Lục Tinh Linh là một nữ tử hiểu rõ ân oán.
Nàng biết ai đưa nàng ra khỏi Thâm Uyên, cho nàng ánh sáng vào lúc nàng khó khăn nhất.
Nàng đã quyết định dâng hiến cả đời này cho Quân Tiêu Dao.
Chỉ cần một câu của Quân Tiêu Dao, nàng có thể để máu chảy đến giọt cuối cùng vì hắn.
"Hừ, đồ tiện nhân này, cho ngươi thể diện mà không cần!"
Thấy thái độ của Lục Tinh Linh như vậy, sắc mặt Diêu Vinh lạnh lẽo, mắng chửi.
Đại nhân nhà hắn ra lệnh bảo hắn đi mời Lục Tỉnh Linh.
Lục Tinh Linh lại từ chối nhiều lần như vậy, cho dù là Diêu Vinh cũng không còn nhiều kiên nhân nữa.
"Chết tiệt, dám sỉ nhục thống lĩnh đại nhân nhà ta, đáng chết!"
Trấn Giưới quân xung quanh hét lên, xông tới.
"Các ngươi làm gì, dám ra tay với ta, có biết sau lưng ta là ai không?”
Thấy Trấn Giới quân xung quanh áp lực kia, sắc mặt Diêu Vinh hơi thay đổi.
Trấn Giới quân này đều là người vào sinh ra tử trong chiến trường, người đây sát khí.
Lục Tinh Linh hơi vung tay lên, chế trụ bọn họ.
Tuy nàng xem thường đám người Diêu Vinh nhưng không thể không thừa nhận, vị đại nhân sau lưng Diêu Vinh đúng là không phải nhân vật tùy ý động vào được.
"Cút mau, nơi này của ta không chào đón ngươi." Giọng nói Lục Tinh Linh lạnh lùng.
"Được lắm, Lục Tinh Linh, nói cho ngươi biết, sau bảy ngày, đại nhân nhà ta sẽ tự đến ải Trấn Ma. Không chỉ vậy, đến lúc đó sẽ bàn giao quyền lực, còn sau đó nữa, ha ha... Hy vọng đến lúc đó ngươi còn cứng được như này!" Diêu Vinh cười lạnh một tiếng.
Đợi đến khi tiếp quản được quyên lực của ải Trấn Ma, không phải Lục Tinh Linh này sẽ phải để mặc bọn họ xử lý sao?
"Cút!"
Lục Tinh Linh lạnh nhạt nói một câu. Đám người Diêu Vinh hừ lạnh, rời khỏi đây.
"Lục thống lĩnh, những người kia quá đáng!" Có tu sĩ Trấn Giới quân tức giận nói.
"Không cần để ý bọn họ." Lục Tinh Linh nói.
"Nhưng mà như người kia nói, sau bảy ngày..." Một người Trấn Giới quân lộ ra vẻ lo lắng.
"Yên tâm đi, ở địa bàn đế tộc Vân thị sẽ không có ai tùy tiện xâm nhập, với lại..." Lục Tinh Linh đang nói thì dừng lại.
Trong mắt toát lên vẻ mong chờ kỳ lạ.
"Công tử nhất định sẽ không ngồi nhìn quan ải phụ thân hắn trấn thủ bị người khác cướp đi quyền lực..."
Lục Tinh Linh tin tưởng Quân Tiêu Dao chắc chắn sẽ đến!
Thời gian trôi qua, thoáng cái đã qua bảy ngày.
Ngày hôm nay, toàn bộ ải Trấn Ma đều không bình yên.
Trong trung tâm quảng trường khổng lồ giữa ải Trấn Ma có rất nhiều người tụ tập ở đây.
Tất cả đều là tướng lĩnh có tuổi đời dưới trướng Thiên Nhai Đại Đế.
Và còn rất nhiều thế lực khác, các cường giả ở lại trấn giữ ở ải Trấn Ma đều tới đây muốn xem náo nhiệt.
Đám người Lục Tinh Linh cũng ở đây.
Hôm nay là ngày chuyển giao quyền lực.
Đương nhiên quân sĩ của ải Trấn Ma là người không tình nguyện nhất. "Hừ, ai đến cũng vô dụng, ải Trấn Ma này là quan ải do tộc Thiên Nhai trấn thủ, sao có thể để người khác nhúng chàm?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Đá người xuất hiện là người của đế tộc Vân thị.
