"Vân Tiêu thiếu chủ."
Lê Tiên Dao thở phào nhẹ nhõm.
"Tiên Dao cô nương không có sao chứ?" Quân Tiêu Dao mỉm cười nói.
"Không sao, đa tạ thiếu chủ đích thân ra tay giúp đỡ, nếu không lần này Tiên Dao thật sự gặp rắc rối." Lê Tiên Dao nói.
Sau khi xác nhận Lê Tiên Dao không sao, ánh mắt Quân Tiêu Dao chuyển hướng về phía rơi vào Tiên Ngục Bảo Tháp.
"Đúng rồi, thiếu chủ, tòa tháp này là Tiên Ngục Bảo Tháp." Lê Tiên Dao nói.
Nàng biết rất rõ Vân Khê - muội muội của Quân Tiêu Dao sở hữu hai Tiên Linh chỉ bảo.
"Quả nhiên là vậy ư?"
Mắt Quân Tiêu Dao nhanh chóng tối lại.
Trước đó, dấu ấn mà hẳn để lại trên người Dương Hoành của Thánh Long Cổ Tông tan biến.
Hắn đã mơ hồ suy đoán được, có lẽ là đứa con khí vận có được Tiên Linh chỉ bảo cuối cùng đã xuất hiện.
Không ngờ lại đúng như suy nghĩ của hắn.
Quân Tiêu Dao vươn tay nắm Tiên Ngục Bảo Tháp.
Nhưng mà Tiên Ngục Bảo Tháp lại chấn động, tự di chuyển rơi vào trong hố sâu kia.
Đông Phương Hạo leo ra từ bên trong. Người hơi chật vật, một bàn tay bị cắt đứt.
Nhưng dù sao hắn cũng là Phệ Đạo Thánh Thể, mất đi một tay cũng không phải chuyện gì lớn, có thể khôi phục.
Điều làm hắn thực sự sợ hãi là thực lực của Quân Tiêu Dao.
Tuy hắn đã nghe đủ loại truyền thuyết và tin tức liên quan tới Quân Tiêu Dao đến mức phát chán.
Nhưng bây giờ, thật sự đối mặt Quân Tiêu Dao.
Đông Phương Hạo mới hiểu được, cái gì là hoảng sợ tột bậc.
Quân Tiêu Dao mang đến cho người ta một cảm giác không thể đánh bại, thậm chí là cảm giác không thể nào ngăn cản.
Giống như đối mặt với một ngọn núi không thể vượt qua, chỉ có thể ngóng nhìn lên trên.
Thành thật mà nói thì loại cảm giác này không hề dễ chịu.
"Vân thị thiếu chủ..."
Đông Phương Hạo dùng một cái tay khác lau vệt máu nơi khóe miệng.
Tiên Ngục Bảo Tháp trôi nổi bên cạnh hắn.
"Vân Tiêu thiếu chủ, hắn chính là Phệ Đạo Thánh Thể"
Lê Tiên Dao ở bên cạnh nhắc nhở, sợ Quân Tiêu Dao khinh địch.
"ð?"
Quân Tiêu Dao đánh giá Đông Phương Hạo.
Hắn từng nghe qua Phệ Đạo Thánh Thể Đó là một loại thể chất cực kì bá đạo.
Nó có thể nuốt chửng đại đạo pháp tắc để tu luyện.
Thậm chí nó còn có khả năng tước đoạt pháp tắc trên người khác, sau đó luyện hóa.
Những người như này luôn khiến người ta phải dè chừng.
Ví dụ như Giá Y Ma Quyết của Ma Quân cũng thuộc dạng tiếng xấu truyền xa trong Giới Hải.
Đây cũng là nguyên nhân khiến một số thế lực không muốn truyền nhân Ma Quân xuất hiện.
Đã có Tiên Ngục Bảo Tháp, người lại là Phệ Đạo Thánh Thể.
Xem ra thực lực của đứa con khí vận này cũng không tệ. Quân Tiêu Dao nói đầy lạnh nhạt: "Con rồng khí vận của Dương Hoành của Thánh Long Cổ Tông ở trên người ngươi đúng không."
Đông Phương Hạo vô cùng ngạc nhiên.
"Sao ngươi biết?"
Quân Tiêu Dao cười một tiếng nói: "Vốn là con mồi ta nhắm tới lại bị ngươi nẵng tay trên, ngươi nói xem liệu ta có biết hay không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Đông Phương Hạo hơi cứng ngắc.
Hắn tưởng bản thân ẩn giấu rất tốt.
