Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2907 - Chương 2907 - Sau Này Đừng Hận Ta

Chương 2907 - Sau này đừng hận ta
Chương 2907 - Sau này đừng hận ta

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Lê Thánh kia, giữ lại Lê Tiên Dao, là bởi thứ thiên phú Thái Thượng Đạo Thể này.”

“Nhưng cho dù thế nào đi nữa, chung quy thì cũng là có mục đích, tuyệt đối không thể vì cái thứ tình cảm cha con gì đó.”

Nếu như Lê Thánh thực sự có thứ tình cảm này, thì ban đầu hắn đã không đối xử tàn nhẫn với mẹ của Đông Phương Ngạo Nguyệt như vậy.

Càng không làm như không thấy với Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Vốn dĩ Lê Tiên Dao được giữ lại, là vì Lê Tiên Dao có giá trị lợi dụng.

Mà Lê Tiên Dao bây giờ vẫn chưa hề hay biết gì.

Nghĩ tới đây, trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên vẻ lạnh lùng.

Nếu Lê Tiên Dao là một trong bốn hồn, vậy thì cũng là nữ nhân của hắn.

Nữ nhân của hắn sao có thể bị người khác lừa như vậy?

Lê Thánh vốn đã nằm trong danh sách phải giết của Quân Tiêu Dao.

Nhưng bây giờ, trong lòng Quân Tiêu Dao còn có cả sát ý.

“Dù thế nào đi chăng nữa, khoảng nợ này bắt buộc phải tính toán.”

“Nhưng tiếp theo chúng ta cần chú ý chính là cái gọi là cơ hội lớn.”

“Có lẽ trong đó sẽ có cơ hội để ta đột phá thân thể Chuẩn Đế.”

Quân Tiêu Dao biết rằng dù đối mặt tình cục diện như thế nào, thực lực mãi mãi là thứ quan trọng nhất.

Về phần Lê Thánh, sớm hay muộn gì cũng sẽ chết.

Ở bên kia, An Nhiên và Lê Tiên Dao ngồi trên Lưu Ly Tiên Liễn, rời khỏi Kiếm gia.

Bên trong Tiên Liễn.

An Nhiên dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lê Tiên Dao.

Khiến cho Lê Tiên Dao có chút không được tự nhiên.

“Ngươi nhìn ta làm gì?”

“Tiên Dao muội muội, thành thật khai báo, chẳng lẽ trước đây ngươi đã từng tiếp xúc với thiếu chủ Vân thị sao?”

“Đương nhiên là không có, đây là lần đầu tiên gặp mặt.” Lê Tiên Dao thành thật nói.

“Vậy tại sao ta lại cảm thấy trông hai người hình như có quen biết nhau, thiếu chủ kia còn trực tiếp đưa tạng con rồng khí vận cho ngươi luôn.”

Lê Tiên Dao nghe vậy thì có chút im lặng.

Nàng cũng đã gặp được vô số lần trong giấc mơ, làm sao có thể không quen được chứ?

Nhưng hiển nhiên là nàng không thể nói thẳng bí mật này ra, vậy nên khẽ lắc đầu.

“Ồ, vậy thì xem ra, chẳng lẽ là kiếp trước các ngươi đã có duyên với nhau, trời sinh một cặp?” An Nhiên nghiêng đầu nói.

“Nói bậy bạ gì vậy?” Lê Tiên Dao nói.

Tuy nàng nói vậy, nhưng sâu trong đôi mắt trong veo của nàng, vẫn có chút hoảng hốt.

Suy cho cùng thì giấc mơ đó có thể chứng minh rằng dường như nàng và vị thiếu chủ Vân thi kia thực sự có mối quan hệ nhân quả nào đó.

“Ồ, thật không, vậy thì Tiên Dao muội muội có để ý chuyện người ta ra tay không, suy cho cùng thì An Nhiên cũng có chút động tâm mất rồi.”

“An Nhiên, ngươi.”

“Ha ha, chỉ đùa một chút thôi mà.”

