"Đa tạ đạo huynh."
Trên mặt Phong Lạc Hạm lộ ra nụ cười lịch sự như thường lệ.
Hiển nhiên đó chỉ là lễ nghi nàng dùng để đối đãi với mọi người. Nàng sẽ không thực sự vui vẻ chỉ vì một món quà.
"Phong Thiên Nữ, đây là Trường Thanh Thảo ta hái được từ vùng cực nam, hy vọng Thiên Nữ đừng chê."
"Đây là Bát Bảo Lưu Ly Tâm..."
Các tu sĩ từ khắp nơi đang hiện diện, đặc biệt là những nam thiên kiêu hâm mộ Phong Lạc Hàm, đều dâng lên đủ loại quà tặng.
Tựa như Phượng Hoàng đực đua nhau khoe sắc để làm hài lòng giống khác phái.
Lúc này Hỏa Huyễn cũng dâng lên món quà của mình.
"Phong Thiên Nữ, đây là Cửu Huyền cương phong nguyên bản mà ta tự mình thu thập, là thứ thích hợp nhất để tu hành Phong Linh Thánh Thể của Thiên Nữ”
Hỏa Huyễn giơ lòng bàn tay lên, một quả cầu cương phong nguyên bản màu xanh hiện ra, bên trong phát ra tiếng thét, hư không đều đang rung chuyển cùng nó.
"Chậc, vậy mà cũng có thể tìm được Cửu Huyền cương phong."
"Công tử Hỏa tộc dụng tâm rồi."
Nhìn thấy quà tặng sinh thân của Hỏa Huyễn, rất nhiều người có mặt đều phải thốt lên, hơi hổ thẹn vì thua kém. Bản thân Cửu Huyền cương phong đã hiếm hoi quý giá, lại khó mà lấy được, quả thật là vô giá.
Chưa kể còn cực kỳ phù hợp với Phong Linh Thánh Thể của Phong Lạc Hạm.
Có thể nói Hỏa Huyễn thật sự đã bỏ ra công sức và tâm tư để chuẩn bị.
"Đa tạ Hỏa Huyễn công tử, cái này quả thật cực kỳ quý giá, để Lạc Hàm nhận thì hơi ngại."
"Đâu có, xin Thiên Nữ cứ nhận." Hỏa Huyễn mỉm cười.
Phong Lạc Hạm cũng đáp lại cảm ơn rồi nhận lấy món quà.
Ở bên khác, Lục Nguyên vừa hồi phục vết thương trong cơ thể, vừa nhìn đoàn người lần lượt đến tặng quà, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường. Hạng người không đủ năng lực mới cố gắng lấy lòng nữ tử.
Đợi đến khi trí nhớ và tu vi của hắn khôi phục lại, lúc đó thi triển một phần thực lực, hắn tin hắn có khả năng khiến Phong Lạc Hạm cảm phục.
Mà bên khác Quân Tiêu Dao đang hờ hững liếc nhìn Lục Nguyên.
Ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.
Hắn cảm thấy cần phải cho Lục Nguyên thêm áp lực và động lực.
Dù sao đứa con khí vận cũng giống như lò xo, áp lực đè lên càng lớn thì nó bật ra càng mạnh.
Hắn cũng có thể nhanh chóng biết được bí mật đằng sau Lục Nguyên.
Nghĩ đến đây Quân Tiêu Dao bỗng thản nhiên nói: "Hôm nay mạo muội đến đây, không chuẩn bị quà gì cho Thiên Nữ, hy vọng Thiên Nữ sẽ không để ý."
Hắn vừa cất lời, tất cả mọi người đều trở nên yên lặng. Nhiều người có vẻ hơi kinh ngạc.
Những nam nhân khác đều bận rộn dâng quà nịnh nọt Phong Lạc Hạm.
Quân Tiêu Dao ngược lại thẳng thừng nói rằng mình không chuẩn bị quà.
Cái này có phần quá thẳng năm rồi.
Thật sự không cho nữ tử nhà người †a chút mặt mũi nào.
Phong Lạc Hạm cũng ngẩn người.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam tử tùy hứng như Quân Tiêu Dao.
Có điều dùng tu vi của nàng kiềm chế, dĩ nhiên sẽ không có biểu hiện xấu hổ nào.
Đặc biệt sau khi Quân Tiêu Dao thi triển một phần thực lực của mình.
Không ai ở đây dám xem nhẹ người này, công tử áo trắng từ đầu đến cuối đều dửng dưng nhàn nhã.
Thật ra Quân Tiêu Dao có rất nhiều thứ có thể dùng làm quà tặng.
Tài nguyên bảo bối, nhiều vô số kể.
Thậm chí đưa hoa Bất Lão ra cũng đã đủ để xem như một món quà lớn.
Nhưng Quân Tiêu Dao không có thói quen tặng quà miễn phí. Mà trước mắt hẳn có ý định khác.
"Nhưng nếu Thiên Nữ không ngại, Quân mỗ sẽ gảy một khúc nhạc, coi như tạm góp vui."
"Cái gì?"
Rất nhiều người nghe đến đây phải giật mình lân nữa.
Tuy Phong Lạc Hạm giỏi cầm khúc là chuyện ai cũng biết, nhưng ở trước mặt Phong Lạc Hạm đánh đàn không tránh khỏi cảm giác như múa rìu trước mặt Lỗ Ban.
Tuy Phong Lạc Hạm không phải Đại tông sư cầm đạo gì, nhưng dù sao cũng am hiểu sâu sắc phương diện này.
Nếu như không có chút thực nào mà đánh đàn trước mặt Phong Lạc Hạm, trái lại có phần không biết lượng sức mình.
"Sư phụ biết đánh đàn?"
Không nói đến những người khác, khuôn mặt xinh đẹp của Hỏa Linh Nhi trở nên bối rối.
Sư phụ nàng thật sự toàn năng toàn diện đến vậy sao?
"ồ, Quân công tử cũng thông thạo vê âm luật cầm khúc sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của Phong Lạc Hạm lộ ra vẻ thích thú.
"Cũng giống như Thiên Nữ, chỉ là sở thích mà thôi, không đến mức thanh nhã." Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
"Lạc Hạm nguyện kính cẩn lắng nghe."
Phong Lạc Hạm xinh đẹp trí tuệ, là người tao nhã nhất.
Những người khác dâng tặng quà vật, dù cho có quý giá thế nào đi nữa, Phong Lạc Hạm cũng chỉ lịch sự nói đa †ạ.
Nhưng đối với việc Quân Tiêu Dao đánh đàn, lòng hiếu kỳ của nàng quả thật đã bị khơi dậy.
Vị công tử áo trắng thâm tàng bất lộ này, phải chăng về cầm đạo cũng mang đến cho người khác bất ngờ? Quân Tiêu Dao điềm tĩnh mỉm cười.
Thuận tay lấy ra một cây cổ cầm.
Cả cây cổ cầm hình dáng thon dài, màu đỏ mạ vàng. Bên ngoài có đường vân Phượng Hoàng sơn thủy, đường viền ám kim, lộ ra sự xa hoa tỉnh tế có nội hàm.
Bảy sợi dây đàn hiện lên màu đỏ óng, cực kỳ rực rỡ chói mắt.
Đây chính là Phượng Minh Kỳ Sơn đàn.
Đã lâu rồi Quân Tiêu Dao không dùng đến cây đàn này. Bây giờ đẳng cấp cũng không cách nào bắt kịp hắn.
Có điều Quân Tiêu Dao cũng không dùng cổ cầm như binh khí giết địch, đương nhiên hắn sẽ không để ý đến đẳng cấp của nó, chỉ cần nó vang là đủ rồi.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Quân Tiêu Dao lướt qua bảy sợi dây đàn, tiếng đàn khoan thai.
Trong chớp mắt dường như Đại Đạo hoà hợp, trời đất hiện ra điềm lành.
Trong không trung từng tia sáng rơi xuống.
Đó là thiên địa chỉ đạo tự mình hiển hoá, giống như để trợ hứng cho tiếng đàn của Quân Tiêu Dao.
Phong Lạc Hạm nghe đến đây khuôn mặt lập tức thay đổi.
Bởi cái gọi là ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo. Những người khác có lẽ chỉ thán phục trước một Quân Tiêu Dao có thể đánh đàn.
Nhưng Phong Lạc Hạm biết rằng, Quân Tiêu Dao vừa ra tay liền vô cùng phi phàm.
Cho dù là Đại tông sư câm đạo cũng chỉ đến thế mà thôi. Chương 3102: Đây là đang tranh giành nam nhân sao?
