Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nữ tử Quân Tiêu Dao gặp qua nhiều vô số kể.
Nhưng tính tình của Kiếm Vũ Hạm này cũng xem như không tệ, làm cho Quân Tiêu Dao có hơi thưởng thức.
“Cũng được, nếu ngươi đã nói như thế thì ta sẽ nhận lấy.” Quân Tiêu Dao nói.
Hắn nhận Vũ Hóa Thanh Kim cổ kiếm.
Kiếm Vũ Hạm gật đầu, muốn cáo lui rời đi.
Quân Tiêu Dao bỗng nhiên nói: “Sau này Vũ Hạm cô nương có hứng thú rời khỏi Giới Trong Giới, đi Quân Đế Đình vũ trụ Huyền Hoàng xem một chút hay không?”
Nghe quân Tiêu Dao nói.
Kiếm Vũ Hạm sửng sốt, sau đó khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một tia vui mừng ngạc nhiên.
“Thiếu chủ đại nhân, ta, có thể không?”
Kiếm Vũ Hạm có hơi không thể tưởng tượng nổi.
Nàng là thật sự, đơn thuần chỉ muốn giao ra Vũ Hóa Thanh Kim cổ kiếm.
Không nghĩ tới muốn lấy được cái gì từ chỗ Quân Tiêu Dao.
“Đương nhiên, có lẽ sau này biểu ca của ngươi, Kiếm Vạn Tuyệt cũng sẽ đi. Một vài thánh địa tu luyện của vũ trụ Huyền Hoàng, cũng không kém Giới Trong Giới này.”
“Đa tạ thiếu chủ đại nhân!”
Kiếm Vũ Hạm vui sướng vô cùng.
Đây cũng không phải chỉ mời nàng đi vũ trụ Huyền Hoàng.
Thậm chí cả Kiếm gia đều có quan hệ với Quân Tiêu Dao.
Nếu những người khác muốn làm gì Kiếm gia cũng phải suy nghĩ một chút xem có đáng giá mạo hiểm đắc tội Quân Tiêu Dao hay không.
Kiếm Vũ Hạm mừng rỡ rời đi.
Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Đây chẳng qua chỉ là một chút ân huệ nhỏ thôi, mà đã khiến cô nương vui vẻ thành như vậy.
Khi một người ở vị trí cao.
Cho dù có một ít cặn bã rơi xuống từ kẽ ngón tay, đối với người phía dưới đều là phần thưởng trân quý.
“Haizz, vốn tưởng là không lấy được con rồng khí vận, thế nhưng cuối cùng vẫn rơi vào trong tay ta.”
Nhìn Vũ Hóa Thanh Kim cổ kiếm trong tay, còn có hoa văn thanh long mơ hồ ở phía trên.
Quân Tiêu Dao thản nhiên lắc đầu, thở dài một tiếng.
Nếu để cho người của thế lực Tam Hoàng nghe được lời này, tuyệt đối sẽ hộc máu.
Bọn họ hao hết tâm tư đều khó có thể tìm được con rồng khí vận.
Kết quả Quân Tiêu Dao lại không cần, cuối cùng vẫn rơi xuống trên người hắn.
Chỉ có thể nói cảnh ngộ của mỗi người là khác nhau.
“Kế tiếp, chờ Ân gia làm chuyện.”
“Lấy hành vi của Ân gia, hẳn là sẽ giật da hổ, kéo cờ lớn, nói không chừng sẽ tìm người của Thiên Hoàng các cùng đi.”
“Lê Thánh kia quyền cao chức trọng, sẽ không vì chuyện nhỏ này mà xuất mã.”
“Ừm, nữ nhi của Lê Thánh có đến không?”
“Nếu như là thế thì…”
Quân Tiêu Dao vừa suy tư vừa đánh giá cổ kiếm trong tay.
Rồng vàng khí vận mà Tống Diệu Ngữ đang giữ, có lẽ sau này sẽ đưa cho Sở Tiêu.
Mà cái này, không bằng cho Thiên Hoàng các.
Đến lúc đó cùng nhau thu gặt, chẳng phải là đẹp thay?
“Nghe nói nữ nhi của Lê Thánh chính là có mỹ mạo hàng đầu trong Giới Trong Giới.”
“Chỉ tiếc, nàng là nữ nhi của Lê Thánh...”
