Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2991 - Chương 3097: Mỹ Nhân Đánh Đàn, Phong Hỏa Song Mỹ So Tài

Chương 3097: Mỹ nhân đánh đàn, phong hỏa song mỹ so tài Chương 3097: Mỹ nhân đánh đàn, phong hỏa song mỹ so tàiChương 3097: Mỹ nhân đánh đàn, phong hỏa song mỹ so tài

 

 

Phong Lạc Hạm cũng không phải chỉ chuyên tu đạo Âm Luật.

 

 

Đây là sở thích cá nhân của nàng mà thôi.

 

 

Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên thán phục là, dù là sở thích thì ở trong tay Phong Lạc Hạm cũng đủ để làm kinh diễm mọi người.

 

 

Dù là từ trước đến nay Phong Lạc Hạm đều âm thầm so tài với Hỏa Linh Nhi nhưng giờ phút này, không thể không thừa nhận, khúc đàn của nàng là tuyệt nhất.

 

 

Khóe mắt nàng liếc nhìn Quân Tiêu Dao.

 

 

Quân Tiêu Dao cũng đang lắng nghe.

 

 

Nhưng khác với vẻ si mê say đắm của người khác.

 

 

Quân Tiêu Dao vừa nghe vừa thưởng trà, không có ý trâm luân nào.

 

 

Quân Tiêu Dao cũng biết đánh đàn.

 

 

Trước đây ở Cửu Thiên Tiên Vực, A Cửu đã từng dậy hắn.

 

 

Với thiên chất yêu nghiệt của Quân Tiêu Dao, chỉ cần hắn muốn thì tùy tiện ở đạo nào cũng đều là nhân vật cấp bậc lão tổ Đại Tông Sư.

 

 

Chứ đừng nói trước đó trong vũ trụ Huyền Hoàng, lúc Vân Sơ Âm còn ở cũng thường xuyên cho hắn đến trường kiểm tra.

 

 

Tuy nói là kiểm tra nhưng thực ra hẳn chỉ thưởng thức mà thôi.

 

 

Sau khi nghe nói Quân Tiêu Dao biết đánh đàn, Vân Sơ Âm cũng tùy tiện dạy hắn vài chỗ.

 

 

Phải biết Vân Sơ Âm chính là đệ nhất tiên của Vân tộc, càng chuyên tu đạo Âm Luật.

 

 

Mấy cái nàng tùy tiện dạy cũng có thể tưởng tượng được.

 

 

Cho nên khúc đàn này của Phong Lạc Hạm đúng là không thể bắt bẻ về cảm quan.

 

 

Nhưng theo phẩm vị của Quân Tiêu Dao thì chỉ xem như không tệ, trình độ dùng để giải trí nói chuyện.

 

 

Còn nói là trầm mê vào thì còn kém xa.

 

 

Hết một khúc đàn, mọi người đều cất tiếng khen võ tay vang dội.

 

 

Có rất nhiều nam nữ không che giấu niềm hâm mộ cháy bỏng trong mắt. Giống như Hỏa Huyễn, đôi mắt sáng rực, còn có nóng lòng.

 

 

"Ca ca của ta đúng là mất mặt..." Hỏa Linh Nhi nâng tay đỡ trán, bất đắc dĩ cảm thán nói.

 

 

Mà Phong Lạc Hạm lạnh nhạt nhìn mọi người.

 

 

Sắc mặt bình tĩnh như nước.

 

 

Nhưng đôi mắt nàng đột nhiên dừng lại.

 

 

Nàng nhìn thấy một vị công tử áo trắng.

 

 

Khí chất xuất chúng, siêu phàm thoát tục.

 

 

Tuy ở đây anh tài hội tụ, tuổi trẻ tuấn kiệt đều tụ tập trong buổi tiệc.

 

 

Nhưng vị công tử áo trắng kia như hạc giữa bầy gà, nổi bật phi phàm, như đối lập với thế giới bên ngoài, khoan thai uống trà.

 

 

Cũng không thể hiện sự say mê tán thưởng với khúc đàn của nàng như những người còn lại.

 

 

Phong Lạc Hạm đưa mắt nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao.

 

 

Nàng phát hiện nàng hoàn toàn không nhìn thấu nam tử này.

 

 

Bởi vì người nổi bật nhất mới khiến người ta chú ý.

 

 

Nam tử này rất thú vị.

 

 

"Câm nghệ của Phong Thiên Nữ lại tiến bộ rồi, khiến người không hiểu âm luật, không hiểu phong tình đều say mê trong đó, không thể kiềm chế được."

 

 

"Xem ra tu vi cầm đạo của thiên nữ đã là cấp bậc Tông Sư nhỉ?" Hỏa Huyễn đứng đứng dậy mỉm cười nói với Phong Lạc Hạm. Hỏa Linh Nhi đưa tay che mặt.