"Sao có thể..."
Phong Lạc Hạm có phần thất thần.
Quân Tiêu Dao thật sự còn quá trẻ.
Ở tuổi như vậy, tu vi thâm sâu khó dò thì cũng thôi đi.
Vậy mà cầm đạo cũng có thể đạt được trình độ sâu sắc như vậy.
Nhưng Phong Lạc Hạm không biết, đây chẳng qua chỉ là bắt đầu mà thôi.
Dân dân khúc đàn của Quân Tiêu Dao dường như kéo tất cả mọi người vào không gian huyền diệu bên trong nó.
Trong không gian mờ ảo, tựa như mọi người đều thấy được một bức tranh, một câu chuyện xưa, giống như bức tranh kia đang mở ra, ung dung mà bộc lộ.
Một vị nhạc công ở trong núi đánh đàn, vô cùng cao ngạo, cô đơn một mình.
Không ai có thể thưởng thức khúc đàn của hắn.
Mãi đến một ngày có một tiều phu đi ngang qua, lại có thể nghe hiểu và lĩnh hội sự huyền diệu bên trong khúc đàn kia.
Nhạc công mừng rỡ, liền xem người đó như tri âm.
Sau này vào một ngày, tiều phu quy tiên đi về tây phương.
Nhạc công bi thương, đau lòng vì mất đi tri âm, vứt đàn cắt dây, suốt đời không bao giờ đàn nữa.
Khó mà tưởng tượng, một khúc đàn lại có thể chất chứa câu chuyện xưa khiến người cảm động như vậy. ĐÐem câu chuyện kết hợp vào bên trong khúc đàn, để mọi người có thể thấy được cảnh tượng đó.
Đây quả là bản lĩnh cầm đạo cực kỳ tuyệt vời thâm sâu.
Toàn thân Quân Tiêu Dao được bao phủ bởi hào quang, đánh đàn mà diễn tấu, khí tức thoát tục.
Mọi người có mặt giống như đều bị cảm hoá, thậm chí cảm thấy tâm trạng thăng hoa.
Khúc đàn kết thúc, ai ai cũng yên lặng.
Không có ai phát ra tiếng động.
Bởi bọn họ còn đang chìm đắm trong đó.
Thậm chí đến cả Lục Nguyên vẻ mặt cũng thất thần.
Quá hoàn mỹ. Khúc đàn này của hẳn, không ai có thể tìm ra khiếm khuyết nào.
Đừng nói là ngoài nghề, ngay cả trong nghề, cho dù là Đại tông sư cầm đạo cũng phải thán phục!
Qua một hồi lâu, vài người mới dân lấy lại tinh thân.
Sự kinh ngạc và ca ngợi hiện lên trong mắt khó mà che giấu. Còn có người khẽ ôm quyền với Quân Tiêu Dao.
Bởi vì khúc đàn này đã khiến cho tâm trạng của mọi người thăng hoa, trong không gian mờ ảo, vậy mà lại có dấu hiệu đột phá.
Lắng nghe khúc nhạc đối với bọn họ mà nói không thua gì đại cơ duyên.
"Tao nhã, quá tao nhã."
"Dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt..." "Ta không có văn hóa gì, chỉ có thể nói đệt, mẹ nó thật êm tai."
Sau một lúc yên tính ngắn ngủi, khắp nơi đều trở nên ồn ào xáo động.
Mà Hỏa Linh Nhi càng không khỏi thốt lên, ngôi sao nhỏ trong đôi mắt long lanh xinh đẹp dâng lên sự sùng bái.
Ở trong mắt nàng, Quân Tiêu Dao đã là một nam tử hoàn mỹ tuyệt thế.
Không ngờ rằng còn là một người toàn năng toàn diện, đến cả câm đạo cũng xuất thân nhập hóa như vậy.
Hỏa Linh Nhi tưởng chừng như mê đắm không lối thoát, thật sự quá hoàn mỹ rồi.
Đồng thời cũng có rất nhiều người cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Quà mà Quân Tiêu Dao tặng mới thật sự phong nhãt!
Những món quà mà họ tặng có tính là gì, thật sự quá thô tục!
Loại cộng hưởng và thưởng thức về mặt tinh thần này, mới phù hợp nhất với tính cách phong nhã và tài trí của Phong Lạc Hạm.