Kết quả là Quân Tiêu Dao đã sớm đã nhận ra sự tồn tại của hắn.
Người này quá kinh khủng!
Không chỉ trên phương diện sức mạnh tu vi mà cả về phương diện mưu lược tính toán cũng khiến Đông Phương Hạo cảm thấy ớn lạnh.
Chạy!
Trong đầu Đông Phương Hạo chỉ hiện lên một chữ này.
Hiện tại hắn còn không có lực lượng, không thể đối đầu trực tiếp với Quân Tiêu Dao.
Chưa kể còn có Lê Tiên Dao ở đây nữa.
Vì vậy, Đông Phương Hạo không nói nhiều, trực tiếp quay người bỏ chạy.
Quân Tiêu Dao thấy thế, duỗi tay, hướng về phía Đông Phương Hạo mà t†úm lấy.
Cấm tiên tâng thứ tư, Cấm Không Gian!
Trong nháy mắt, Đông Phương Hạo cảm giác không gian xung quanh ngưng trệ, muốn giam cầm hắn.
"Tháp linh!"
Đông Phương Hạo vội vàng hét ở trong lòng.
Ri ri!
Tiên Ngục Bảo Tháp kia lại chấn động, bộc phát ra một gợn sóng, tiên khí uốn lượn, tiên quang mờ ảo.
Vậy mà lại trực tiếp phá vỡ sự giam cầm của Quân Tiêu Dao.
Sau đó Đông Phương Hạo lập tức bỏ chạy, không thấy tăm hơi.
"Lực lượng của Tiên Ngục Bảo Tháp à?' Quân Tiêu Dao thu tay lại, vẻ mặt không có thay đổi gì lớn.
Càng không có sự tiếc nuối nào cả.
Vừa rồi rõ ràng là Tiên Ngục Bảo Tháp tự vận chuyển lực lượng chứ không phải là chịu sự điều khiển của Đông Phương Hạo.
"Không ngờ người nắm giữ bảo bối Tiên Linh cuối cùng lại là Phệ Đạo Thánh Thể."
Trong mắt Lê Tiên Dao hiện lên sự lo lắng.
"Yên tâm, trong Linh giới, hắn sẽ không lại ra tay với ngươi." Quân Tiêu Dao nói.
"Đúng rồi, hắn nói hắn tên là Đông Phương Hạo." Lê Tiên Dao nói.
"Đông Phương Hạo?”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi thay đổi.
Hắn nhớ khổ chủ bị Đông Phương Ngạo Nguyệt khoét xương kia chẳng lại tên là Đông Phương Hạo đó sao?
"Thì ra là thế."
Quân Tiêu Dao lập tức hiểu ra. Nhưng cái này cũng không gì thích hợp bằng.
Cốt truyện thường thấy.
Đứa con thiên mệnh bị khoét xương, lại lần nữa vươn lên, trở thành truyền nhân Địa Hoàng, thành công báo thù gì gì đó.
"Xem ra Ngạo Nguyệt vẫn là mắc bệnh cũ của các nhân vật phản diện, đối phó kẻ địch sao lại không đích thân bổ đao chứ?"
Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.
Nhưng cứ như vậy thì hắn ngược lại là lại có thêm một đối tượng có thể thu hoạch.
Hơn nữa, ban đầu Quân Tiêu Dao đã quyết định muội muội của hắn mới là truyền nhân Địa Hoàng.
Cho dù người đạt được Tiên Ngục Bảo Tháp không phải Đông Phương Hạo thì hắn vẫn sẽ ra tay như kế hoạch đã vạch ra trước đó.
Và bây giờ, người này lại vừa xoẳn là cừu địch của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Vậy thì Quân Tiêu Dao ra tay sẽ càng thêm không có cảm giác tội lỗi.
Tuy bản thân hắn cũng không có xiềng xích đạo đức.
Điều khiến cho Quân Tiêu Dao càng thêm cảm thán chính là Đông Phương Hạo này còn là Phệ Đạo Thánh Thểt Chương 2929: Rau hẹ mọc khỏe nhất trong vườn rau hẹ
Lĩnh ngộ ba ngàn đạo tắc luôn là mục tiêu của Quân Tiêu Dao.
Tuy tốc độ lĩnh ngộ của hắn cũng rất nhanh.
Nhưng nào có nhanh bằng trực tiếp cướp đoạt?
Quân Tiêu Dao cảm thấy, Đông Phương Hạo vì mạnh lên, chắc chắn sẽ cắn nuốt càng nhiều pháp tắc.