 

 

Nàng cảm thấy ca ca của nàng đúng là không biết xấu hổ.

 

 

"Hỏa Huyền công tử khách sáo rồi, khúc này chỉ là do Lạc Hạm yêu thích, không phải là Tông Sư gì." Phong Lạc Hạm mỉm cười, giọng điệu khéo léo.

 

 

Mà Quân Tiêu Dao bên cạnh nhìn qua, mắt sắc lạnh nhạt.

 

 

Nói chung là nội tâm kiêu ngạo, thậm chí nữ nhân cao ngạo chai ra làm hai loại.

 

 

Một là kiểu từ trong ra ngoài đều lạnh lùng, người ta thường gọi là mỹ nhân lạnh lùng hoặc khuôn mặt băng Sơn.

 

 

Loại còn lại giống như Phong lạc Hạm vậy.

 

 

Nhìn qua mỉm cười vui vẻ, lễ phép khéo léo như thể rất dễ nói chuyện nhưng thật ra trong lòng lại cực kỳ kiêu ngạo, vĩnh viễn cách một khoảng với người khác.

 

 

Đây gọi là ngoài nóng trong lạnh.

 

 

Rất rõ ràng, Phong Lạc Hạm chỉ giữ lễ nghi với Hỏa Huyễn, trong lòng không có chút cảm giác nào.

 

 

Thậm chí đối với sự theo đuổi của Hỏa Huyễn, có lẽ Phong Lạc Hạm sẽ thấy phản cảm.

 

 

Quân Tiêu Dao thầm lắc đầu, nhất định Hỏa Huyễn là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

 

 

Lúc này bỗng nhiên Hỏa Linh Nhi đứng dậy mở miệng nói.

 

 

"Phong Lạc Hạm, đã lâu rồi chúng †a không tỷ thí, hay là bây giờ bàn luận một lát, thế nào?" "Linh Nhi, đừng quấy rối" Hỏa Huyễn nói.

 

 

"Chỉ là bàn luận mà thôi, sẽ có giới hạn, xem như làm náo nhiệt bầu không khí." Hỏa Linh Nhi nhìn Phong Lạc Hạm nói.

 

 

Hai nữ tử các nàng thường xuyên bị người ta lấy ra so sánh.

 

 

Đúng lúc bây giờ có thể so bì một lần.

 

 

Hỏa Linh Nhi có được sự chỉ bảo của Quân Tiêu Dao nên đã đột phá, hiện giờ đang ngứa tay đây.

 

 

Sắc mặt Phong Lạc Hạm bình tĩnh, nhưng khéo môi lại nở nụ cười nhẹ.

 

 

"Nếu công chúa Hỏa tộc có nhã hứng thì Lạc Hạm đồng ý phụng bồi."

 

 

"Được!" Hỏa Linh Nhi đáp.

 

 

Mọi người xung quanh lập tức hưng phấn.

 

 

Không giống những cuộc tỷ thí của những lão gia.

 

 

Hai nữ nhân luận bàn chắc chắn đẹp mắt.

 

 

Sau đó hai nữ cùng luận bàn.

 

 

Nhưng chỉ dừng lại đến giới hạn, đương nhiên không quyết đấu sinh tử, không tạo nên sóng gió gì.

 

 

Hỏa Linh Nhi vừa ra tay đã có người ngạc nhiên.

 

 

"Cảnh giới của công chúa Hỏa tộc này là... Hỗn Độn Đạo Tôn?"

 

 

"Ôi, thật sự là Đạo Tôn, thảo nào nàng lại đề nghị so tài, đã đột phá rồi."

 

 

"Đúng là yêu nghiệt, nàng đã đuổi kịp huynh trưởng nàng rồi sao?"

 

 

Mọi người đều bất ngờ. Trong đôi mắt màu xanh biếc xinh đẹp của Phong Lạc Hạm lóe lên sự ngạc nhiên.

 

 

Nhưng nàng cũng ra tay.

 

 

Hai nữ so tài không có kịch liệt như quyền đấu, chỉ có mỹ cảm khiến người ta tán thưởng.

 

 

Tay ngọc tạo ra thiên phong, lực lượng pháp tắc như tấm lụa bay lượn.

 

 

Trong lúc đang so tài.

 

 

Đồng tử của Hỏa Linh Nhi bỗng nhiên chuyển động, đầu ngón tay có một ngọn lửa cuồn cuộn nổi lên.

 

 

Chính là tử hỏa Hỗn Độn Chân Hỏa do nàng luyện hóa ra.

 

 

Hỏa Linh Nhi cũng không quá đáng, chỉ lấy ra một ít.

 

 

Nhưng chỉ một chút cũng đã đủ khiến hư không vặn vẹo trong nháy mắt, nhiệt độ tăng cao giữa thiên địa. "Đây là ngọn lửa gì?" Chương 3098: Lục Nguyên hiện thân

 

 

Có rất nhiều thiên kiêu ở đây sợ hãi.