Vừa nghĩ đến đây, lúc này mọi người mới phát hiện hình như Phong Lạc Hạm chưa có phản ứng gì.
Bọn họ nhìn thoáng qua mới thấy Phong Lạc Hạm vẫn còn ở trạng thái hơi ngẩn ngơ.
Một lát sau mới dân lấy lại tinh thần.
Khuôn mặt trái xoan thanh tú như bạch ngọc ửng hồng, có hơi hốt hoảng, khâm phục, xúc động.
Giống như đạt đến cao trào tỉnh thân, hồn phách thất lạc.
"Quân công tử, đây là khúc gì vậy?" Hơi thở của Phong Lạc Hạm có hơi dồn dập, nhìn chằm chặp vào Quân Tiêu Dao, giống như đang nhìn một loại báu vật nào đó.
Quân Tiêu Dao thản nhiên cười nói.
"Khúc này tên là Cao sơn lưu thủy."
"Cao sơn lưu thủy..."
Phong Lạc Hạm tự lẩm bẩm, sau đó nói: "Vậy câu chuyện bên trong mà Lạc Hạm lúc nãy nghe được chẳng lẽ là..."
"Không sai, khúc đàn này quả thật có một câu chuyện cũ... Quân Tiêu Dao khẽ cười.
Tuy lúc nãy ở bên trong khúc đàn bọn họ đã biết được câu chuyện.
Nhưng Quân Tiêu Dao vẫn kể lại một cách ngắn gọn sự tích Bá Nha cắt đứt dây đàn.
Sau khi nghe xong ai ai cũng phải cảm thán. Mà có vài người trong mắt hiện lên dị sắc. Cái gọi là cao sơn lưu thủy gặp tri âm, Quân Tiêu Dao gảy khúc này chẳng lẽ ý chỉ Phong Lạc Hạm với hắn là tri âm?
Tất cả mọi người hâm mộ Phong Lạc Hạm ở đây đều dâng lên đủ loại quà tặng, không từ thủ đoạn, khuôn sáo đến cực điểm.
Mà Quân Tiêu Dao lại dùng một khúc đàn để biểu lộ tâm tư.
Thật thanh lịch xiết bao! Tâm tư quả là quá tỉnh tết
Mà dường như Phong Lạc Hạm cũng hiểu được ý này, trên đôi gò má săn chắc như ngọc có sương khói lượn lờ.
Đối với những món quà của người khác, Phong Lạc Hạm chỉ lịch sự cảm ơn.
Nhưng nàng thật sự vô cùng yêu thích khúc nhạc này, rất phù hợp với thẩm mỹ và khẩu vị của nàng.
Thêm vào đó Quân Tiêu Dao mặc áo trằng nhẹ nhàng, tiêu sái như tiên. Dáng vẻ đánh đàn tấu khúc đó mang theo phong thái tài hoa, tài nghệ vô song.
Chỉ nữ nhân không có trái tim mới không hề cảm thấy gì.
Không, cho dù là nữ nhân có trái tim sắt đá cũng sẽ rung động, không có cách nào bình tĩnh.
Nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ hiếm có của Phong Lạc Hạm, những nam nhân có mặt đều thở dài trong lòng.
Họ thua rồi.
So với bản lĩnh theo đuổi nữ nhân của Quân Tiêu Dao, bọn họ quá tâm thường, ở trình độ quá thấp!
Hỏa Huyễn cũng sững sờ, sau đó lại cười khổ.
Nếu như con lợn Lục Nguyên muốn chinh phục cây cải trắng Phong Lạc Hạm, đương nhiên hắn sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Nhưng nếu là Quân Tiêu Dao.
Nói thật, ở mọi phương diện có thể gọi là hoàn mỹ, khiến người khác không thể tìm được chút tì vết nào.
Nếu thua dưới tay Quân Tiêu Dao, Hỏa Huyễn cũng chỉ đành cười khổ nhận thua.
Nam tử tuyệt thế hoàn mỹ như thế này, không phải là người hắn có thể so sánh.
Còn Lục Nguyên khi nhìn thấy vẻ mặt của Phong Lạc Hạm, hẳn nhíu mày, sắc mặt thay đổi.
Tuy hẳn tự cao tự đại, cũng không quá thích Phong Lạc Hạm.
Nhưng suy cho cùng đó là nữ nhân có quan hệ thông gia với hắn. Bây giờ lại có thái độ như vậy với nam nhân khác, khiến hắn cảm thấy không thích.
Tuy rằng không thích nhưng cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể nhẫn nhịn, bởi vì căn bản hắn đánh không lại. Chương 3103: Đây là đang tranh giành nam nhân sao? (tt) "Chờ đấy, bây giờ không phải lúc..."
Lục Nguyên hít một hơi thật sâu.
Lúc này, sau một hồi bối rối Phong Lạc Hạm quyết định lấy hết dũng khí nói:
"Khúc đàn của Quân công tử, khiến cho Lạc Hạm như nghe tiên nhạc, tai như được thông suốt."
"Không biết sau khi yến tiệc sinh thần của Lạc Hạm kết thúc, có thể mời Quân công tử ở lại, chỉ dạy cho Lạc Hạm khúc đàn này không."
"Dĩ nhiên khúc đàn này tao nhã như vậy, Lạc Hạm có thể trả bất cứ giá nào."
Phong Lạc Hạm vừa nói xong, tiếng trái tim tan vỡ của đám nam nhân vang lên khắp nơi. Phong Lạc Hạm muốn giữ riêng Quân Tiêu Dao ở lại, điều này có nghĩa là gì đã quá rõ ràng.
Nhưng bọn họ vẫn luôn thua một cách tâm phục khẩu phục, không hề oán trách.
Quân Tiêu Dao nghe vậy, lạnh lùng nói: "Thiên Nữ cứ nói đùa, chỉ là một khúc đàn mà thôi, cần phải trả gì chứ?"
"Dành cho người có thể nghe hiểu được, mới là chốn về tốt nhất của khúc đàn này."
"Nếu Thiên Nữ muốn học, đương nhiên Quân mỗ có thể dạy. Khúc đàn này vào tay Thiên Nữ, ắt hẳn cũng có thể nở hoa."
Lời của Quân Tiêu Dao càng khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của Phong Lạc Hạm hiện lên vẻ vui mừng.
Khác hẳn với nụ cười lịch sự lúc nãy.
Đó là một nụ cười thật sự, xuất phát từ nội tâm vui sướng.
Nhưng lúc này biểu cảm của Hỏa Linh Nhi có phần ghen ghét.
Nàng bỗng giơ tay ôm lấy cánh tay Quân Tiêu Dao, giống như công khai đánh dấu chủ quyền, sau đó nói:
"Sư phụ, người chưa từng nói với Linh Nhi là người biết đánh đàn."
"Đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng nói." Quân Tiêu Dao lạnh nhạt đáp.
Mà tất cả mọi người có mặt nhìn thấy cảnh này, trong đầu đều ong ong cả lên.
Quân Tiêu Dao thế mà cùng lúc có được sự ưu ái của cả hai nữ nhân Hỏa Linh Nhi và Phong Lạc Hạm.
Phải biết rằng đồng thời khiến cả hai mỹ nhân Phong Hỏa cảm phục là chuyện tất cả nam nhân ở tỉnh giới Sơn Hải tha thiết ước mơ nhưng không làm nổi.
Quân Tiêu Dao lại làm được!
"Sư phụ ở lại một mình khiến Linh Nhi không yên lòng, hay là người dẫn Linh Nhi theo đi..." Hỏa Linh Nhi dịu dàng mềm giọng nói.
Phong Lạc Hạm thấy thế, sắc mặt vân bình tĩnh như cũ, nhưng lại lên tiếng.
"Linh Nhi cô nương, ta chẳng qua chỉ mời Quân công tử ở lại để học gảy khúc đàn thôi, có cái gì không được chứ?"
Hỏa Linh Nhi nhíu mày, nói: "Là đánh đàn, hay là yêu đương?"
Đôi hàng mi dài của Phong Lạc Hạm cụp xuống, nói: "Hình như Quân công tử chẳng qua chỉ là sư tôn của Linh Nhi cô nương, đâu phải là đạo lữ?"
"Có vẻ Linh Nhi cô nương quản rộng quá thì phải?"
"Phong Lạc Hạm, ngươi..."
Hỏa Linh Nhi nhất thời không nói lên lời, nghiến răng nghiến lợi.
Phong Lạc Hạm này, chắc chắn muốn tranh giành sư tôn với nàng!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, mở rộng tầm mắt.
Phong Hỏa song mỹ đang tranh giành nam nhân với nhau đấy à?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có ai ngờ được có một ngày Phong Lạc Hạm và Hỏa Linh Nhi, đôi Phong Hỏa song mỹ này lại vì một nam nhân mà đối chọi gay gắt? Quả là khiến bọn họ phải mở rộng tầm mắt.
Nhưng chuyện không nói nên lời nhất chính là, một đám nam thiên kiêu ở đó lại không ghen ghét nổi!
Nếu đổi lại là Lục Nguyên, tất cả mọi người sẽ cảm thấy như cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Nhưng nếu là Quân Tiêu Dao thì không một ai phát cáu được!
Bởi chính bọn họ cũng phải thán phục Quân Tiêu Dao không ngớt!
Thực lực thâm sâu khó dò, cầm đạo xuất thần nhập hoá, mà dung mạo khí chất càng không so nổi!
Đến cả Hỏa Huyễn trước giờ vẫn luôn ái mộ Phong Lạc Hạm nhìn thấy cảnh này cũng chỉ cười khổ một tiếng.
Thật sự là hắn thua, nhưng thua tâm phục khẩu phục.
Đổi lại là Lục Nguyên, Hỏa Huyễn đương nhiên sẽ không tâm phục. Nhưng riêng Quân Tiêu Dao, tất cả mọi người đều cảm thấy rất hài hoà, rất bình thường, không có gì sai trái.
Bọn họ cũng không hề cảm thấy Quân Tiêu Dao trèo cao Phong Lạc Hạm.
Nữ tử có thể khiến Quân Tiêu Dao phải trèo cao không tồn tại trên thế giới này.
Thậm chí Hỏa Huyễn thầm nghĩ, nếu Quân Tiêu Dao chính là thể chất vạn cổ vô song, thì e rằng Phong Lạc Hạm mới là người trèo cao Quân Tiêu Dao!
Dĩ nhiên nếu Hỏa Huyễn biết được thân phận và lai lịch thật sự của Quân Tiêu Dao.
Ví dụ như thế lực chung cực và quan hệ với Vân Thánh đế cung.
Thì Hỏa Huyễn tuyệt đối sẽ cho rằng, Phong Lạc Hạm chính xác là người †trèo cao Quân Tiêu Dao! Một bữa yến tiệc sinh thần cứ như vậy mà kết thúc.
Chẳng ai nghĩ đến, ở một bữa yến tiệc sinh thần lại có thể xem nhiều trò vui đặc sắc như thế.
Vốn dĩ Lục Nguyên nên là kiểu người giả heo ăn thịt hổ, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.
Chẳng những không ngu ngốc, mà thậm chí còn có thể áp chế Hỏa Huyễn.
Ánh hào quang của Lục Nguyên không chỉ hoàn toàn bị che lấp, mà ngược lại còn cực kỳ thảm hại, trở thành trò cười của mọi người.
Sau yến tiệc sinh thân.
Vì lời mời của Phong Lạc Hạm nên Quân Tiêu Dao tạm thời ở lại, chỉ dạy nàng khúc đàn kia.
Tuy trong lòng Hỏa Linh Nhi kiêng dè, sợ Phong Lạc Hạm cũng giống như nàng, có âm mưu làm loạn với sư phụ.
Nhưng chung quy nàng cũng không phải là kiểu người quá ngang ngược, không vô cớ mà can dự vào.
Về phía Lục Nguyên, hắn được người Phong tộc tùy tiện sắp xếp cho một căn phòng nhỏ.
Điều này khiến cho sắc mặt của Lục Nguyên càng thêm lạnh lẽo.
Nhưng điều quan trọng nhất đối với hẳn bây giờ chính là hồi phục vết thương.
Dù sao cũng là Hỗn Độn Chân Hoả, gây nên thương thế không nhỏ.
Mà bên phía Quân Tiêu Dao lại bị Phong Lạc Hạm dẫn đến một nơi riêng †ư.
Đó là nơi bế quan của riêng nàng.
Sơn linh thủy tú, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, linh khí dạt dào, phong cảnh hết sức đẹp đẽ.
"Nơi này thế mà ý cảnh tương hợp với cao sơn lưu thủy." Quân Tiêu Dao cười nhạt nói.
"Đương nhiên rồi, đàn tốt phải phối cảnh đẹp, đàn cảnh tương hợp, càng có thể thấy huyền diệu bên trong."