Mà người nói chính là vương giả trẻ tuổi của đế tộc Vân thị, Vân Huyền Hư.
Ngoài ra còn có các thế hệ trẻ tuổi khác của đế tộc là Vân Ngọc Sênh, Vân Thanh Lam cũng đến. Trước đó bọn họ cũng vào ải Trấn Ma lịch luyện.
"Lần này có kịch hay xem rồi..."
Phía xa còn có vô số tu sĩ vây xem.
Bọn họ đều tò mò, quyền lực của ải Trấn Ma hôm nay có đổi chủ hay không?
Mà đúng lúc này.
Truyền Tống Trận khổng lồ ở phía xa bỗng nhiên tỏa sáng lấp lánh, từng đội quân sĩ bên trong đi ra, rõ ràng là Trấn Giới quân ở quan ải khác.
Còn có một đám người đi ở phía trước.
"Đến rồi!"
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn.
Trong đám người kia có một người như vì sao lấp lánh.
Tất cả mọi người đều đi theo phía sau hẳn.
Đó là một nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục màu vàng kim, toàn thân lấp lánh rực rỡ, thần hi hào quang lưu chuyển, kỳ ảo vô cùng.
Từng sợi tóc óng ánh như bùng cháy.
Làn da trằng ngần, ngũ quan xuất chúng.
Đôi mắt tỏa ra ánh sáng vàng kỳ dị. Trong mắt như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt, như thể lúc nào cũng có thể phun ra thần hỏa diệt thiên phản địa.
Vòng hào quang trên người hắn như mặt trời rực rỡ tỏa sáng.
Mọi người lân đâu tiên nhìn thấy hắn, khó mà nhìn thẳng vào.
Đúng vậy, người có hào quang sáng chói rực rỡ, hiệu ứng kéo dài khiến nhiều người chói mắt không mở nổi. Mà bên cạnh nam tử này có còn bóng người khá quen thuộc.
Đó là một nữ tử mặc váy dài sáng màu, dung mạo xinh đẹp.
Ánh mắt nhìn nam tử đầy ngưỡng mộ.
Nàng chính là người từng xuất hiện ở ải Đông Lĩnh, kiêu nữ Hoàng Phủ Tịnh của đế tộc Hoàng Phủ! Mà thân phận của vị nam tử này chính là người thủ quan của ải Dương Cốc, dòng dõi của Huyền Dương Đại Đế Hoàng Phủ Huyền Dương, Hoàng Phủ Thuần Quân!
"Người của đế tộc Hoàng Phủ đến rồi!"
"Người kia là Hoàng Phủ Thuần Quân à, nhìn hắn trông rất khiêm tốn, hắn vân không xuất hiện trước mắt người đời, đến bây giờ không ai biết được thực lực của hắn”
"Hình như hắn cũng tu luyện Huyền Dương Thiên Quyết của Huyền Dương Đại Đế, ngọn lửa trong mắt như thể thiêu bỏng linh hồn."
"Ta cũng nghe nói hắn là thiếu chủ đã định của đế tộc Hoàng Phủ, nhưng vân chưa cử hành nghỉ thức."
"Đúng là vô cùng khiêm tốn." Rất nhiều người xung quanh đều nhìn Hoàng Phủ Thuần Quân mà xì xào bàn tán, âm thầm trao đổi.
Vị người thủ quan này có bối cảnh rất mạnh.
Như thể hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với các thế hệ tồn tại khác.
Thanh danh của Quân Tiêu Dao thì không cần nói nhiều.
Đến cả Hồng Trần Đế Tử kia cũng vô cùng kiêu ngạo khoa trương nhưng bây giờ đã bị giáo huấn dạy dỗ rồi.
Mà Hoàng Phủ Thuân Quân lại không có uy danh như Quân Tiêu Dao, cũng không có khoa trương như Hồng Trân Đế Tử.
Làm thiếu chủ đế tộc và dòng dõi trong người thủ quan, hoàn toàn khiêm tốn không có cảm giác tồn tại. Mà bây giờ vị đế tộc thiếu chủ giấu diếm đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện.
Rất nhiều người đều tò mò, hắn sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Có năng lực để đám người ải Trấn Ma tâm phục khẩu phục hay không, hay là chịu cho phụ thân Huyền Dương Đại Đế của hắn tiếp quản? Chương 3033: Người của ta ngươi cũng dám để ý?