 

 

Đến cả Thiên Đằng Tử cũng co rụt đồng tử lại.

 

 

Thân là Yêu tộc hệ thực vật.

 

 

Hắn cảm thấy ngọn lửa này có uy hiếp rất lớn với hắn, vô cùng trí mạng.

 

 

"Nha đầu này..."

 

 

Quân Tiêu Dao thầm lắc đầu.

 

 

Vân là không biết kiềm chế mà khoe khoang.

 

 

Lông mày đen của Phong Lạc Hạm nhíu chặt, nhận ra sự nguy hiểm.

 

 

Ấn đường của nàng bỗng nhiên hiện ra hoa văn màu xanh.

 

 

Sau đó sau lưng thân thể mềm mại của nàng dường như có một Phong Linh hiện lên, giương cánh giữa không trung.

 

 

Giống như Đại Phong Điểu, thái cổ dị thú trong truyền thuyết.

 

 

"Phong Thiên Nữ cũng bất phàm ghê, chẳng lẽ đây là dung luyện chân linh thần thú rồi?"

 

 

Có mấy người ở đây ngạc nhiên.

 

 

Phong Hỏa song mỹ này đúng là danh bất hư truyền.

 

 

Giá trị nhan sắc cũng sánh ngang với thực lực.

 

 

Thấy trận tỷ thí ngày càng lớn.

 

 

Hỏa Huyễn cất giọng nói: "Linh Nhi, đủ rồi, chỉ là so tài mà thôi, sao phải thi triển thủ đoạn?"

 

 

"Chỉ là thử thôi."

 

 

Hỏa Linh Nhi muốn thử xem uy lực của ngọn lửa này. Lúc này Quân Tiêu Dao nói: "Được rồi đó."

 

 

Nghe hắn nói, Hỏa Linh Nhi lập ức ỉu xìu lại.

 

 

"Ô"

 

 

Nàng thu tay lại.

 

 

"Cái gì?"

 

 

Mọi người ở đây đều không thể tưởng tượng nổi.

 

 

Đến cả huynh trưởng Hỏa Huyễn cũng không khuyên được mà vị công tử áo trắng này lại có thể khiến Hỏa Linh Nhi ngoan ngoãn nghe lời.

 

 

Phong Lạc Hạm cũng thu tay lại, vẻ mặt cũng kỳ lạ.

 

 

Nhưng nàng vẫn chủ động nói, nở nụ cười xinh đẹp: "Đa tạ vị công tử này, nếu không Lạc Hạm sẽ phải xấu hổ rồi."

 

 

Quân Tiêu Dao nhấp một ngụm trà trong chén, cũng cười nhạt nói.

 

 

"Phong Thiên Nữ cần gì khiêm tốn, có thể làm thiên nữ thì tất nhiên không tâm thường."

 

 

"Đúng rồi, ta còn chưa biết vị công tử này là..." Phong Lạc Hạm nói.

 

 

Hỏa Linh Nhi nghe vậy thì trong đôi mắt đỏ hiện lên sự cảnh giác.

 

 

Nàng đương nhiên biết rõ sức hấp dẫn của Quân Tiêu Dao.

 

 

Nếu không nàng cũng không lôi kéo Quân Tiêu Dao về Hỏa tộc.

 

 

Chẳng lẽ Phong Lạc Hạm cũng có hứng thú sao?

 

 

Nghĩ đến đây, Hỏa Linh Nhi nói thẳng: "Vị này là sư phụ của ta!"

 

 

“Cái gì, sư phụ?"

 

 

Mọi người đều ngạc nhiên. Với thân phận và địa vị của Hỏa Linh Nhi, để một nhân vật cấp Đại Đế thu nhận nàng làm đệ tử cũng có thể.

 

 

Vậy mà vị công tử trẻ tuổi này lại là sư phụ nàng.

 

 

Ánh mắt người xung quanh đầy nghi ngờ.

 

 

Bọn họ nghỉ ngờ có phải Hỏa Linh Nhi nhìn mặt mà chọn sư phụ không.

 

 

"Thì ra là vậy."

 

 

Đôi mắt đẹp xanh biếc của Phong Lạc Hạm hiện ra sự bất ngờ, nhưng cũng không khó hiểu như những người khác.

 

 

Nàng có thể cảm giác được sự bất phàm của Quân Tiêu Dao.

 

 

Chứ đừng nói đến tu vi của Hỏa Linh Nhi đã đột phá, còn có ngọn lửa kỳ lạ kia. Chắc chẵn là do bái vị công tử áo trắng này ban tặng. Vì vậy hẳn càng trở nên thần bí, sâu không lường được.

 

 

Đáy lòng Phong Lạc Hạm nảy sinh sự tò mò.

 

 

Sau đó yến hội bắt đầu, mọi người vui vẻ hòa thuận, liên tục chúc mừng Phong Lạc Hạm.

 

 

Nàng cũng mỉm cười đáp lại.

 

 

Mà trong bầu không khí hòa hợp này bỗng nhiên có một thân hình chậm rãi đi đến.

 

 

Đó là một nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt đoan chính, chỉ có một mình lẻ loi đơn độc đi đến, sắc mặt lạnh nhạt không có biểu cảm nào.

 

 

"Chính là thiếu chủ Lục Nguyên ngu đần của Lục gia kial"

 

 

"Sao hắn lại đến đây?"

 

 

Vị nam tử trẻ tuổi này chính là Lục Nguyên đến từ cổ tộc Lục thị đang đến Phong tộc.

 

 

Thấy Lục Nguyên đến, bầu không khí lập tức thay đổi!

 

 

Tất cả mọi người đều biết cổ tộc Lục thị thông qua một cổ lệnh, để Lục Nguyên kết hôn với Phong Lạc Hạm.

 

 

Nhưng không có ai quan tâm.

 

 

Chỉ là bọn họ không ngờ Lục Nguyên lại một mình đến yến tiệc.

 

 

To gan thật.

 

 

Đôi mắt đẹp của Phong Lạc Hạm cũng nhìn về phía Lục Nguyên.

 

 

Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn, thiếu chủ cổ tộc Lục thị sẽ thành hôn với nàng.

 

 

Nhưng mà tại sao trông không giống bộ dạng ngây ngốc si dại như trong tuyền thuyết nhỉ? Mà nơi này là nơi tổ chức yến tiệc cho khách quý.

 

 

Với thân phận của Lục Nguyên thì chắc chắn sẽ bị thị vệ Phong tộc ngăn cản mới đúng.

 

 

Sao hắn có thể thản nhiên thoải mái tiến vào như vậy?

 

 

Đáy mắt Phong Lạc Hạm lóe lên sự nghi ngờ.

 

 

Nhưng sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh, không thay đổi gì quá lớn.

 

 

Nhưng ở đây có một người mang sắc mặt âm trâm.

 

 

Đó là Hỏa Huyền.

 

 

"Thế mà hắn dám đến, nhưng cũng tốt..."

 

 

Hỏa Huyễn nắm chặt ly rượu trong tay, chén rượu kia lập tức hóa thành tro bụi. Quân Tiêu Dao vẫn ngồi yên thưởng trà.

 

 

Hắn cũng liếc mắt đánh giá Lục Nguyên.

 

 

Đáy mắt lóe lên tia kỳ dị.

 

 

Khá thú vị.

 

 

Thật sự thú vị.

 

 

Không phải Lục Nguyên là đứa con thế giới hay đứa con khí vận gì đó.

 

 

Sở dĩ Quân Tiêu Dao cảm thấy thú vị là bởi vì hắn nhận ra một loại dao động khí tức đặc thù.

 

 

Vận Mệnh Hư Vô!

 

 

Tuy hắn không xác định được cái gọi là Vận Mệnh Hư Vô này có phải là người xuyên việt giống như hắn không.

 

 

Nhưng người có Vận Mệnh Hư Vô rất hiếm có, vô cùng hiếm. Từ trước đến giờ ngoại trừ hắn ra, Quân Tiêu Dao chưa từng gặp người thứ hai.

 

 

Trước đó, lúc Quân Tiêu Dao ở Cửu Thiên Tiên Vực chuyển sinh đầu thai vào Giới Hải.

 

 

Đã từng nhận một dao động khí cơ của Vận Mệnh Hư Vô.

 

 

Nhưng điều khiến Quân Tiêu Dao suy nghĩ là hắn cảm thấy gợn sóng Vận Mệnh Hư Vô của Lục Nguyên này chưa hoàn chỉnh.

 

 

Khiến người ta có cảm giác tan vỡ.

 

 

Điều này rất kỳ lạ, khiến cho người †a suy nghĩ sâu xa.

 

 

Nhưng cho dù thế nào, Lục Nguyên này cũng là cây rau hẹ khiến Quân Tiêu Dao thấy thú vị nhất đến tận bây giờ khi ở Giới Hải. Hoặc là nói cây rau hẹ có bí ẩn lớn nhất.

 

 

Sắc mặt Quân Tiêu Dao vẫn bình thường.

 

 

Hắn cảm thấy mình đã tìm được niềm vui lớn.

 

 

Nếu như thật sự là Vận Mệnh Hư Vô Giả thì đối với hắn rất quan trọng.

 

 

Có lẽ sẽ khiến hắn được sinh ra lần nữa. Chương 3099: Vận Mệnh Hư Vô dao động, giết gà dọa khỉ "Phong Thiên Nữ, lần đầu gặp mặt." "Nhưng ta không mang quà gì, hy

 

 

vọng Phong Thiên Nữ không để ý."

 

 

Lục Nguyên chắp tay, giọng nói từ tốn.