Về chuyện của Kiếm gia, cũng đã lan truyền khắp Đông Thiên giới vực trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Không ai nghĩ rằng Kiếm gia có thể có người như Quân Tiêu Dao chống lưng.

Tất cả đều cảm thán, lần này coi như Ân gia đã đụng phải tấm sắt.

Đừng nói là hỏi tội, ngay cả thiên kiêu Ân Hạo Vũ của nhà mình cũng chết thảm.

Thậm chí ngay cả thiếu tư mệnh của Thiên Hoàng các xuất hiện cũng không có tác dụng gì.

Nhưng cũng có không ít người vui vẻ khi nhìn thấy cảnh này, có vẻ vui khi thấy người khác gặp nạn.

Suy cho cùng thì danh tiếng của Ân gia ở Đông Thiên giới vực đúng là không tốt lắm.

Hoàn toàn dựa vào việc mượn danh người khác, cáo mượn oai hùm.

Đã sớm khiến rất nhiều thế lực chán ghét.

Chẳng qua là do e ngại thân phận của Lê Thánh, không tiện để so đo cái gì.

Sau khi chuyện này xảy ra.

Ân gia luôn phách lối bá đạo, có thù tất báo.

Nhưng lại giống như một con rùa đen rút đầu lại, không có động tĩnh nào, giống như đầu dài đã rút vào trong mai rùa.

Mà tin tức này, hiển nhiên là cũng nhanh chóng truyền đến Thiên Hoàng các.

Lê Tiên Dao vừa mới trở về không bao lâu thì đã bị gọi đến một nội lâu các.

Một phu nhân xinh đẹp trên mặt phủ một tầng sương giá, lạnh lùng nhìn Lê Tiên Dao.

“Mẫu thân.”

Lê Tiên Dao hành lễ.

Phu nhân xinh đẹp kia hiển nhiên chính là Ân Ngọc Dung.

Nhìn thấy Lê Tiên Dao hành lễ, Ân Ngọc Dung lại không có chút phản ứng nào, ánh mắt lạnh lùng.

“Ngươi còn biết gọi ta là mẹ à, chuyện ta bảo ngươi làm ngươi đã làm được sao?”

“Chẳng những không trợ giúp được cho Ân gia ta, ngược lại còn hại Hạo Vũ chết, khiến ta Ân gia mất hết mặt mũi, trở thành trò cười của Động Thiên giới vực! Đao.”

Ân Ngọc Dung sắc mặt lạnh lùng, lạnh lùng mắng.

Lê Tiên Dao hơi cụp mắt xuống, trả lời với giọng điệu bình tĩnh: “Mẫu thân, người mà Ân gia chọc phải chính là thiếu chủ Vân thị, Vân Tiêu.”

“Nữ nhi thân là thiếu tư mệnh Thiên Hoàng các, nếu như xảy ra xung đột với thiếu chủ Vân thị, sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.”

“Hậu quả này, có khả năng là còn nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện Ân gia mất hết thể diện.”

“Ngươi còn dám phản bác, những người chết của Ân gia ta, chẳng là chết vô ích sao?!”

Ân Ngọc Dung không ngờ rằng Lê Tiên Dao lại vẫn sẽ phản bác.

“Cũng không phải là phản bác, mà chỉ là trình bày một sự thật, huống chi là ngay từ đầu, đúng là do Ân gia vô lý trước.”

“Ngươi.”

Ân Ngọc Dung nghiến hàm răng trắng bạc, vung bàn tay lên, tát Lê Tiên Dao một cái!

Mà đúng lúc này, một nam nhân mặc trường sam màu xanh lam, mặt mũi tuấn tú, khí độ bất phàm bước vào.

“Mẹ.”

Nhìn thấy người nọ, động tác của Ân Ngọc Dung dừng lại.

Trên khuôn mặt phủ đầy sương giá đột nhiên xuất hiện một nụ cười.

“Hành nhi, con tới đây làm gì thế?”

Nam tử này, chính là con trai của Lê Thánh và Ân Ngọc Dung, Lê Hành.