Bên phía đế tộc Vân thị, Vân Huyền Hư và các thiên kiêu của đế tộc Vân thị đều nhìn Hoàng Phủ Thuần Quân.
Không thể không nói bề ngoài của hẳn rất phi phàm.
Tuy trên người hắn dường như đã có thủ đoạn che giấu cảnh giới tu vi nào đó.
Nhưng dù như vậy cũng khiến người †a cảm thấy hắn thâm tàng bất lộ.
Dù là Vân Huyền Hư thì trong mắt cũng lóe lên vẻ ngưng trọng.
Người này khó đối phó.
Sắc mặt Hoàng Phủ Thuần Quân lại bình tĩnh ung dung.
Ánh mắt của hắn nhìn qua rất nhiều người trên quảng trường, lạnh lùng mở miệng.
"Các vị chắc hẳn đã biết ý đồ của ta khi đến đây."
"Chính vì cái gọi là một nước không thể một ngày không có vua, ải Trấn Ma cũng không thể không có người thủ quan mà rơi vào tình trạng quần long vô thủ."
"Thiên Nhai Đại Đế vì gấp rút tiếp viện cho phụ thân Huyền Dương Đại Đế của ta mà chưa về."
"Phụ thân của ta cũng vừa mới trải qua trận đại chiến trở vê. Ta cũng tin tưởng Thiên Nhai Đại Đế bình yên vô sự. Nhưng phụ thân ta khó tránh khỏi trong lòng có khúc mắc, dù sao Thiên Nhai Đại Đế cũng vì tiếp viện cho ông ấy mà chưa về. Cho nên vào lúc Thiên Nhai Đại Đế chưa về, phụ thân ta cố ý tạm thay hắn nhận vị trí tiếp quản ải Trấn Ma. Đợi khi nào Thiên Nhai Đại Đế trở về lại giao phó cho hắn, thử hỏi như vậy có gì không được?"
Giọng nói của Hoàng Phủ Thuần Quân lạnh nhạt, tiếng nói lại vang vọng toàn bộ quảng trường.
Ngay lập tức khiến mọi người ở đây đều sững sờ.
Ánh mắt của đám người Vân Huyền Hư cũng tối đi.
Âm mưu của Hoàng Phủ Thuần Quân này không nhỏ!
Kẻ thông minh dùng tình cảm, kẻ võ dùng lý.
Hắn còn chỉ ra quan hệ giữa Thiên Nhai Đại Đế và Huyền Dương Đại Đế.
Thiên Nhai Đại Đế vì gấp rút viện trợ cho Huyền Dương Đại Đế mà chưa trở về.
Huyền Dương Đại Đế muốn giúp Thiên Nhai Đại Đế tạm thay vị trí ải Trấn Ma cũng có thể hiểu được.
Hoàng Phủ Thuần Quân cũng đã nói khi nào Thiên Nhai Đại Đế trở về, Huyền Dương Đại Đế sẽ giao lại quyền lực.
Có thể nói những lời của Hoàng Phủ Thuần Quân rất kín kế hợp lý, khiến người †a không tìm được chỗ phản bác.
Xem ra không chỉ thực lực của hắn là một bí mật, mà lòng dạ cũng rất sâu.
Nhưng tuy hẳn nói như vậy nhưng làm sao bọn họ có thể giao ra quyền lực của ải Trấn Ma chứ?
Vân Huyền Hư đứng ra nói: "Lời của Hoàng Phủ thiếu chủ sai rồi, tuy thúc tộc Thiên Nhai chưa về nhưng ải Trấn Ma có đế tộc Vân thị là đủ rồi. Không cần người ngoài cực khổ quan tâm."
Hoàng Phủ Thuân Quân cười nhạt nói: "Lời của Huyên Hư huynh mới sai rồi. Bây giờ chủng tộc Hắc Họa có dị động, cửu đại quan cùng chung mối thù, làm gì có người ngoài ở đây. Đây chỉ là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi."
"Nếu đổi lại là phụ thân ta chưa về, †a tin tưởng tướng lĩnh ải Dương Cốc cũng tình nguyện nhường cho Thiên Nhai Đại Đế tiếp quản."
Hoàng Phủ Thuần Quân nói.
Trấn Giới Quân ở đây đều nhíu mày lại.
Các tu sĩ khắp nơi ở phía xa xem náo nhiệt cũng lộ ra ánh mắt kỳ lạ.