Vậy thì Quân Tiêu Dao chỉ cần ngồi đợi là được.
Cuối cùng, hắn thu hoạch Đông Phương Hạo, chẳng phải là có thể trực tiếp đạt được một lượng lớn pháp tắc à?
Còn gì dễ dàng và nhanh chóng hơn thế chứ? Tiếng xấu thì cứ để Đông Phương Hạo gánh.
Cuối cùng hắn tới thu hoạch trái ngọt.
Tuyệt xì là vời!
Nghĩ vậy, Quân Tiêu Dao cũng nhịn không được mà mỉm cười.
Hắn thậm chí còn cảm thấy Đông Phương Hạo thật sự là quá chu đáo.
Hắn cũng không muốn làm nông phu thu hoạch nhưng biết sao được, Đông Phương Hạo chủ động làm cây rau hẹ, muốn tặng cho hắn một món quà lớn như thế.
"Vân Tiêu thiếu chủ, vậy thì Đông Phương Hạo ở Linh giới vẫn sẽ là một sự uy hiếp, nếu hắn ra tay với những người khác..."
Trong lòng Lê Tiên Dao vẫn hơi lo lắng.
Nàng không phải là lo lắng cho an nguy của bản thân.
Mà nàng sợ những người vô tội khác sẽ rơi vào tay Đông Phương Hạo.
"Hiện tại cũng không cần thiết đuổi theo hắn ta, ta cũng vừa mới khiến hắn bị thương."
"Hắn hẳn là sẽ an phận một chút."
"Hơn nữa trạng thái bây giờ của hắn cũng không phải là thực sự đọa ma, chỉ xem ý chí của hắn có thể tiếp tục khống chế Phệ Đạo Thánh Thể hay không thôi."
Quân Tiêu Dao bình tĩnh nói.
Hiện tại đi bắt Đông Phương Hạo?
Sao mà làm thế được!
Đông Phương Hạo bây giờ có thể là cây rau hẹ mọc khỏe nhất trong vườn rau hẹ của hắn, tương lai đầy hứa hẹn. Sao hắn nỡ cắt bây giờ?
"Cũng đúng." Lê Tiên Dao hơi gật đầu.
"Về sau liên quan tới người này, ta sẽ chú ý."
"Đông Phương Hạo kia hẳn là để mắt tới Thái Thượng Đạo Thể của Tiên Dao cô nương." Quân Tiêu Dao nói.
"Nếu không phải tự nhiên hắn gọi ra Tiên Ngục Bảo Tháp, ta cũng sẽ không gặp bất lợi."
"Nhưng dù như thế nào, vân là muốn đa tạ Vân Tiêu thiếu chủ ra tay cứu giúp, Tiên Dao ghi nhớ trong lòng."
Giọng Lê Tiên Dao bình tĩnh thong dong, vô cùng lễ phép.
Quân Tiêu Dao xua tay nói: "Thuận tay mà thôi, nếu không ngại, Tiên Dao cô nương cũng không nhất thiết cứ phải gọi †a là thiếu chủ, có thể gọi tên thật của ta, Quân Tiêu Dao."
Ba chữ Quân Tiêu Dao vừa thốt ra.
Lê Tiên Dao đột nhiên sững sờ.
Giống như là một kí ức khắc sâu nào đó.
Một dây đàn trong lòng nàng như là bị kích thích.
Được.
Trong giấc mơ, nàng dường như đã từng hướng về bóng hình áo trắng ấy mà hô lên ba chữ.
Thế nhưng lại không có âm thanh nào được truyền ra, chỉ là đôi môi mấp máy.
Mà bây giờ, ba chữ Quân Tiêu Dao dường như lấp đầy khoảng trống kia một cách kì diệu.
"Tiên Dao cô nương?” Quân Tiêu Dao nhìn Lê Tiên Dao thất thần nói.
"À...Ừm”
Lê Tiên Dao hoàn hồn.
"Tiên Dao cô nương suy nghĩ gì vậy, cảm thấy ta có hai cái tên rất ngoài ý muốn?"
Quân Tiêu Dao khế cười nói.
"Không... Không nghĩ tới Vân Tiêu thiếu chủ, không, Quân công tử lại còn có tên thật." Lê Tiên Dao nói.
Nàng suýt thì mở lời dò hỏi Quân Tiêu Dao.
Nhưng lại cảm thấy, trực tiếp mở lời hỏi Quân Tiêu Dao, ngươi ngày ngày xuất hiện trong mộng của ta.
