Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2985 - Chương 3087: Lục Nguyên Thức Tỉnh, Dấu Ấn Bí Ẩn, Hỏa Tộc Thì Sao?

Chương 3087: Lục Nguyên thức tỉnh, dấu ấn bí ẩn, Hỏa tộc thì sao? Chương 3087: Lục Nguyên thức tỉnh, dấu ấn bí ẩn, Hỏa tộc thì sao?Chương 3087: Lục Nguyên thức tỉnh, dấu ấn bí ẩn, Hỏa tộc thì sao?

 

 

Sau khi ấn ký này nổi lên.

 

 

Thần thái trong mắt Lục Nguyên ngày càng hừng hực.

 

 

Như một nét bút vẽ rồng điểm mắt bên trong.

 

 

Đối mặt với chiêu thức mạnh mẽ ép xuống của tùy tùng Hỏa Huyễn.

 

 

Lục Nguyên chỉ ngẩng đầu: lên, trong hai con mắt như có sức mạnh bí ẩn nào đó tuôn ra.

 

 

Trong chốc lát, tùy tùng Hỏa Huyễn đang công kích về phía Lục Nguyên chợt cảm thấy rét buốt toàn thân.

 

 

Trong đôi mắt kia như có linh hồn thần linh trong đó, đang nhìn hắn chằm chằm.

 

 

"Cái này..."

 

 

Sắc mặt tùy tùng của Hỏa Huyền đột nhiên thay đổi.

 

 

Bỗng nhiên hắn cảm thấy một bí lực vô cùng kinh khủng đánh vào người mình, giống như muốn xé nát thân thể và nguyên thần của hắn!

 

 

Âm!

 

 

Ngay sau đó, thân thể và nguyên thần của hắn đột nhiên nổ tung, như không chịu được bí lực ẩn chứa bên trong đôi mắt kia.

 

 

Máu bắn tung tóe, rơi chầm chậm trong hư không.

 

 

Cảnh tương đột ngột này khiến mọi người đều ngây người.

 

 

Nhóm người Hỏa tộc kia cũng mang vẻ mặt bất ngờ, sau đó là phẫn nộ! "Tại sao lại vậy?"

 

 

Tất cả mọi người ở Lục gia cũng đều choáng váng.

 

 

Tại sao đột nhiên tùy tùng của Hỏa Huyễn lại nổ tung rồi chết vậy?

 

 

Bởi vì quá hoang đường nên bộn họ căn bản không liên hệ chuyện này với Lục Nguyên.

 

 

Bởi vì Lục Nguyên không có bất kỳ động tác nào, chẳng qua chỉ nhìn một cái mà thôi.

 

 

"Rốt cuộc chuyện này là thế nào, gia chủ Lục gia, ngươi đã thi triển thủ đoạn gì?"

 

 

Ánh mắt của đoàn người Hỏa tộc nhìn về phía gia chủ Lục gia đầy lạnh lẽo và căm hận.

 

 

"Ta không có." Gia chủ Lục gia nhíu chặt mày. Hắn cũng vô cùng bất ngờ, không nhịn được mà liếc nhìn Lục Nguyên.

 

 

Hắn bỗng nhiên phát hiện Lục Nguyên đã khác lúc trước.

 

 

Ánh mắt trở nên sâu thẳm, bắt đầu trào dâng loại thần thái chưa từng thấy trước đây.

 

 

"Lục gia các người dám giết người của Hỏa tộc ta, đúng là muốn chết!"

 

 

Đoàn người Hỏa tộc bắt đầu làm loạn.

 

 

Nhưng Lục Nguyên lại đưa mắt liếc một cái.

 

 

Trong chớp mắt, nhóm người Hỏa tộc cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.

 

 

Giống như bị một tồn tại nào đó không tưởng tượng được nhìn chăm chú vậy.

 

 

Đáy lòng bọn họ run rẩy. Đúng là gặp quỷ rồi!

 

 

"Hừ, nếu Hỏa Huyễn công tử biết được chuyện này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

 

 

Nhóm người Hỏa tộc rời khỏi.

 

 

Bọn họ cũng chỉ là đây tớ bên cạnh Hỏa Huyễn thôi, cũng không có cường giả nào.

 

 

Đương nhiên không dám ra tay chống lại.

 

 

Bọn họ cũng cảm thấy chuyện này quá quỷ dị.

 

 

Sau khi Hỏa tộc rời khỏi.

 

 

Mọi người của cổ tộc Lục thị không những buông lỏng cảnh giác mà sắc mặt xám xịt lại.

 

 

"Xong rồi, thế mà lại giết tùy tùng của Hỏa Huyễn công tử, Lục gia chúng ta sắp tiêu rồi!" Tu sĩ Lục gia sắc mặt ảm đạm, miệng run rẩy.