"Hoàng Phủ thiếu chủ này có tâm cơ sâu thật đấy."
"Theo lời hắn nói, vậy ngược lại tướng lĩnh ải Trấn Ma mà cáu kính thì lại không rộng lượng rồi."
"Chậc chậc, quả nhiên người càng khiêm tốn thì càng thâm sâu khó nhìn."
Rất nhiều người, trong lòng đều có nhận thức mới với vị thiếu chủ của đế tộc Hoàng Phủ này.
Hiển nhiên tâm tư của hắn sâu xa hơn Hồng Trần Đế Tử nhiều.
"Ngươi..."
Vân Huyền Hư và thiên kiêu đế tộc Vân thị đầu nhíu chặt mày.
Người này đúng là khó xử lý.
Lúc này bên cạnh Hoàng Phủ Thuần Quan có một nam tử nhìn Lục Tinh Linh với ánh mắt không thiện ý.
Hắn bỗng nhiên mở miệng nói: "Thiếu chủ đại nhân, tiểu nương tử kia đúng là long lang dạ thú, nhiều lần từ chối lời mời của ngươi."
Vị nam tử này chính là Diêu Vinh trước đó đến mời Lục Tinh Linh mà không thành.
Hắn nhìn về phía Lục Tinh Tinh, nở nụ cười lạnh.
Bây giờ Hoàng Phủ Thuần Quân tự mình đến đây.
Hắn không tin, Lục Tinh Tinh này còn chống đỡ được áp lực nữa.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thuần Quân nhìn về phía Lục Tinh Linh.
Ngay lập tức nàng cảm thấy được áp lực vô hình.
Trong đôi mắt Hoàng Phủ Thuần Quân có ngọn lửa chập chờn, như có thể đốt cháy linh hồn!
Nhưng Lục Tinh Linh cũng chỉ có thể cắn răng gánh chịu áp lực.
Một lát sau áp lực này tan biến.
Trên mặt Hoàng Phủ Thuần Quân lộ ra ý cười nhạt, nói: "Lục cô nương là thiên tài Đế tộc Hoàng Phủ nổi tiếng, đúng là có uy danh vang dội."
"Ta cũng chỉ có lòng quý người tài, hy vọng Lục cô nương có thể gia nhập vào dưới trướng của ta."
Lục Tinh Linh chậm rãi nói: "Đa tạ ý tốt của Hoàng Phủ thiếu chủ nhưng Tinh Linh đã có chủ nhân, không thể phục tùng người khác nữa."
"Vậy sao, thật là đáng tiếc..."
Hoàng Phủ Thuần Quân khế lắc đầu, cũng không có hành động gì.
Mà Diêu Vinh kia thì lại mở miệng măng chửi: "Thiếu chủ đại nhân nhà ta tự mình mời mà ngươi dám từ chối, thật đúng là tiện nhân không cần thể diện màI"
Hẳn vừa nói xong thì Trấn Giới quân bên ải Trấn Ma đều thay đổi sắc mặt. Dù sao Lục Tinh Tinh cũng là thống lĩnh của ải Trấn Ma, vậy mà lại bị mắng là tiện nhân trước mặt mọi người.
Đây chính là đánh vào mặt người của ải Trấn MatI
"Này Diêu Vinh, sao có thể nói như vậy, mỗi người đều có chí riêng, không thể ép buộc." Hoàng Phủ Thuần Quân thản nhiên nói.
"Vâng, đại nhân..." Diêu Vinh hơi cúi đầu nói.
Chẳng qua trên mặt hắn vẫn là nụ cười lạnh như trước, nhìn Lục Tinh Linh đắc ý khiêu khích.
Trước mặt mọi người bị mắng là tiện nhân thì sao?
Ngươi dám ra tay sao?
Có vị Hoàng Phủ Thuần Quân này làm chỗ dựa, Diêu Vinh hắn còn sợ khiêu khích người nào sao?
Sắc mặt Lục Tinh Linh trắng bệch, †ay nhỏ nắm chặt.
"Đáng hận!"
Một số tu sĩ Trấn Giới quân bên cạnh đều tức đến nghiến răng, hận không thể trực tiếp giết chết Diêu Vinh kia.
"Lấy đại cục làm trọng, không cần ra tay..."
Lục Tinh Linh bình tính nói.
Nếu ra tay với Diêu Vinh thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Đương nhiên Hoàng Phủ Thuần Quân sẽ không ngồi yên nhìn.
Đến lúc đó nổi lên ma sát, vậy thì sẽ là xung đột giữa ải Trấn Ma và ải Dương Cốc.
Thậm chí là xung đột giữa đế tộc Vân thị và đế tộc Hoàng Phủ! Cho nên vì toàn cục, Lục Tinh Linh chỉ có thể nhẫn nhịn!
Mà đám người Vân Huyền Hư bên đế tộc Vân thị thấy vậy thì trố mắt nhìn.
Diêu Vinh và Hoàng Phủ Thuần Quân này rõ ràng là kẻ tung người hứng, người hát mặt đỏ, kẻ diễn vai thiện.
Tạo áp lực cho Lục Tinh Linh. Chương 3034: Người của ta ngươi cũng dám để ý? (tt) Hoàng Phủ Thuần Quân kia nhìn như không có áp bách nào, cũng không nói lời quá đáng.
Nhưng hắn dung túng cho Diêu Vinh cũng là một thủ đoạn.
Vị thiếu chủ đế tộc Hoàng Phủ này chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Nhưng cũng không thể để Lục Tinh Linh chịu ấm ức.
Bởi vì nàng là tùy tùng của Quân Tiêu Dao.
Ngay vào lúc đám người Vân Huyền Hư đang muốn hành động thì bỗng nhiên ở bên ngoài bầu trời có luồng kiếm khí sắc bén mang theo khí thế nhanh như chớp quét lên không trung! Đại tỉnh dọc đường đều trực tiếp bị đập tan, giống như xé rách hư không mà hạ xuống trước người Diêu Vinh!
Trong nháy mắt, Diêu Vinh cảm nhận được nguy cơ chết chóc ập tới!
"Đại nhân!"
Sắc mặt Diêu Vinh xám xịt không còn chút tia máu nào, hoảng sợ hét lên.
"Hả?"
Đôi mắt Hoàng Phủ Thuần Quân lóe lên ánh sáng kỳ dị.
Hắn chưởng ra để thăm dò, liệt diễm màu vàng đỏ mãnh liệt phun ra, xuyên qua bầu trời, đốt cháy hư không!
Kiếm khí kia vô cùng sắc nhọn, không gì phá được, trực tiếp chọc thủng biển lửa đầy trời, chém vào thân thể Diêu Vinh trong chớp mắt!
XoetI Thân hình Diêu Vinh cứng đời!
Sau đó thân thể và nguyên thân chia thành hai!
Sau đó kiếm khí bỗng nhiên nổ tung!
Như ngàn đao băm thây, chém nguyên thần và thân thể Diêu Vinh thành từng mảnh máu thịt nhỏ vụn.
"AI"
Tiếng kêu rên thê lương đánh vỡ linh hồn vang lên.
Diêu Vinh biến thành tro bụi trong ngàn đao băm thây!
Hoàng Phủ Thuần Quân nhíu mày lại, hắn ra tay mà không thể ngăn được một kiếm này sao?
Lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Hoàng Phủ Thuần Quân, người của †a mà ngươi cũng dám ngấp nghé à?"
Toàn bộ ải Trấn Ma, tất cả mọi người đều bị một màn này làm cho kinh ngạc đến tột cùng.
Thủ hạ của Hoàng Phủ Thuần Quân, thế mà lại bị chặt đầu ngay trước mặt của hắn.
Đã thế Hoàng Phủ Thuần Quân còn không cứu được!
Nghe thấy âm thanh này, trong ánh mắt của Lục Tinh Linh và những người của đế tộc Vân thị đều lấp lánh niềm hân hoan.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời phía xa, có một dao động to lớn đang truyền tới.
Giống như khí thế hào hùng, đạp lên hư không, thanh uy này, khiến cho Cửu Thiên Tỉnh Thần đều bị lay động, rơi xuống rào rào!
"Uy lực thật là khủng khiếp, đội quân này là... !"
Ánh mắt tất cả mọi người, đồng loạt hướng theo, bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngơ ngác, quên cả hít thởi
Đó là một đội quân khí thế khủng bố, áp bức đến kinh người.
Tuy quân số không được coi là nhiều, nhưng ý chí chiến đấu ngút trời, dường như đều biến thành vật chất, khí phách hiên ngang!
"Nhân Hoàng vệ!"
Không biết là vị tu sĩ nào hét lên thất thanh!
Nhân Hoàng vệ, đã từng là một đội quân bất khả chiến bại dưới trướng của Nhân Hoàng Hiên Viên Đại Đế.
Ngay cả đại quân hùng mạnh của Phệ tộc cũng có thể bị tiêu diệt một cách nhanh chóng!
Nhưng mà hiện giờ, đội quân truyền kỳ này lại xuất hiện trước mặt tất cả mọi người!
"Là thiếu chủ Vân Thị, hắn đang dẫn đầu đội quân Nhân Hoàng vệ!"
Phía trước đội quân Nhân Hoàng Việt, một bóng hình bạch y đang đứng, giống như một vị tiên giáng thế, y phục vờn theo gió, tuyệt thế xuất trân!
Đích thị là Quân Tiêu Dao!
Soạt...
Nơi này lập tức trở nên xôn xao!
Bầu không khí dường như trở nên sục sôi!
Nhân Hoàng vệ, vốn là thành lũy của Tam Hoàng, một sự tôn tại mà có rất nhiều tu sĩ của Trấn Giới quân tôn kính trong lòng.
Hơn nữa Quân Tiêu Dao, còn là con nối dõi của Thiên Nhai Đại Đế.
Trong ải Trấn Ma do Thiên Nhai Đại Đế chỉ huy.
Quân Tiêu Dao, trời sinh có cả danh vọng, đủ để thu phục quần chúng.
Vừa rồi, toàn bộ bầu không khí ở ải Trấn Ma còn rất nặng nề.
Rất nhiều tướng lĩnh Trấn Giới quân ở ải Trấn Ma, trong lòng đều cảm thấy ấm ấm ức, không cam lòng.
Nhưng hiện tại, người thừa kế chân chính của Thiên Nhai Đại Đế đã xuất hiện bằng xương bằng thịt, hơn nữa còn dẫn đầu đội quân Nhân Hoàng vệ trong †ruyền thuyết cùng tới.
Điều này chắc chắn khiến cho tâm trạng của tất cả tướng lĩnh binh sĩ ở ải Trấn Ma thêm phấn chấn.
"Vân Tiêu..."
Hoàng Phủ Thuần Quân, ánh mắt thâm sâu, nhìn Quân Tiêu Dao như một vị thân siêu nhiên.
Khí chất của Hoàng Phủ Thuần Quân, đã giống như hạc giữa bầy gà, siêu thực không gì sánh bằng.
Nhưng hiện thân của Quân Tiêu Dao, dường như hào quang của hắn đều bị làm cho lu mờ.
Quân Tiêu Dao dẫn theo Nhân Hoàng vệ ở phía sau tiến đến quảng trường.
Những gì mà hắn mang theo, không phải là toàn bộ Nhân Hoàng vệ, mà chỉ là một phần trong đó mà thôi.
Một phần khác đã lưu lại ở vũ trụ Huyền Hoàng để trấn giữ. Nhưng cho dù chỉ làm một phần nhỏ, nhưng sức mạnh của đội quân ấy đủ để gây ấn tượng với mọi người, so với Trấn Giới quân bình thường còn khủng bố hơn nhiều.
"Thiếu chủ!"
Trong mắt mấy người Vân Huyền Hư không giấu được sự vui mừng.
Giống như có Quân Tiêu Dao ở đây, bọn họ sẽ vững thêm lòng tin.
"Công tửi"
Lục Tinh Linh cũng ngay lập tức chạy đến trước mặt Quân Tiêu Dao, quỳ một gối xuống, ngoan ngoãn thành kính không thôi.
Nhìn thấy vậy, ánh mắt của Hoàng Phủ Thuần Quân hơi nheo lại.
Lục Tinh Linh này vẫn luôn không thèm để ý đến lời hứa hẹn thả tự do của hắn.
Nhưng ngay lúc này lại trưng ra dáng điệu một lòng tận trung như vậy với Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao, có mị lực gì chứ, có thể khiến cho những người ở bên cạnh hắn, đều tin tưởng và phục tùng hắn như vậy?
"Tỉnh Linh, đứng dậy đi, ủy khuất cho ngươi rồi."
Quân Tiêu Dao đưa tay ra, một lực vô hình xuất hiện nâng Lục Tinh Linh đứng dậy.
"Công tử, Tinh Linh không thiệt thòi gì hết!" Lục Tinh Linh nở nụ cười.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao vì nàng mà động thủ, khiến cho tên Diêu Vinh đó bị băm vằm thành trăm nghìn mảnh.