 

 

Không có quà, còn có thể nói ngang nhiên bình thản như vậy, chỉ có duy nhất Lục Nguyên này.

 

 

Nhưng điều khiến mọi người chấn động không phải chuyện này mà là Lục Nguyên không bị ngốc sao?

 

 

"Chuyện gì xảy ra vậy, thiếu chủ đân kia hết ngốc rồi à?"

 

 

"Chẳng lẽ Lục gia chữa trị khỏi cho hẳn rồi?"

 

 

"Kỳ lạ..." Rất nhiều người đều không thể tin nổi.

 

 

Danh tiếng thiếu chủ đần độn của Lục Nguyên đã truyền khắp tinh giới Sơn Hải từ lâu.

 

 

Bây giờ hắn không còn đần nữa đúng là ngạc nhiên.

 

 

"Đương nhiên Lạc Hạm sẽ không để ý, nhưng hình như bệnh của Lục thiếu chủ chữa khỏi rồi, xin chúc mừng."

 

 

Phong Lạc Hạm rất hiểu lễ nghị, hoàn toàn không để bụng chuyện này.

 

 

Nàng cũng bất ngờ vì bệnh của Lục Nguyên đã khỏi rồi.

 

 

"Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Đương nhiên, tuy ta không mang quà đến nhưng cũng có thể chỉ điểm tu hành cho thiên nữ."

 

 

Lục Nguyên nói như thật. Hắn phát hiện tính cách của Phong Lạc Hạm không tệ.

 

 

Sau này nhận nàng làm thị thiếp cũng không ảnh hưởng gì.

 

 

Có thể nói bây giờ, Lục Nguyên rất tự cao tự đại.

 

 

Mà mọi người ở đây đều nhìn Lục Nguyên với ánh mắt như kẻ đần.

 

 

Lục Nguyên này đúng là chém gió không biết giới hạn, lại còn dõng dạc mở miệng muốn chỉ dạy cho Phong Lạc Hạm.

 

 

Quân Tiêu Dao thì cười nhạt một tiếng.

 

 

Làm màu thật, cũng chỉ là kẻ bình thường.

 

 

Ở đây có người đứng ngồi không yên.

 

 

"Lục Nguyên, có phải giữa chúng ta nên tính toán nợ nần không?”

 

 

Hỏa Huyễn đứng lên, khí tức toàn thân dâng lên, khí nóng quấn quanh người.

 

 

Trong đôi mắt bùng cháy ngọn lửa.

 

 

Tùy tùng của hắn không thể chết vô ích được.

 

 

"Tự tìm đường chết mà thôi, liên quan gì đến ta?"

 

 

Cho dù là đối mặt với quý công tử của Hỏa tộc thì Lục Nguyên vẫn lạnh nhạt.

 

 

"Một Lục gia nho nhỏ, có sức mạnh gì mà dám ăn nói như vậy với bổn công tử?"

 

 

Sắc mặt Hỏa Huyễn lạnh lẽo, trong mắt lóe lên sát ý.

 

 

Phát hiện được sát ý này, khóe môi Lục Nguyên cong lên nở nụ cười khinh thường.

 

 

"Nếu ngươi dám ra tay với ta thì tự gánh lấy hậu quả!"

 

 

Câu nói này khiến xung quanh yên Tĩnh.

 

 

Tất cả mọi người đều có vẻ mặt ngây ngốc. Bọn họ thật sự nghi ngờ rốt cuộc là Lục Nguyên từ kẻ ngốc thành người bình thường hay là càng trở nên ngu ngốc hơn.

 

 

Sao lại đắc tội với công tử hỏa tộc, không muốn sống nữa à?

 

 

"Đáng chết!"

 

 

Bị Lục Nguyên khiêu khích như vậy, với tính cách của Hỏa Huyễn sao có thể nhịn được.

 

 

Hắn trực tiếp ra tay.

 

 

Còn Lục Nguyên thì trong mắt lóe lên vẻ đùa cợt. Đây đúng là điều hắn mong muốn.

 

 

Hắn đang cố ý chọc giận Hỏa Huyền.

 

 

Sau đó thô bạo áp chế hắn, giết gà dọa khỉ, khiến những người khác đều kiêng ky.

 

 

Đồng thời cho Phong tộc thấy thực lực và tiềm năng của Lục Nguyên hắn.

 

 

Chỉ cần Phong tộc đảm bảo cho hẳn thì Hỏa tộc cũng không dám làm gì hắn.

 

 

Đến cả Phong Lạc Hạm cũng có thể tùy tiện cho hắn sai sử, chỉ bảo hai lần, tăng tình cảm.

 

 

Nghĩ đến đúng là vô cùng đơn giản.

 

 

Cho nên Lục Nguyên cảm thấy, mọi thứ đều nằm trong bàn tay và sắp xếp của hắn.

 

 

Hỏa Huyễn trực tiếp ra tay. Đánh một chưởng ra, chưởng phong nóng rực khiến nhiệt độ thiên địa nhanh chóng tăng lên.

 

 

Thân là con trai của Thánh chủ Hỏa tộc, thực lực của Hỏa Huyễn đương nhiên không thể coi thường.

 

 

Mà Phong Lạc Hạm lại khẽ nhếch môi lên, không hề ngăn cản.

 

 

Bởi vì nàng cảm thấy Lục Nguyên có hơi kỳ lạ, hoàn toàn khác với lời đồn.

 

 

Đối mặt với công kích của Hỏa Huyễn, Lục Nguyên vẫn bình tĩnh.

 

 

Trong mi tâm của hẳn tỏa ra Luân Hồi chi ý trong Tam Sinh Luân Hồi Ấn, khế rung động.

 

 

Tuy Lục Nguyên đã bắt đầu trùng tu nhưng trước đó lãng phí quá nhiều thời gian nên hiện giờ chỉ dựa vào thực lực của bản thân, rõ ràng hắn không có khả năng đối đầu với Hỏa Huyễn. Nhưng có Tam Sinh Luân Hồi Ấn ở đây, hắn hoàn toàn không sợ.

 

 

Ầm!

 

 

Giữa sân lập tức bùng nổ dao động đáng sợ, vâng sáng hừng hực chói lói.

 

 

Tất cả mọi người đều cảm nhận được lực lượng kinh khủng băn ra.

 

 

"Hừ...

 

 

Một tiếng kêu đau vang lên.

 

 

Trong ánh mắt hãi hùng của tất cả mọi người, Hỏa Huyễn liên tục lùi lại, lồng ngực chấn động, khí huyết sôi trào.

 

 

"Sao lại như vậy?" Sắc mặt Hỏa Huyễn thảng thốt.

 

 

"Cal"

 

 

Hỏa Linh Nhi thấy cảnh này thì sắc mặt thay đổi.

 

 

Nhưng Lục Nguyên không có ý định thu tay lại.

 

 

Hắn vốn dĩ muốn giết gà dọa khi, khiến người khác không còn dám mạo phạm trêu chọc hắn nữa.

 

 

Tuy hắn không đến mức trực tiếp giết chết Hỏa Huyễn nhưng cho hắn một bài học cũng không có vấn đề gì.

 

 

Nhưng đúng lúc này, Quân Tiêu Dao đặt chén trà xuống.

 

 

"Các hạ quá đáng rồi."

 

 

Nói xong, hắn cong ngón tay búng một cái.

 

 

Một sợi Hỗn Độn Chân Hỏa trực tiếp bay về phía Lục Nguyên.

 

 

Lúc đầu hắn còn thờ ơ nhưng sau đó, khi Hỗn Độn Chân Hỏa kia rơi đến trước người hắn.

 

 

Bỗng nhiên Lục Nguyên có cảm giác khủng bố sởn da gà. Đó là cảm giác như linh hồn bị thiêu đốt thành tro bụi với lực lượng kinh khủng!

 

 

Ầm!

 

 

Lục Nguyên thúc giục lực lượng của Tam Sinh Luân Hồi Ấn lần nữa.

 

 

Một tầng ánh sáng óng ánh hiện lên, bên ngoài có vô số hoa văn kỳ dị huyền ảo lượn lờ.

 

 

Đây có thể là phòng ngự tuyệt đối, dưới Chuẩn Đế khó có ai có thể đánh tan được.

 

 

Theo Lục Nguyên thấy, Quân Tiêu Dao còn trẻ tuổi như vậy, tuy yêu nghiệt nhưng có thể lợi hại đến đâu chứ?

 

 

Nhưng mà...

 

 

Vù vù...

 

 

Nhưng khi Hỗn Độn Chân Hỏa kia rơi vào trên màn sáng, lập tức đốt thủng một cái lỗ to tròn.

 

 

Phải biết đây chỉ là một sợi Hỗn Độn Chân Hỏa thôi.

 

 

Nếu Quân Tiêu Dao lấy ra một ngọn lửa thì toàn bộ nơi này đều sẽ bị thiêu rụi hóa thành hư vô không còn lại gì!

 

 

Sau đó sợi Hỗn Độn Chân Hỏa kia không giảm đi thế lực mà bay về phía Lục Nguyên.

 

 

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

 

 

Hồn Độn Chân Hỏa trực tiếp dâng lên, bảo phủ toàn thân hắn. Chương 3100: Giết gà không thành lại biến thành gà

 

 

"Đó là..."

 

 

Đôi mắt xanh biếc xinh đẹp của Phong Lạc Hạm bỗng nhiên ngưng tụ lại!

 

 

Nàng đương nhiên nhìn ra ngọn lửa Quân Tiêu Dao sử dụng có cùng nguồn gốc với ngọn lửa mà Hỏa Linh Nhi lấy ra trong khi luận bàn lúc trước.

 

 

Nhưng uy lực giữa hai bên hoàn toàn không cùng một khái niệm!

 

 

Nếu cái Hỏa Linh Nhi lấy ra là ngọn lửa này, cho dù là nàng cũng phải vô cùng chật vật, sẽ gặp nguy hiểm lớn!

 

 

Mà Lục Nguyên trước mắt cũng khốn khổ như vậy.

 

 

Hắn bị thiêu đốt lăn lộn trên đất, những nơi đi qua đều bị thiêu thành tro bụi.

 

 

Người xung quanh vội vàng tránh ra, vẻ mặt vô cùng hãi hùng.

 

 

Thậm chí Thiên Đằng Tử có thù hận với Quân Tiêu Dao, lúc này đồng tử cũng co rụt lại.

 

 

"Ngọn lửa này..." Thiên Đằng Tử hốt hoảng.

 

 

Dường như hắn đã hiểu ra vì sao vừa rồi, Quân Tiêu Dao lại bỏ qua mình như vậy.

 

 

Hắn có bản lĩnh thật sự.

 

 

Lúc này tiếng gâm rú đau đớn của Lục Nguyên đầy truyền đến.

 

 

Tuy không còn ngu ngốc nữa nhưng hẳn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục được ký ức kiếp trước.

 

 

Tâm trí đương nhiên cũng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại tính cách của thượng vị giả.

 

 

Giờ phút này hắn chỉ cảm thấy trái tim đau đớn, giống như đang ở trong địa ngục.

 

 

Nhưng hẳn không bị thiêu thành tro Tân.

 

 

Vừa nãy Quân Tiêu Dao cũng không nghiêm túc, không sử dụng lực lượng thật sự của Hỗn Độn Chân Hỏa.

 

 

Hắn còn muốn biết bí mật của Lục Nguyên nên đương nhiên sẽ không thiêu chết hắn.

 

 

Thứ hai là trên người Lục Nguyên có Tam Sinh Luân Hồi Ấn bảo vệ.

 

 

Cho nên dù đau đớn đến tột cùng, khổ sở vô cùng nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

 

 

Nhiều nhất cũng chỉ là mất mặt mũi mà thôi. "Vị công tử này, không biết có thể tạm thời dừng lại được không..."

 

 

Phong Lạc Hạm mở miệng nói.

 

 

Dù sao Lục Nguyên cũng xảy ra chuyện trong tiệc sinh nhật của nàng, khó tránh khỏi có ảnh hưởng không tốt.

 

 

"Đương nhiên là được." Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

 

 

Hắn vốn không muốn Lục Nguyên chết ở đây.

 

 

Hắn dùng ý niệm, Hỗn Độn Chân Hỏa lập tức bị dập tắt, biến mất vào hư Vô.

 

 

"Ngọn lửa kia quá kinh khủng, chẳng lẽ hắn là hạt giống do Hỏa tộc cất giấu sao?"

 

 

Rất nhiều người nhìn về phía Quân Tiêu Dao đều mang vẻ kiêng dè sợ sệt.

 

 

Hiện giờ bọn họ đã hiểu ra, Hỏa Linh Nhỉ gọi hắn là sư phụ là thật.

 

 

Mà Hỏa Linh Nhi tuyệt đối không chọn sư phụ vì ngoại hình.

 

 

Vị công tử này thật sự có năng lực.

 

 

Mọi người lại nhìn vê phía Lục Nguyên nằm trên mặt đất.

 

 

Lúc này hắn chật vật vô cùng, toàn thân cháy đen, tỏa ra mùi khét lẹt.

 

 

Đây là trong tình cảnh Quân Tiêu Dao đã kiểm soát uy lực mà Lục Nguyên vẫn khổ sở như vậy, thậm chí mặt mày cũng bị đốt hốc hác.

 

 

Đâu còn vẻ tự cao tự đại làm màu vừa rồi.

 

 

Giờ phút này không khác gì tên ăn mày đầu đường xó chợ.

 

 

Bộ dạng thê thảm như vậy đã thu hút tiếng cười của người xung quanh.

 

 

Thật ra bọn họ cũng không quen thân với Lục Nguyên.

 

 

"Quân huynh, đa tạ..."

 

 

Hỏa Huyền nhìn Quân Tiêu Dao đầy cảm kích.

 

 

Nếu không có hẳn ra tay thì chỉ sợ hôm nay Hỏa Huyền sẽ mất mặt.

 

 

Hỏa Linh Nhi cũng nở nụ cười ngọt ngào.

 

 

Dưới cái nhìn của nàng, Quân Tiêu Dao ra tay giúp đỡ huynh trưởng của nàng cũng là gián tiếp xem trọng nàng.

 

 

Mà lúc này, Lục Nguyên chậm rãi đứng lên, toàn thân cháy đen, còn đang run lẩy bẩy.

 

 

Hàm răng của hắn cũng run lập cập, nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao, khó mà giữ được vẻ kiêu ngạo siêu nhiên lúc nãy.

 

 

Vốn muốn giết gà dọa khỉ, vừa lên tiếng là làm mọi người chấn động. Kết quả bây giờ lại ngược lại, giết gà không thành, bản thân lại biến thành con gà bị giết.

 

 

Ngược lại Quân Tiêu Dao khiến cho người ta kính sợ, làm người khác chấn động.

 

 

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hẳn.

 

 

"Lục Nguyên, ngươi có sao không?"

 

 

Phong Lạc Hạm lễ phép hỏi.

 

 

Khóe mắt Lục Nguyên run rẩy.

 

 

Ngươi thấy ta có giống không sao không?

 

 

Nhưng vì ngại thể diện, Lục Nguyên vân nghiến răng nói ra.

 

 

"Vẫn ổn, không nguy hiểm đến tính mạng."

 

 

Phong Lạc Hạm khẽ gật đâu. Tuy nàng liên hôn với Lục Nguyên nhưng thật ra giữa hai người không có quan hệ gì, càng không nói đến không có chút tình cảm nào.

 

 

Thậm chí hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt.

 

 

Nhưng hiển nhiên Lục Nguyên đã cho Phong Lạc Hạm ấn tượng đầu tiên vô cùng sâu sắc.

 

 

Đổi lại là bất kỳ nữ tử nào, e rằng đều không muốn liên quan đến Lục Nguyên nữa.

 

 

Bởi vì chuyện này rất xấu hổ.

 

 

Thậm chí Phong Lạc Hạm cũng âm thầm lắc đầu.

 

 

Dưới cái nhìn của nàng, nếu như Lục Nguyên khiêm tốn một chút, lúc đối đầu với Hỏa Huyễn giữ lại thủ đoạn, không tiến đến áp bách thì có lẽ vị công tử kia sẽ không ra tay. Nhưng mọi chuyện đều do Lục Nguyên tự gây ra.

 

 

Ấn tượng đầu tiên của Phong Lạc Hạm với Lục Nguyên đã hoàn toàn âm điểm.

 

 

Sau đó, sự việc xen ngang cứ thế mà trôi qua.

 

 

Lục Nguyên yên lặng dùng năng lực của Tam Sinh Luân Hồi Ấn chữa trị thương thế, trái lại không phải là vấn đề quá nghiêm trọng.

 

 

Chẳng qua thật sự có phần thảm hại, khó mà giữ được mặt mũi.

 

 

Ánh mắt của hắn dán chặt vào Quân Tiêu Dao.

 

 

Không biết tại sao cả người Quân Tiêu Dao mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm.

 

 

Phải biết rằng lai lịch của hắn không hề bình thường. Tuy bây giờ trí nhớ vẫn còn mơ hồ chưa hồi phục, nhưng chắc chắn hắn đã từng là một trong những đại nhân vật của vũ trụ Khởi Nguyên.

 

 

Vậy mà công tử áo trắng trước mặt kia lại có thể khiến hắn chật vật đến như thết

 

 

Lục Nguyên khó lòng giữ vững cái loại tự tin quá mức kia, từ tận đáy lòng chỉ còn lại sát ý lạnh lùng với Quân Tiêu Dao.

 

 

Một chiêu này của Quân Tiêu Dao đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của hẳn.

 

 

Tuy bị Lục Nguyên xen vào, nhưng bầu không khí vẫn được khôi phục lại.

 

 

Nếu như Lục Nguyên thật sự trấn áp được Hỏa Huyễn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí.

 

 

Mà bây giờ Lục Nguyên đang chật vật sẽ trở thành trò cười cho mọi người. Giống như thằng hề trên sân khấu, hắn thực sự đã khuấy động bầu không khí sôi động hơn.

 

 

Một vị thiên kiêu lên tiếng: "Phong Thiên Nữ, yến tiệc sinh thần lần này, món quà cũng không phải thứ gì quá quý giá, đây là Hà Y Ngũ Sắc, hy vọng Thiên Nữ sẽ nhận."

 

 

Hắn vừa vỗ tay một cái, ngay lập tức có người hầu bê lên một cái khay.

 

 

Hào quang toả ra xung quanh, ngũ sắc mờ ảo.

 

 

Rõ ràng là một bộ Hà Y tráng lệ, phát ra ánh sáng lộng lẫy.

 

 

Đó không chỉ đơn giản là một bộ y phục, mà còn là một bộ Bảo Y hộ thể hiếm thấy, có giá trị liên thành.

 

 

Vị thiên kiêu này, tuy tặng đồ vật không quá quý giá, nhưng rõ ràng cũng hao tâm tốn sức. Là bởi vì muốn lấy lòng Phong Lạc Hạm.
Bình Luận (0)
Comment