiên.

Rõ ràng bà là chính thê của Lê Thánh, Ân Ngọc Dung.

Cũng là chỗ dựa của Ân gia cáo mượn oai hùm.

“Không biết mẫu thân tìm Tiên Dao đến có chuyện gì?” Lê Tiên Dao hỏi.

“Biết Kiếm gia không?” Ân Ngọc Dung lạnh nhạt hỏi.

Lê Tiên Dao khẽ gật đầu nói: “Nữ nhi biết, một gia tộc coi như có chút nội tình.”

“Kiếm gia không biết tốt xấu, giết thiên kiêu của Ân gia ta ở Ma Vân cổ địa, lá gan thực sự hơi lớn rồi.”

“Lát sau ngươi đi ra ngoài một chuyến, theo người của Ân gia ta cho Kiếm gia kia một chút giáo huấn.” Ân Ngọc Dung lạnh nhạt nói.

Bình Luận (0)
Comment