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao nặng nề.
Bởi vì liên quan đến Đông Phương Ngạo Nguyệt, Lê Thánh chắc chắn là kẻ địch của hắn.
Về phần nữ nhi Lê Thánh, đương nhiên cũng là kẻ địch của hắn!
Thiên Hoàng các, nằm ở khu vực phồn hoa phong phú nhất của Đông Thiên giới vực.
Từ xa nhìn lại, tiên cung bảo khuyết, lơ lửng trên trời cao.
Thác tiên chảy xuống, chim thú huyên náo, linh động kỳ ảo, thụy thảo tranh huy.
Trong sự trang nghiêm đại khí lại có một loại thánh khiết siêu nhiên như tiên cảnh nhân gian.
Mà trong hư không có tầng tầng lớp lớp sương mù bao phủ, có văn lộ trận pháp đang lưu chuyển, bao phủ thiên địa càn khôn ở đây.
Toàn bộ khu vực, mờ mịt thần thánh, nguy nga và trang nghiêm.
Cũng chỉ có thế lực Tam Hoàng mới có lực lượng như vậy.
Mà ở sâu trong Thiên Hoàng các, bên trong một tòa bảo các thanh nhã u tĩnh.
Một nữ tử tuyệt thế áo trắng lẳng lặng ngồi xếp bằng ở trong đó, đang tu luyện.
Nữ tử này có vẻ đẹp khiến cho người ta phải nín thở.
Ngũ quan tinh xảo vô song, giống như được bàn tay khéo léo của ông trời uốn nắn ra hình dạng hoàn mỹ nhất.
Da thịt trong suốt, không hề có khuyết điểm nào, giống như mỹ ngọc mềm ấm, hiện ra vẻ sáng bóng nhẵn nhụi.
Dáng người cũng là ngọc thể cao quý mềm mại tuyệt thế khó tìm, dưới sự phác họa của áo trắng lại càng thêm nổi bật, có một loại mỹ lệ hoàn mỹ trong mông lung khiến cho người ta phải nín thở.
Băng thanh ngọc khiết, không ăn pháo hoa nhân gian.
Giống như tất cả những từ đẹp và thánh thiện trên đời đều có thể được sử dụng để miêu tả cơ thể của nàng.
Nữ nhân này, đương nhiên là thiếu tư mệnh của Thiên Hoàng các, nữ nhi của Lê Thánh, Lê Tiên Dao!
Cuộc sống ngày thường của Lê Tiên Dao rất đơn giản, thậm chí đơn giản đến mức nhàm chán.
Chỉ có tu luyện, tu luyện và tu luyện.
Thậm chí một ít người bên trong Thiên Hoàng các còn cảm thấy Lê Tiên Dao đúng là uổng phí dung nhan như thiên tiên của nàng.
Cả ngày cứ bế quan tu luyện.
Thật ra với thân phận, nhan sắc và thiên phú của nàng thì đều có thể giống như các kiêu nữ khác.
Ở bên ngoài rêu rao, hưởng thụ loại cảm giác chúng tinh phủng nguyệt.
Nhưng hình như Lê Tiên Dao không cảm thấy mình có chỗ nào đặc biệt.
Càng không cảm thấy mình tuyệt đại cỡ nào hoặc là đặc thù cỡ nào.
Nói tóm lại, hình như nàng không biết mình là một giai nhân tuyệt đại có vẻ đẹp và thực lực đều là tuyệt đại giai nhân cấp bậc trần nhà.
Một giai nhân như vậy, xinh đẹp hơn ngươi, thiên phú hơn ngươi, thậm chí còn cố gắng hơn ngươi.
Hỏi ai có thể không tự ti và xấu hổ?
Có lẽ cũng bởi vì duyên cớ này, Lê Tiên Dao không có bằng hữu gì.
Những kiêu nữ trong Thiên Hoàng các cũng không dám kết bạn với Lê Tiên Dao.
Không chỉ bởi vì tính cách Lê Tiên Dao có hơi nghiêm túc.
Càng là bởi vì, ở bên cạnh nàng, bất kể nữ tử nào mà đứng bên cạnh nàng đều có vẻ ảm đạm thất sắc.
Không có ai muốn mình trở thành lá xanh để tôn lên hoa tươi cả.
Nhưng tuy vậy, Lê Tiên Dao vẫn có một người bạn.