 

 

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh trào phúng vang lên.

 

 

"Hừ... một đám chuột nhát gan, Hỏa tộc thì làm sao?"

 

 

"Aj2"

 

 

Người Lục gia nghe thấy vậy thì nổi giận.

 

 

Là ai đang châm chọc?

 

 

Nhưng đến khi bọn họ phản ứng lại thì lại thấy sao giọng nói này có hơi quen.

 

 

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn lại theo chỗ phát ra âm thanh, lập tức trợn mắt há hốc mồm ngạc nhiên.

 

 

“Lục Nguyên?"

 

 

Người nói chính là Lục Nguyên! Lúc này, Lục Nguyên chắp tay sau lưng, xoay người nhìn về phía nhóm người Lục gia, trong ánh mắt mang theo một loại lạnh nhạt.

 

 

Lúc trước tuy hắn ngu dại nhưng vân có ký ức liên quan tới những người này.

 

 

Sự châm chọc và ghét bỏ của bọn họ tự nhiên cũng khắc trong ký ức.

 

 

Có thể nói, ở cổ tộc Lục thị, ngoài phụ mẫu hẳn, Lục Nguyên đều xem thường người còn lại.

 

 

Coi như người xa lạ.

 

 

"Nguyên Nhi, ngươi..."

 

 

Gia chủ Lục gia cũng kinh hoảng, sau đó trên mặt hiện ra vẻ kích động vẻ Vui sướng.

 

 

Chẳng lẽ nhi tử của hắn đã khôi phục bình thường? "Phụ thân, lúc trước nguyên thần của ta dường như đã bị một số ảnh hưởng đặc biệt, nhưng bây giờ không có vấn đề quá lớn."

 

 

Lục Nguyên nói.

 

 

Giọng nói của hắn trầm tĩnh lạnh nhạt.

 

 

So với người điên khùng mê sảng trước đó, hoàn toàn không giống một người.

 

 

"Tốt, tốt, Nguyên Nhi, ngươi khôi phục là tốt rồi!" Gia chủ Lục gia cũng vui mừng vô cùng.

 

 

"Người Hoả tộc vừa nãy, chẳng lẽ là ngươi giết?"

 

 

Bên cạnh, một vị trưởng lão Lục gia trầm giọng chất vấn.

 

 

"Phải thì sao, không phải thì sao?"

 

 

Vẻ mặt Lục Nguyên bình thản. "Hừ, ngươi đây là đưa tới tai hoạ lớn cho Lục gia ta!"

 

 

"Lỡ như đến lúc đó Hoả Huyền công tử của Hoả tộc truy cứu, ngươi phải gánh toàn bộ trách nhiệm!" Lục gia trưởng lão nói.

 

 

"Đủ rồi!"

 

 

Gia chủ Lục gia quát lạnh.

 

 

Hắn quay lại nhìn về phía Lục Nguyên, trên mặt lộ ra ý cười nói.

 

 

"Nguyên Nhi, ngươi không cần để ý, ngươi sắp ở rể, trở thành con rể Phong tộc rồi."

 

 

"Cho dù là Hoả tộc cũng không dám tuỳ tiện làm gì ngươi."

 

 

"Ở rể Phong tộc?"

 

 

Lục Nguyên nghe vậy, trong mắt †oát ra một vệt khinh thường.

 

 

Gia chủ Lục gia nói tiếp: "Đúng rồi, về sau thiên nữ Phong tộc Phong Lạc Hạm sẽ tổ chức tiệc sinh thần."

 

 

"Vừa khéo ngươi có thể đi, cũng có thể tiếp xúc giao lưu trước."

 

 

"Ta đã biết. Lục Nguyên thờ ơ gật đầu, sau đó trực tiếp ra ngoài.

 

 

"Tiểu tử này..."

 

 

Mọi người Lục gia đều là kinh nghi Vô cùng.

 

 

Chuyển biến tính cách này không khỏi cũng quá cực đoan, quả thực giống như đổi thành người khác.

 

 

Gia chủ Lục gia tuy có vui mừng, nhưng trong mắt cũng có nghi hoặc thấp thoáng.

 

 

Không biết vì sao, hiện tại ngay cả hẳn đều cảm giác có chút nhìn không thấu nhi tử hắn.

 

 

Chỗ sâu Lục gia, trong một điện. Lục Nguyên ngồi xếp bằng.

 

 

Quanh người hắn, pháp lực lay động, giống như có bí lực nguyên thủy tiềm tàng trong thân thể hắn bị kích phát.

 

 

Trong đầu hắn, ấn ký huyền ảo phức †ạp tới cực điểm đang chìm nổi trong đó, tản ra quang hoa lộng lẫy, tràn ngập ý luân hồi.

 

 

"Tam Sinh Luân Hồi Ấn..."

 

 

Lục Nguyên lẩm bẩm tự nói.

 

 

Ấn ký trong đầu hắn tên là Tam Sinh Luân Hồi Ấn, liên quan đến lai lịch và đại bí mật của hắn.

 

 

"Ta rốt cuộc là ai?"

 

 

Lục Nguyên lẩm bẩm. Chương 3088: Tam Sinh Luân Hồi Ấn, đến Hoả tộc, Liệt Diễm thánh thụ

 

 

Tuy nói trước đó, trong thời khắc sinh tử, Tam Sinh Luân Hồi Ấn của hắn bị kích hoạt.

 

 

Nhưng cũng chỉ làm hắn không hề ngu dại nữa mà thôi.

 

 

Trong đầu hắn như có ký ức mơ hồ nào đó, nhưng lại không rõ ràng.

 

 

Hắn chỉ biết, lạc ấn trong đầu hắn là Tam Sinh Luân Hồi Ấn, là đồ vật quan trọng nhất.

 

 

Ngoài ra, Lục Nguyên cũng có thể mơ hồ nhận thấy được, Tam Sinh Luân Hồi Ấn này liên quan đến kiếp trước của hắn.

 

 

Hắn hẳn là một đại nhân vật nào đó, ít nhất thế lực thứ chung cực cũng không thể làm hắn kiêng dè.

 

 

Chính vì vậy, dù là lúc đối mặt với Hoả tộc, Lục Nguyên cũng xem thường, không hề có gợn sóng gì.

 

 

Đây là một loại cao cao tại thượng khắc vào trong linh hồn.

 

 

"Có lẽ là ta mới vừa thức tỉnh, còn chưa thể hoàn toàn dung hợp sử dụng Tam Sinh Luân Hồi Ấn."

 

 

"Chờ sau này ta khôi phục nhiều hơn, một số ký ức hẳn cũng sẽ dần dân hiện ra." Lục Nguyên thâm nghĩ.

 

 

Tam Sinh Luân Hồi Ấn tuy có thể cung cấp cho hắn rất nhiều lực lượng và thủ đoạn.

 

 

Nhưng thực lực bản thân dù sao cũng phải tăng lên.

 

 

Như vậy hắn mới có thể thăm dò bí mật kiếp trước của mình.

 

 

"Lục gia này quá nhỏ rồi, tài nguyên cũng hữu hạn, căn bản không thể cung cấp ta tu luyện."

 

 

"Phong tộc à, một phương thế lực thứ chung cực, trái lại cũng không tệ." Lục Nguyên nghĩ thầm nói.

 

 

Hắn đã bắt đầu mưu đồ chuẩn bị vì con đường kế tiếp.

 

 

"Thiên nữ Phong tộc Phong Lạc Hạm, lấy thân phận vốn có của ta có lẽ chướng mắt."

 

 

"Nhưng đối với ta bây giờ, nếu nàng nguyện ý, thu nàng làm thị thiếp cũng không phải không thể." Lục Nguyên nghĩ.

 

 

Có lẽ vì hắn đã thức tỉnh, cũng nhận thấy được lai lịch bản thân bất phàm.

 

 

Cho nên tâm thái cả người đều khác trước. Nói thông tục tí là đã thả bay mình rồi.

 

 

Nhưng như vậy cũng bình thường, dù sao lai lịch của hắn cũng bất phàm.

 

 

Chờ sau này ký ức thức tỉnh nhiều hơn, hắn càng có thể tra xét được nhiều manh mối hơn.

 

 

"Nếu đã như vậy, kế tiếp, tiệc sinh thân của Phong Lạc Hạm, ngược lại có thể đi một chuyến."

 

 

Lục Nguyên đã quyết định chú ý.

 

 

Dẫu sao có tài nguyên của thế lực chuẩn chung cực cỡ như Phong tộc duy trì, tốc độ trùng tu của hắn cũng sẽ nhanh hơn.

 

 

Mà chuyện xảy ra ở Lục gia tự nhiên cũng bắt đầu truyền đi.

 

 

Rất nhiều người đều cảm thấy, Lục gia điên rồi, lại dám trêu chọc Hoả tộc. Mà cũng có người cảm thấy, Lục gia đây là đã bám đùi Phong tộc.

 

 

Cho nên không sợ Hoả tộc.

 

 

Nhưng bất kể ra sao, rất nhiều thế lực đều đang xem diễn.

 

 

Bọn họ cảm thấy, Hoả Huyễn công tử của Hoả tộc hẳn là sẽ không chịu để yên.

 

 

Lúc chuyện này liên tục lên men.

 

 

Bên kia, khu vực phía đông tinh giới Sơn Hải.

 

 

Có một nhóm người băng qua tỉnh vũ.

 

 

Trong đó có một chiếc xe kiệu lập loè thần hi xích hà được chín con hỏa phượng kéo đi.

 

 

Đúng là nhóm người Quân Tiêu Dao, Hoả Linh Nhi đến từ tinh hệ Phi Vũ.

 

 

Bên trong xe kiệu. "Sư phụ sư phụ, sắp đến Hoả tộc rồi." Hoả Linh Nhi nói.

 

 

Rõ ràng không gian trong xe kiệu rất lớn, nàng lại ngồi sát bên cạnh Quân Tiêu Dao.

 

 

Đường cong phập phồng, nhìn ngang thành dãy nghiêng thành ngọn.

 

 

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi †a sư phụ." Quân Tiêu Dao nói.

 

 

"Nhưng ta là đệ tử của sư phụ mà." Hoả Linh Nhi mở to đôi mắt tròn xoe vô tội nói.

 

 

"Ký danh mà thôi."

 

 

"Ký danh cũng coi như phải, nói không chừng ngày nào đó chuyển chính thức, đến lúc đó Linh Nhi có thể đem sư phụ... Không, là trở thành đồ nhi ngoan của sư tôn."

 

 

Hoả Linh Nhi bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, nghiêm túc nói.

 

 

Quân Tiêu Dao bất đắc dĩ thở dài.

 

 

Có đôi khi quá đẹp trai cũng là một loại phiền não.

 

 

Phải chịu đựng mấy em gái quấy rây không ngừng nghỉ.

 

 

Theo sau.

 

 

Quân Tiêu Dao cuối cùng cũng tới chỗ Hoả tộc.

 

 

Chỗ của Hoả tộc vô cùng kỳ lạ.

 

 

Đều không phải nằm ở trên một tinh vực tinh cầu tổ nào đó.

 

 

Mà là trên một thân cây.

 

 

Cây đó to lớn vô cùng, quả thực hệt như Thế Giới Thụ phiên bản thu nhỏ, toàn thân đỏ thẫm, giống như thân thể hỏa long.

 

 

Thân cây cao lớn, đứng sừng sững trong ngân hà.

 

 

Mỗi chiếc lá cây đỏ rực đều có thể đỡ sao trời.

 

 

Mà ở nơi đây, ly hỏa nguyên tố trong thiên địa đều cực kỳ nồng đậm.

 

 

Quân Tiêu Dao và đám người Hoả Linh Nhi, Kỷ Minh Sương đi ra.

 

 

"Liệt Diễm thánh thụ."

 

 

Quân Tiêu Dao nhìn thấy cây này, đuôi lông mày cũng hơi nhướn lên.

 

 

Liệt Diễm thánh thụ là cây nguyên tố, ẩn chứa pháp tắc ly hỏa nguyên thủy nhất.

 

 

Tuy kém những tồn tại như Thế Giới Thụ, Hồng Mông Thụ, nhưng cũng rất hiếm có.

 

 

"Sư phụ thật đúng là kiến thức rộng rãi, không sai, đây là cây tổ của Hoả tộc ta" "Mà cụm bán tiên hỏa của Hoả tộc †a nằm ở chỗ thụ tâm của Liệt Diễm thánh thụ." Hoả Linh Nhi ở bên cạnh nói.

 

 

Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.

 

 

Nếu là Liệt Diễm thánh thụ, dựng dục ra bán tiên hỏa cũng không phải không thể hiểu.

 

 

Dẫu sao sinh trưởng to lớn như thế, chắc hẳn địa vị cực cổ, nói không chừng thuở sơ khai vũ trụ Khởi Nguyên tồn tại đã bắt đầu sinh trưởng.

 

 

Trong đó dựng dục ra bán tiên hỏa cũng hợp lý.

 

 

Hoả tộc trú ngụ phía trên Liệt Diễm thánh thụ.

 

 

Phiến lá như lá phong đủ để đỡ sao trời.

 

 

Ở phía trên các nhánh cây phiến lá của Liệt Diễm thánh thụ. Đều có những thành trì cao vót lơ lửng, nguy nga vô cùng.

 

 

Liếc mắt nhìn giống như vương quốc trong cây, cho người ta cảm giác rấ mới lạ.

 

 

"Tiểu thư, ngươi về rồi..."

 

 

Dường như nhận ra được xe kiệu của Hoả Linh Nhi đến.

 

 

Nơi xa, một số người Hoả tộc xuất hiện.

 

 

Chỉ có điều, khi bọn họ nhìn thấy Quân Tiêu Dao bên cạnh Hoả Linh Nhị, trong mắt tức khắc lộ ra một vệt dị sắc.

 

 

Hoả Linh Nhi đây là mang nam nhân về rồi?
Bình Luận (0)
Comment