Như vậy có phải hơi quá mức đột ngột rồi không?
Hơn nữa, nếu nàng nghĩ sai, Quân Tiêu Dao căn bản không có nhân quả gì với nàng.
Vậy mở miệng dò hỏi như thế chẳng phải rất khó xử?
Lê Tiên Dao vốn dĩ vân luôn cô độc †u luyện, càng chưa từng có tiếp xúc gì với người khác giới.
Tuy bây giờ nàng và Quân Tiêu Dao không coi như xa lạ, nhưng cũng cũng không đặc biệt quen, cho nên tự nhiên không tiện mở miệng.
Nữ hài tử gia da mặt mỏng cũng rất bình thường.
Càng đừng nói nữ tử có thể gọi là một tờ giấy trắng ở phương diện tình cảm như Lê Tiên Dao.
Mà Quân Tiêu Dao lại dường như nghĩ đến gì đó, nói: "Phải rồi, Tiên Dao cô nương, còn có một chuyện muốn nói với ngươi." "Chuyện gì?"
Lê Tiên Dao nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
"Trước đó ta có gặp huynh trưởng của ngươi, Lê Hành."
"Mà hắn đã xuất thủ với ta trước" Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
"Cái gì, hắn...
Lê Tiên Dao kinh ngạc, sau đó như nghĩ đến điều gì, ánh mắt rũ xuống.
"Vậy thiếu chủ đối với hẳn..." Lê Tiên Dao muốn nói lại thôi.
Trước đó nàng cũng từng nghe nói về tác phong hành sự của Quân Tiêu Dao.
Người khác chủ động khiêu khích, lấy tác phong của Quân Tiêu Dao, sợ là...
"Thế nào?" Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu, hờ hững hỏi: "Ta nói ta đã giết Lê Hành, Tiên Dao cô nương sẽ thế nào?"
"Hay là nói, phải xuất thủ với ta, báo thù cho huynh trưởng ngươi?"
Nghe được lời của Quân Tiêu Dao, Lê Tiên Dao trâm mặc.
Vừa rồi Quân Tiêu Dao đã cứu nàng.
Mà bây giờ, hắn nói hắn đã giết Lê Hành, chính mình sẽ xuất thủ chăng?
Chuyện này bảo Lê Tiên Dao lựa chọn thế nào?
Về tình về lý, nếu người khác giết hại huynh trưởng nhà mình.
Lê Tiên Dao có làm sao cũng phải cho thấy thái độ của mình.
Nhưng mà...
Nhìn nam tử áo trắng tuấn tú trước mặt, Lê Tiên Dao lại tâm cảnh dao động hiếm thấy.
Là vì vừa rồi hắn đã cứu mình ư?
Hay là vì ánh mắt mang theo tình nghĩa trong mộng cảnh?
Lê Tiên Dao không biết.
Nàng chỉ biết, nàng không muốn xuất thủ với Quân Tiêu Dao.
Nhìn thấy dáng vẻ trâm mặc của Lê Tiên Dao, ngược lại có loại cảm giác thấy mà thương.
Quân Tiêu Dao cũng không trêu chọc nàng nữa.
Hắn chẳng qua chỉ muốn thử một tí thôi.
Bây giờ xem ra, Lê Tiên Dao tuy chưa thức tỉnh ký ức của Khương Thánh Y.
Nhưng hiển nhiên vẫn có cảm giác đặc biệt đối với hẳn. Chương 2930: Mưu tính của Đông Phương Hạo
"Ha... Tiên Dao cô nương, đùa tí ấy mà”
"Ta chỉ trừng phạt nho nhỏ Lê Hành thôi, vẫn chưa giết hắn." Quân Tiêu Dao cười nhẹ nói, đánh tan bâu không khí nặng nề.
Đáy lòng Lê Tiên Dao thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này nàng còn không biết, cái gọi là trừng phạt "nho nhỏở' của Quân Tiêu Dao rốt cuộc nhỏ bao nhiêu.
"Xin lỗi Quân công tử, huynh trưởng †a xuất thủ với ngươi có lẽ là vì..."
Lê Tiên Dao nói tới đây, giọng điệu chợt ngưng lại, hơi im lặng.
Lê Tiên Dao là một nữ tử thông minh và nhạy cảm.
Nàng làm sao không nhận ra được ánh mắt mơ hồ nóng rực của Lê Hành đối với nàng.
Lê Tiên Dao tuy phản cảm, nhưng ngại Ân Ngọc Dung, nàng cũng không dám nói gì.
Hoặc là nói, nói rồi cũng vô dụng.
Ân Ngọc Dung cũng sẽ không coi trọng cảm nhận của nàng.
Lê Thánh cũng chỉ để tâm tới nàng ở phương diện tu luyện, những phương diện khác chưa từng để ý nhiều.
Nhưng vì Lê Hành cũng không hành động gì quá mức, cho nên Lê Tiên Dao chỉ có thể làm mình đừng để ý.
Không nghĩ tới Lê Hành sẽ vì nàng nói mấy câu với Quân Tiêu Dao mà ôm ấp ghen ghét và địch ý với Quân Tiêu Dao.
"Là vì ngươi nhỉ." Quân Tiêu Dao nói.
Lê Tiên Dao hơi cắn môi, nói: "Xin lỗi."
"Người nên xin lỗi không phải ngươi, Lê Hành kia đúng là không phải thứ tốt."
"Nhưng yên tâm, sau này hắn cũng sẽ không có bất kỳ ý tưởng gì nữa đâu." Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
"Hửm?" Lê Tiên Dao mắt lộ nghỉ hoặc.
Lời này của Quân Tiêu Dao có ý gì?
Quân Tiêu Dao không giải thích gì, cũng không nói cho Lê Tiên Dao xuất thân của nàng, còn có chân tướng ngay lúc này.
Loại chuyện này để Đông Phương Ngạo Nguyệt tới giải quyết mới là thích hợp nhất. Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là phụ trợ.
Khúc mắc và thù hận này cần đôi tỷ muội Lê Tiên Dao và Đông Phương Ngạo Nguyệt tự mình cởi bỏ.
Cởi chuông còn cân người buộc chuông.
"Được rồi, Tiên Dao cô nương, kế tiếp có hứng thú đồng hành không?”
"Cùng nhau săn giết giới linh, hiệu suất cũng sẽ cao hơn." Quân Tiêu Dao khẽ mỉm cười.
"Ừm”"
Lê Tiên Dao gật đầu.
Tiếp đó, Quân Tiêu Dao và Lê Tiên Dao cũng là đồng hành thăm dò trong Linh giới.
Thực lực của Quân Tiêu Dao tất nhiên không cần nói nhiều. Thực lực của Lê Tiên Dao cũng là đứng đầu.
Hai người liên thủ, hiệu suất tăng cao.
Cho dù đụng phải giới linh bảy màu Chuẩn Đế cảnh, bọn họ cũng có thể trực tiếp xuất thủ.
Mà sau khi lại chém giết một giới linh bảy màu.
Dù là Lê Tiên Dao cũng thán phục thực lực của Quân Tiêu Dao.
Tuy rằng nàng cũng ra sức.
Nhưng chủ lực vẫn là Quân Tiêu Dao.
Một dấu ấn tinh thể nửa trong suốt hiện ra.
"Dấu ấn giới tâm." Lê Tiên Dao nói.
"Thứ này gọi là dấu ấn giới tâm à?" Quân Tiêu Dao cầm dấu ấn tinh thể này lên, sau đó trực tiếp vung tay đưa cho Lê Tiên Dao.
"Quân công tử, cái này..."
Lê Tiên Dao chân chừ.
Công trạng chủ yếu là ở trên người Quân Tiêu Dao.
"Sau này chắc hẳn còn có cơ hội, chúng ta có thể đạt được nhiều dấu ấn giới tâm hơn." Quân Tiêu Dao nói.
Lê Tiên Dao thấy thế cũng không từ chối nữa, nhận lấy dấu ấn.
Bọn họ tiếp tục đi tới.
Mà bên kia.
Đông Phương Hạo sống sót, sắc mặt trầm lãnh đến cực điểm.
Chỗ bàn tay đứt của hắn có mầm thịt hiện ra. Một bàn tay máu thịt lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu sinh trưởng.
"Làm sao lại có người thực lực yêu nghiệt như thế chứ!"
Đông Phương Hạo vẻ mặt lạnh băng.
Hắn còn nghĩ, sau này làm sao đoạt được tiên linh chỉ bảo từ chỗ Vân Khê.
Hiện tại có một người huynh trưởng cường hãn sinh mãnh như thế, hắn muốn thiết kế Vân Khê quả thực là khó khăn cấp ác mộng.
"Tháp linh, vừa nãy vì sao ngươi không giúp ta trực tiếp trấn áp Lê Tiên Dao?" Đông Phương Hạo hỏi.
Trong Tiên Ngục Bảo Tháp, âm thanh của tháp linh cũng truyền ra.
"Ta đã nói, chỉ vào thời điểm sinh tử mới có thể giúp ngươi."
"Nếu một mực ta trợ giúp, ngươi làm sao đạt được rèn luyện và trưởng thành?"
Nghe thấy lời của tháp linh, Đông Phương Hạo cũng trâm mặc.
Xem ra muốn nhờ vào lực lượng của bản thân Tiên Ngục Bảo Tháp đối phó với đám người Quân Tiêu Dao là không thể rồi.
Như vậy kế tiếp chỉ có thể dựa vào chính hắn nỗ lực trưởng thành, trở nên mạnh hơn.
"Còn phải cho Phệ Đạo Thánh Thể của mình cắn nuốt nhiều pháp tắc hơn, trở nên mạnh hơn mới được."
"Chỉ có trở nên mạnh hơn mới có thể giải khóa càng nhiều năng lực của Tiên Ngục Bảo Tháp." "Thậm chí có thể giao dịch với đại năng chí cường giả giam cầm trong bảo tháp, ngay cả sai khiến bọn họ cũng không phải chuyện không thể."
Trong lòng Đông Phương Hạo có tính kế.
Trong khoảng thời gian ngắn, hẳn muốn trực tiếp đối phó với Quân Tiêu Dao và Vân Khê là chuyện không thể.
"Xem ra sau này vẫn phải tiếp xúc với Địa Hoàng cung."
"Nếu không, người lẻ loi, thế đơn lực bạc như ta, Vân Tiêu tùy ý một câu là có thể điều động rất nhiều cường giả tới đuổi giết ta."
Đông Phương Hạo cảm giác được một loại áp lực, một loại nguy cơ.
Chẳng qua cũng chỉ có dưới loại nguy cơ này, rau hẹ mới có thể nhanh chóng trưởng thành khỏe mạnh. Thời gian trôi đi, những thiên kiêu đi vào Linh giới cũng đều dốc hết toàn lực săn giết giới linh, thu được bản nguyên Giới Trong Giới.
Kể cả Sở Tiêu cũng đơn độc chém giết một giới linh bảy màu.
Tuy cũng là dựa vào một vài bí bảo của Nhân Hoàng điện.
Nhưng cũng đủ để nhìn ra, khoảng thời gian tu luyện ở bí cảnh Nhân Hoàng đối với Sở Tiêu có tiến bộ rất lớn.
Mà bên Quân Tiêu Dao.
Bởi vì cùng đông hành với Lê Tiên Dao.
Cho nên hiệu suất của hai người cũng rất cao.
Thậm chí giới linh dưới sáu màu, bọn họ cũng chẳng thèm liếc nhìn.
Chỉ săn giết giới linh sáu màu và bảy màu.
Mà dưới sự đồng hành liên thủ như vậy.
Quan hệ của hai người cũng vững bước tăng lên, càng thêm hòa hợp.
Tuy còn chưa coi như thân mật khăng khít.
Nhưng đối với loại nữ tử căn bản cách biệt người khác giới như Lê Tiên Dao.
Quân Tiêu Dao đã là nam tử tiếp xúc với nàng sâu nhất. Chương 2931: Sở Tiêu nói
chuyện hợp tác?
"Dấu ấn giới tâm này tuy không tệ, nhưng hẳn không phải cơ duyên lớn nhất của Linh giới này."
Khoảnh khắc nào đó, Quân Tiêu Dao nói.
Lê Tiên Dao thì nói: "Không sai, chúng ta bây giờ vẫn chưa tới chỗ sâu nhất Linh giới."
"Hơn nữa ta nghe nói, trong Linh giới có một đầm cổ Thần Linh, trong đó có được dịch Thần Linh."
"Dịch Thân Linh?"
Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt sáng lên.
Dịch Thần Linh hắn cũng từng nghe, là một loại bảo dịch hi thế hiếm thấy. Người bình thường đạt được một giọt tôi thể cũng có thể khiến thân thể sinh ra biến hóa kinh người.
Thân thể hắn cách đột phá Chuẩn Đế cảnh cũng không xa.
Dịch Thần Linh này vừa hay có thể để thân thể hắn lần nữa tiến bộ.
"Vậy được, chúng ta đi tìm đầm cổ Thần Linh này." Quân Tiêu Dao nói.
Ngay sau đó, bọn họ tiếp tục thâm nhập Linh giới, muốn đi tìm đầm cổ Thần Linh.
Người tìm đầm cổ Thần Linh tự nhiên không chỉ có bọn họ.
Kể cả Vân Khê, Hoàng Chỉ của Địa Hoàng cung.
Đám người Sở Tiêu Nhân Hoàng điện cũng đang tìm kiếm.
Đông Phương Hạo thì tạm thời điều dưỡng thương thế.
Mà qua một khoảng thời gian sau.
Ở chỗ sâu trong tầm mắt Quân Tiêu Dao.
Bất ngờ có một sơn thể to lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên, còn cao hơn núi non xung quanh một khoảng lớn.
Hơn nữa mặt ngoài có màu đỏ sậm, tựa như một ngọn núi lửa cổ xưa.
Mà giữa sườn núi hướng lên còn bốc hơi sương mù hà quang.
Linh vụ cuồn cuộn từ đỉnh núi dâng lên trào ra, tạo thành một mảnh mây khói che trời.
"Đó là chỗ của đầm cổ Thần Linh."
Quân Tiêu Dao lẩm bẩm nói.
Nhưng hẳn khẽ coi mày.
Bởi vì Quân Tiêu Dao cảm giác được, ở trên đỉnh núi dường như có một luồng uy áp vô cùng đáng sợ.
"Xem ra bảo bối này cũng không dễ có được như vậy."
Quân Tiêu Dao thâm nghĩ, sau đó nói với Lê Tiên Dao: "Đi xem thử thôi."
Lê Tiên Dao gật đầu.
Hai người bọn họ cũng dần tới gần sơn thể.
Song không lâu sau.
Một âm thanh giòn ngọt xen lân ngạc nhiên và mừng rỡ vang lên.
"GaP"
Vân Khê mặc một bộ áo xanh xuất hiện, nhìn thấy Quân Tiêu Dao thì vui sướng không thôi, đi đến trước mặt.
Bên cạnh, Hoàng Chỉ cũng theo đến.
"Khê Nhi, xem ra thu hoạch của ngươi cũng không nhỏ."
Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười nói.
"Đương nhiên!" Vân Khê mỉm cười đơn thuần ngọt nào.
Sau đó, ánh mắt của nàng dừng trên Lê Tiên Dao bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Chớp đôi mắt to.
Trước đó ca vân luôn ở bên cạnh thiếu tư mệnh Thiên Hoàng các sao?
Mà lúc này, một âm thanh vừa ngọt vừa mị vang lên.
"Ai da, Tiên Dao muội muội, sao ngươi có thể ăn mảnh một mình chứ!"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, Lê Tiên Dao cũng quay đầu, bỗng nhìn thấy An Nhiên.
Nàng mặc váy dài màu lam nhạt, xinh đẹp tuyệt vời đi tới. Mái tóc đen sáng ngời như tơ lụa.
Mũi xinh cao thẳng, mày đẹp cong cong, môi thơm đỏ hồng, cả khuôn mặt không hề có tỳ vết.
Mà dáng người ma quỷ của nàng lại có loại tương phản với dung nhan thanh nhã, có vẻ dị thường mị hoặc động lòng người.
"An Nhiên, ngươi cũng tới rồi."
Nhìn thấy An Nhiên hiện thân, Lê Tiên Dao cũng khẽ mỉm cười.
An Nhiên là số lượng không nhiều lắm, thậm chí có thể coi như bạn tốt và khuê mật duy nhất của nàng.
Trước đó nàng cũng lo lắng, An Nhiên ở trong Linh giới có thể gặp phải nguy hiểm gì không.
"Tiên Dao muội muội, ngươi đây là đang lo lắng cho ta à, nhưng vì sao lại muốn ăn mảnh một mình thế?"
An Nhiên cười mỉm nhìn chằm chằm Lê Tiên Dao nói.
"Ăn mảnh gì chứ?" Lê Tiên Dao còn chưa phản ứng lại.
"Ngươi nói xem?”
Ánh mắt An Nhiên liếc qua Quân Tiêu Dao.
Lê Tiên Dao phía trước, đơn độc cùng Quân Tiêu Dao.
Đây không phải ăn mảnh thì là gì?
Sau khi phản ứng lại, giọng điệu Lê Tiên Dao hơi mất tự nhiên.
"An Nhiên, ngươi đang nói cái gì, lúc trước chỉ là đụng phải Quân công tử, hắn giúp ta giải vây."
"Ồ, ngay cả Quân công tử đều đã gọi, vẫn là anh hùng cứu mỹ nhân, có Tình huống!" An Nhiên càng lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú, ngọn lửa hóng hớt lại hừng hực thiêu đốt trong lòng.