Cũng là huynh trưởng của Lê Tiên Dao.

Là con trai của Lê Thánh, tu vi thực lực của Lê Hành hiển nhiên là cũng rất phi thường.

Tuy ở trong Thiên Hoàng các hắn không nắm giữ chức vụ gì, nhưng địa vị của hắn cũng rất cao.

Cái gọi phụ thân là các chủ của ta, chính là như thế này.

Cũng chính vì điều này mà Lê Hành được coi là cha nhị đại nổi tiếng ở Giới Trong Giới.

Nhìn thấy hành động của Ân Ngọc Dung, Lê Hành khẽ cau mày nói: “Mẫu thân, người lại định làm gì với Tiên Dao?”

“Hành Nhi, chẳng qua là do nàng ta đã làm sai mà thôi.” Ân Ngọc Dung nói.

Tuy bà ta đối xử với Lê Tiên Dao hà khắc đến cực điểm.

Nhưng đối với đứa con trai này thì lại là cưng chiều đến cực điểm.

Thậm chí là phân nửa tài nguyên mà Lê Tiên Dao nhận được hàng tháng cũng bị Ân Ngọc Dung lấy đi để cung cấp cho việc tu luyện con trai nàng.

“Chẳng lẽ là chuyện của Kiếm gia trước đó, nhưng mà chuyện này cũng không thể trách Dao muội được.”

“Muốn trách thì phải trách thiếu chủ Vân thị kia quá bá đạo.”

Lê Hành nói, sau đó nhìn về phía Lê Tiên Dao, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười ấm áp.

“Dao muội, là do mẫu thân có chút xúc động, chẳng qua cũng là do bà ấy quá lo lắng cho Ân gia.”

“Muội hẳn là sẽ không để tâm đúng không?”

“Nào có.” Đôi mắt của Lê Tiên Dao cụp xuống.

Nàng quen từ lâu rồi.

Nhìn vào tiên nhan không đeo khăn che mặt, xinh đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông của Lê Tiên Dao.

Trong mắt Lê Hành cũng lóe lên ngọn lửa nóng bỏng bị ẩn giấu.

Nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ trịnh trọng mà nói: “Mẹ, lần sau người không thể đối xử với Dao muội như vậy nữa.”

“Có một số việc cũng không phải là chuyện nàng ấy có thể giải quyết được.”

Ân Ngọc Dung lạnh lùng hừ, không nói thêm gì nữa.

Mà đúng lúc này.

Lại có một bóng người xuất hiện.

Đó là một nam tử trung niên.

Thân hình to lớn, trên khuôn mặt dường như bị bao phủ bởi một làn sương mù, vô cùng mờ ảo.

Khí tức của ông ta ẩn sâu, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác đủ để dễ dàng chấn diệt Càn Khôn, rung chuyển thương mang.

Người này chính là Lê Thánh!

“Phu quân!”

“Phụ thân!”

Ba người Ân Ngọc Dung, Lê Hành và Lê Tiên Dao đều hành lễ.

Uy nghiêm của Lê Thánh là không thể nghi ngờ.

Cho dù là người thân cận nhất bên cạnh ông ta cũng không thiếu lễ nghi.

“Tiên Dao, con đã gặp thiếu chủ Vân thị rồi sao?” Lê Thánh thản nhiên nói.

“ỪmVâng

Lê Tiên Dao khẽ gật đầu.

“Con không có xung đột gì với hắn, là đúng rồi.”

“Tuy Nhân Hoàng điện và Địa Hoàng cung đều có xung đột với người này.”

“Nhưng trước mắt thì truyền nhân của Thiên Hoàng còn chưa ra đời, Thiên Hoàng các chúng ta cũng không có lý do gì phải sa vào vũng nước đục này.”

Nghe được lời nói của Lê Thánh, sắc mặt Ân Ngọc Dung ở bên cạnh có chút khó coi.

Chẳng qua nếu Lê Thánh cũng đã nói như vậy, bà ta hiển nhiên là cũng không thể nói thêm gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment