có Thánh Ấn Giới Tâm có thể điều động thiên địa đại thế của Giới Trong Giới. Bọn họ nhất định không đánh thắng được.
Nếu như bọn họ có thể giết hắn nhưng bọn họ có dám không?
Ai dám giết chết thiếu chủ của đế tộc Vân thị dưới con mắt của mọi người chứ?
Không muốn sống nữa à?
Đến lúc xảy ra chuyện, Lê Thánh cũng không gánh nổi.
Dù sao đó cũng là đại nhân vật của đế tộc Vân thị, chuyện đại náo Giới Trong Giới vẫn còn là ký ức mới mẻ trong đầu bọn họ. Khi đó vì một số tộc nhân mà đế tộc Vân thị đã gây chiến như thế.
Nếu thật sự giết chết bảo bối Quân Tiêu Dao này thì hậu quả khó mà tưởng tượng được. Thấy người Thiên Hoàng các không làm gì, Ân Ngọc Dung tức muốn thổ huyết.
Tuy bà ta đã nôn ra không ít máu.
Một bên khác, người nhà Ân Ngọc Dung, tu sĩ Ân gia cũng không dám có hành động gì.
Quân Tiêu Dao thì cười lạnh nói: "Giết bổn thiếu chủ? Dù cho Lê Thánh có ở đây, bổn thiếu chủ đứng đây cho hắn giết đấy, nhưng hắn dám sao? Lê Thánh cũng không dám, chỉ bằng tiện phụ như ngươi mà cũng dám ăn nói ngông cuồng à?" Giọng nói của Quân Tiêu Dao lạnh lùng, không nể mặt ai.
Mặt Ân Ngọc Dung sưng thành cái đầu heo, toát ra hận ý oán độc đến tận xương, bị một tên tiểu bối như này sỉ nhục trước mọi người, còn không thể làm gì hắn.
Ân Ngọc Dung cảm giác mình như gặp một cơn ác mộng chưa từng có. Chỉ sợ mọi người ở đây cũng không ngờ, đường đường là phu nhân Thiên Hoàng các chủ lại gặp phải cảnh như vậy.
Trong đó đương nhiên không thiếu người cười trên nỗi đau của người khác.
Dù sao thanh danh Ân gia cua Ân Ngọc Dung cũng quá tệ.
"ôi, không biết tại sao lại thấy tâm trạng dễ chịu quá" An Nhiên vừa cười vừa nói.
Nàng đã không vừa mắt Ân Ngọc Dung từ lâu.
Tuy Ân Ngọc Dung là mẫu thân của Lê Tiên Dao nhưng An Nhiên cảm thấy, nàng căn bản không xứng làm mẫu thân của Lê Tiên Dao.
Mà trong tình huống này, cuối cùng vẫn có một người đi ra, muốn giải vây cho Ân Ngọc Dung. Người đó là Lê Tiên Dao!
"Quân công tử, không biết có thể dừng tay không?"
Lê Tiên Dao cắn môi nói.
Tuy Ân Ngọc Dung thật sự là một người khiến người khác chán ghét nhưng dù sao cũng là mẫu thân của nàng.
"Tiên Dao cô nương, ngươi chắc chắn chứ?" Quân Tiêu Dao hỏi.
Mà Ân Ngọc Dung thấy Lê Tiên Dao nói chuyện với Quân Tiêu Dao thì nhịn không được quát lên: "Được lắm, quả nhiên tiện nhân nhà ngươi dây dưa với hắn!"
"Không thấy hắn đối phó với mẫu thân và huynh trưởng của ngươi sao! Vậy mà ngươi còn dám cấu kết với người ngoài!"
Nhưng bà ta còn chưa nói xong thì Quân Tiêu Dao đã vung tay tát một cái.
Đánh cho Ân Ngọc Dung suýt nữa xuất khiếu nguyên thần.
"Đồ ngốc." Quân Tiêu Dao lắc đầu nói.
"Quân công tử.." Bàn tay Lê Tiên Dao nằm lại.
"Nếu đã đồng ý với ngươi thì ta cũng không sao cả." Quân Tiêu Dao nói.
Ngược lại là Ân Ngọc Dung, cuối cùng vẫn phải để cho Đông Phương Ngạo Nguyệt giải quyết.
Hiện giờ Quân Tiêu Dao cũng không định giết nàng. Hắn thu hồi Thánh Ấn Giới Tâm. Cuối cùng Ân Ngọc Dung cũng khôi phục tự do.
Bà ta vội vàng lấy ra y phục mặc vào, trong lòng tràn ngập oán hận, nhục nhã phân nộ.
Nhưng bây giờ cho dù Ân Ngọc Dung có hận cũng không dám ra tay.
Như vậy chỉ tự rước lấy nhục thôi.
"Ngươi đã quyết tâm muốn đối nghịch với Thiên Hoàng các ta?" Giọng nói Ân Ngọc Dung lạnh như băng tuyết.
"Một mình ngươi có thể đại diện cho Thiên Hoàng các à?"
"Hay là nói một mình Lê Thánh có thể đại diện cho Thiên Hoàng các?"
Đuôi lông mày Quân Tiêu Dao hơi nhướng lên.
Đừng nói bọn họ không đại diện cho Thiên Hoàng các được, cho dù có đối nghịch với Thiên Hoàng các thì có sao?
"Được, chúng ta đi." Ân Ngọc Dung nói.
Lê Tiên Dao thấy vậy thì gật đầu nói với Quân Tiêu Dao: "Quân công tử, ta cũng đi đây."
"Cẩn thận." Quân Tiêu Dao nói.
Lê Tiên Dao nghe vậy thì khóe miệng cong lên cười nhạt.
"Đây là cười sao?" An Nhiên nhìn mà ngây người.
Trong ấn tượng của nàng, hình như Lê Tiên Dao chưa từng cười với bất kỳ nam tử nào.
"Tiên Dao đã biết."
Sau khi đáp lại Quân Tiêu Dao, Lê Tiên Dao xoay người rời đi.
Từ khi nàng đi theo Lê Hành và Ân Ngọc Dung, chưa từng nhận được bất kỳ sự ấm áp nào.
Dù là Lê Thánh rất xem trọng nàng nhưng nhiều lúc, đều là hình tượng nghiêm khắc. Nhưng bây giờ nàng lại cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm chưa từng được có từ Quân Tiêu Dao.
Dịu dàng như gió xuân khiến cõi lòng lạnh lẽo của Lê Tiên Dao tan chảy.
Lê Tiên Dao và đám người của Thiên Hoàng các rời đi.
An Nhiên cũng rời khỏi, muốn chăm sóc Lê Tiên Dao, sợ Ân Ngọc Dung tức giận lại trút lên người nàng.
Người Ân gia cũng xám xịt bỏ đi.
Còn Ân U Vũ đã ngã xuống kia, bọn họ cũng không dám hỏi đến.
Ở đây có rất nhiều người âm thầm cảm thán.
Ở Giới Trong Giới cũng không có nhiều người có thể làm cho thế lực Tam Hoàng nhận trái đắng.
Quân Tiêu Dao là người đầu tiên. Mà lúc này người của Nhân Hoàng điện nói với Tống Diệu Ngữ: "Thánh Nữ đại nhân, Sở Tiêu điện hạ đâu rồi?"
Thấy Tống Diệu Ngữ đi ra cùng đám người Quân Tiêu Dao, người Nhân Hoàng điện cảm thấy kỳ lạ.
"Không cần gọi nàng như vậy, từ giờ trở đi, Tống Diệu Ngữ không còn là Thánh Nữ của Nhân Hoàng điện ta nữa. Ngoài ra, Tống Diệu Ngữ đã phản bội Nhân Hoàng điện, tội không thể thả, phải nhận trừng phạt."
Giọng nói lạnh lùng truyền ra.
Sau đó có hai bóng người xuất hiện.
Chính là Sở Tiêu và Đông Phương Hạo! Sở Tiêu đứng chắp tay ra sau lưng, sắc mặt vô cảm.
Nghe thấy vậy, người của Nhân Hoàng điện đều giật mình.
Đến cả Thánh Nữ của Nhân Hoàng điện cũng phản bội, đây là chuyện gì? Bọn họ đều nhìn về phía Tống Diệu Ngữ.
Tống Diệu Ngữ không nói lời nào mà chỉ đi đến bên cạnh Quân Tiêu Dao, †ỏ rõ thái độ của mình. Thấy vậy, khóe mắt Sở Tiêu co rút lại.
Nữ nhân bị hắn độc chiếm lúc này lại ngoan ngoãn như thị thiếp nha hoàn đứng bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Hắn còn chưa từng chạm vào Tống Diệu Ngữ, nàng lại không hề do dự mà dính chặt lấy Quân Tiêu Dao. Tu sĩ Nhân Hoàng điện thấy vậy cũng đưa mắt nhìn nhau.
Đây là Thánh Nữ băng thanh ngọc khiết, an tính như tiên nữ của Nhân Hoàng điện sao? Chương 2952: Không phải
thương lượng mà là mệnh lệnh!
"Sao Thánh Nữ lại làm người hầu của người khác?" Một trưởng lão của Nhân Hoàng điện khó hiểu mà không thể giải thích được.
Nhưng đối với người khác mà nói, có thể trở thành đầy tớ của Quân Tiêu Dao là một loại may mắn, cầu mà không được.
"Tống Diệu Ngữ phản bội Nhân Hoàng điện ta thì phải trả giá đắt."
"Bây giờ theo ta về Nhân Hoàng điện." Giọng nói của Sở Tiêu lạnh như băng.
Tống Diệu Ngữ không đáp lại hoặc là không thèm để ý.
Quân Tiêu Dao thì lạnh nhạt nói: "Lại ngứa da à?"
Bốn chữ đơn giản, tính công kích không lớn nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh.
Cho người ta cảm giác như đang dạy dỗ con trai mình vậy.
Mà thực tế đối với Quân Tiêu Dao mà nói cũng giống loại cảm giác này.
"Ngươi...
Sở Tiêu hít sâu một hơi.
Quân Tiêu Dao không nói nhiều, nhưng vừa nói đã làm người ta tức chết.
Mà bên phía Nhân Hoàng điện cũng khá xấu hổ.
Bọn họ vừa mới thấy Quân Tiêu Dao nắm giữ Thánh Ấn Giới Tâm, hiện giờ không nắm chắc được có thể trấn áp được hẳn.
Nhưng nếu cứ để Tống Diệu Ngữ chạy theo Quân Tiêu Dao như vậy thì Nhân Hoàng điện sẽ bị mất mặt.
Đến Thánh Nữ cũng chạy theo người ngoài.
"Không dám ra tay thì các ngươi cút nhanh, đừng làm bẩn mắt bổn thiếu chủ. Ngoài ra ta nói thêm một câu. Tống Diệu Ngữ là người của ta, ra tay với nàng chính là khiêu khích bổn thiếu chủ."
"Thậm chí là khiêu khích đế tộc Vân thị. Cho nên ta hy vọng Nhân Hoàng điện đừng làm phiền Tống Diệu Ngữ nữa."
"Đây không phải thương lượng mà là mệnh lệnh, hiểu chưa?"
Giọng nói Quân Tiêu Dao thờ ơ lạnh nhạt.
Nghe như vậy, thế lực ở đây đều không còn gì để nói nữa.
Khá lắm, trêu chọc Thiên Hoàng các xong lại động đến Nhân Hoàng điện mà còn lấy giọng điệu ra lệnh như này.
Vị thiếu chủ đế tộc Vân thị này đúng là không biết sợ.
"Ngươi... hừ, chúng ta đi trước!"
Một vị trưởng lão Nhân Hoàng điện đỏ bừng mặt lại không dám nói câu gì.
Bởi vì bọn họ hoàn toàn không thể làm gì Quân Tiêu Dao.
Không thấy lần trước Quân Tiêu Dao đại náo Nhân Hoàng yến mà vẫn bình yên vô sự rời đi sao?
Cho nên bọn họ có thể làm gì chứ, bọn họ cũng rất bất đắc dĩ. Sau đó tất cả mọi người của Nhân Hoàng điện đều rời đi, ở đây chỉ thêm khiến trong lòng ngột ngạt.
Sở Tiêu nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao. Hắn cũng chỉ có thể nói: "Không sao, ta còn có cơ hội."
Sở Tiêu nghĩ thầm, cơ hội của hắn ở ngay tộc Hiên Viên!
Sau này hắn phải nghĩ cách tới thế giới mà tộc Hiên Viên đang ởI
Đám người Sở Tiêu trực tiếp rời khỏi.
Nhìn thấy vậy, trong đôi mắt Tống Diệu Ngữ tỏa sáng lấp lánh.
Như vậy là kết thúc rồi à?
Nàng đã triệt để thoát khỏi Nhân Hoàng điện, cũng thoát khỏi thân phận Thánh Nữ.
Sau đó, chỉ cần dựa theo ước định với Quân Tiêu Dao, giải trừ dấu ấn trong nguyên thần của nàng. Như vậy Tống Diệu Ngữ sẽ trở thành người tự do thật sự. Nhưng mà...
Ánh mắt Tống Diệu Ngữ lặng lẽ rơi vào sườn mặt góc cạnh rõ ràng, đường cong hoàn mỹ của Quân Tiêu Dao. Trong lòng không biết suy nghĩ chuyện gì.
Một bên khác, Đông Phương Hạo trực tiếp tìm được Địa Hoàng cung, đồng thời để lộ thân phận của mình.
"Cái gì, Tiên Linh Bảo Tháp ở trong tay hắn á?"
"Chậc, lần này thú vị rồi!"
Sau khi biết thân phận của Đong Phương Hạo, mọi người đều ngạc nhiên. Tâm mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Vân Khê.
Trước mắt, Tiên Linh tam bảo đồng loạt hiện ra.
Chỉ có điều là nằm trong tay hai người. Vân Khê nhìn về phía Đông Phương Hạo, ánh mắt trở nên lạnh như băng.
Lúc trước đương nhiên nàng cũng thấy được, Đông Phương Hạo có xung đột với Quân Tiêu Dao.
Hơn nữa còn là đối tượng hợp tác với Sở Tiêu.
Kẻ thù của Quân Tiêu Dao cũng là kẻ thù của Vân Khê.
Hơn nữa Vân Khê còn muốn trở thành truyền nhân Địa Hoàng.
Bởi vì nàng muốn làm cho bản thân mạnh mẽ hơn mới có thể giúp được cho Quân Tiêu Dao.
Nàng sẵn sàng làm mọi thứ, trở thành kẻ thù của bất kỳ ai vì điều này.
Lúc này, bỗng nhiên Đông Phương Hạo mở miệng nói.
"Đông Phương hạo ta nguyện ý gia nhập Địa Hoàng cung, gia nhập dưới trướng của Tử Võ Thánh Vương!"
Đông Phương Hạo nói to.
"Địa Hoàng cung chúng ta đã có một truyên nhân Địa Hoàng, không cần vị thứ hai!" Hoàng Chỉ trực tiếp nói.
Cả người của Phù Dao Thánh Vương cũng có ý kiến như vậy.
"Không, ta cảm thấy việc này còn cần trở về Địa Hoàng cung thương lượng lại"
Tu sĩ của Tử Võ Thánh Vương đứng ra, đáy mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ, nói.
Đây là cục diện bọn họ muốn thấy.
Còn có một vị truyền nhân Địa Hoàng khác có thể đứng ra, như vậy lời nói của bọn họ mới có trọng lượng.
Đông Phương Hạo mỉm cười.
Ít nhất hiện tại hắn không cần phải lo lắng tính mạng của mình. Cũng không cần phải lo lắng bị Quân Tiêu Dao áp chế.
"Khá khôn vặt đấy."
Trong lòng Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nghĩ.
Nhưng cũng chỉ như thế. Chẳng thà nói, nếu Đông Phương Hạo không có tâm cơ nào thì hắn sẽ phát triển chậm hơn nhiều.
Sau đó người bên Tử Võ Thánh Vương hình như kiêng ky Quân Tiêu Dao ra tay với Đông Phương Hạo nên rất nhanh đã đưa hắn rời đi.
"Đáng ghét..."
Sắc mặt Hoàng Chỉ lạnh lùng.
Có Đông Phương Hạo này, rõ ràng Địa Hoàng cung sẽ phân chia càng lớn hơn. "Hoàng Chỉ tỷ tỷ, ta sẽ dùng thực lực của mình để chứng minh Vân Khê ta không thua kém ail"
Sắc mặt Vân Khê lộ ra vẻ quyết tâm, nói.
Nàng là muội muội của Quân Tiêu Dao, là nữ nhi của Thiên Nhai Đại Đế. Nàng không thể làm bọn họ mất mặt được.
"Không hổ là Khê Nhi nhà ta, nhưng nếu như muội chịu ủy khuất gì ở Địa Hoàng cung thì ta sẽ đích thân đi một chuyến."
"Người nhà ta không dễ bắt nạt như vậy."
Quân Tiêu Dao mỉm cười xoa đầu Vân Khê. Nghe thấy Quân Tiêu Dao nói, đặc biệt là bốn chữ Khê Nhi nhà ta, khiến nụ cười trên gương mặt Vân Khê càng xán lạn. Hạnh phúc lớn nhất của nàng là được Quân Tiêu Dao công nhận và cổ vũ.
"Việc này yên tâm đi, dù gì Vân Khê muội muội cũng có được hai món Tiên Linh chỉ bảo, chiếm ưu thế, Phù Dao đại nhân cũng sẽ không để đám người Tử Võ Thánh Vương nhắm vào nàng đâu."
Hoàng Chỉ nói.
Quân Tiêu Dao khế gật đầu.
Hắn cũng cảm thấy sau này Địa Hoàng cung sẽ có hướng đi chia rế không nhất định.
Nhưng hắn không thèm để ý chuyện này.
Cho dù không có Địa Hoàng cung, Quân Tiêu Dao cũng sẽ đích thân bồi dưỡng muội muội, để nàng trở thành nữ đế tuyệt thế, thậm chí càng mạnh hơn.
Với năng lực và thủ đoạn của Quân Tiêu Dao, hắn chắc chắn làm được. Ngay sau đó mấy người Hoàng Chỉ và Vân Khê cũng định rời đi.
Bởi vì các nàng muốn đi thương lượng với Phù Dao Thánh Vương về chuyện của Đông Phương Hạo.
Sau một hồi chia tay lưu luyến, đám người Vân Khê cũng đi khỏi.
Bên cạnh Quân Tiêu Dao chỉ còn lại đám người Tống Diệu Ngữ, Lạc Lạc, Kiếm Vạn Tuyệt.
Hắn nhìn về phía Tống Diệu ngữ, cười nói.
"Diệu Ngữ, việc hợp tác của chúng †a không tệ, chúc mừng ngươi được tự do"