Có thể nói, nàng coi như trợ công mạnh nhất.
Lê Tiên Dao ngậm miệng, không nói thêm gì.
"Tiêu Dao!"
"Công tử!"
Lại có âm thanh truyền đến.
Là Lạc Lạc và Kiếm Vạn Tuyệt, bọn họ cũng đã xuất hiện.
"Các ngươi cũng tới rồi." Quân Tiêu Dao nói.
"Đúng vậy, bọn ta cảm giác được một loại khí tức cường đại." Kiếm Vạn Tuyệt nói.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao ngược lại nhìn về phía đỉnh ngọn núi cao kia. Giữa mây khói lượn lờ mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng hình người tản ra quang mang.
"Là giới linh à, nhưng còn lớn hơn cái gặp được trước đó." Quân Tiêu Dao nói.
Lúc này, An Nhiên bèn nói chen vào: "Lẽ nào là giới linh chín màu?”
"Giới linh chín màu?” Quân Tiêu Dao nhướn mày.
"Không sai, tuy rằng bình thường giới linh bảy màu cũng đã đủ cường đại."
"Nhưng nghe đồn cao cấp nhất là giới linh chín màu, đó không phải tồn tại chúng ta có thể ứng phó." An Nhiên cũng nghiêm túc nói.
Thực lực của giới linh chín màu và giới linh bảy màu không thể so sánh với nhau. "Ta có thể cảm giác được, khí tức đó còn mạnh hơn Chuẩn Đế, đại khái ước chừng có thể so sánh với Chuẩn Đế nhị kiếp đến tam kiếp."
Quân Tiêu Dao cũng tản ra lực lượng thần hồn, cảm ứng khí tức của giới linh trên đỉnh núi.
Chuẩn Đế cửu kiếp, một kiếp lột xác, một kiếp lên trời.
Chuẩn Đế tam kiếp và Chuẩn Đế nhất kiếp, tuy rằng đều coi như Chuẩn Đế Sơ giai.
Nhưng chênh lệch thực lực không thể khinh thường, cũng rất lớn.
"Cái này phiền phức rồi, cơ duyên đầm cổ Thần Linh tuy mê người, nhưng có giới linh chín màu cường đại như vậy bảo vệ, ai có thể đạt đến?"
An Nhiên cũng lắc đầu. €oi như bỏ rồi.
Muốn lấy được dịch Thần Linh càng là người si nói mộng.
Mà Quân Tiêu Dao trầm ngâm.
Theo thời gian chuyển dời.
Cũng có một vài thiên kiêu hội tụ tại đây.
Nhưng sau khi cảm nhận được uy thế khủng khiếp giới linh trên đỉnh núi mơ hồ phát ra.
Sắc mặt từng thiên kiêu trắng bệch.
Căn bản không ai dám lên.
Mà đúng lúc này.
Một bóng dáng bỗng nhiên đạp không mà đến.
Người mặc pháp y màu vàng, đầu đội ngọc quan cửu long, dáng người thon dài, khí vũ hiên dương, phấn chấn oai hùng.
Đúng là Sở Tiêu!
"Là truyền nhân Nhân Hoàng!"
Nhìn thấy Sở Tiêu hiện thân, những thiên kiêu xung quanh cũng mắt lộ ra kinh ngạc.
Thù hận giữa Quân Tiêu Dao và Sở Tiêu coi như mọi người đều biết.
Mà lúc này hai người chạm mặt, tự nhiên cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Quân Tiêu Dao hờ hững liếc nhìn Sở Tiêu.
Khí tức của Sở Tiêu quả thực mạnh hơn lúc ở Nhân Hoàng đại yến.
Nhưng cũng chỉ có thế.
Chỉ là lượng biến, không có chất biến.
Sở Tiêu thì thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng nhìn thấy túc địch, nhưng thái độ của hắn cũng còn coi như bình Tĩnh.
"Vân Tiêu, thù hận giữa chúng ta không cần nhiều lời, sắt sẽ có một kết thúc."
"Nhưng trước mắt ta cảm thấy chúng ta nên nghĩ làm sao đối phó với giới linh chín màu kia."
Sở Tiêu giọng điệu lãnh đạm nói.
Tuy hắn cực kỳ không nguyện ý hợp tác với Quân Tiêu Dao.
Nhưng hiện tại, thế cục như vậy.
Nếu mà nói phương pháp duy nhất có thể đánh bại giới linh chín màu.
Thì là hợp tác với Quân Tiêu Dao.
Đây cũng gần như là biện pháp duy nhất.