Phong Lạc Hạm dung nhan tuyệt mỹ, nụ cười tao nhã. Kế đó hai người đánh đàn một cách hài hoà.
Sau một lần chỉ dạy, Phong Lạc Hạm phải kinh ngạc lần nữa.
Lúc này nàng mới phát hiện tài năng mà Quân Tiêu Dao thể hiện ở yến tiệc sinh thần chỉ là một phần mà thôi.
Tu vi cầm đạo của hắn phi thường hơn nhiều so với những gì hắn thể hiện trước đó, khiến cho Phong Lạc Hạm phải thán phục không thôi.
Thêm cả ánh mắt, cách nói chuyện của Quân Tiêu Dao, đều không thể nào bắt bẻ.
Phong Lạc Hạm có cảm giác như gặp được tri âm.
Suy cho cùng Phong Lạc Hạm là một nữ tử yêu thích phong nhã, mà Quân Tiêu Dao chính là người đại diện cho sự phong nhã đó.
Dung mạo khí chất, cách ăn nói hiểu biết, quả thật cực kỳ hoàn mỹ, không hề có chút sai sót.
Phong Lạc Hạm không biết từ lúc nào mà tinh giới Sơn Hải lại xuất hiện một nhân vật tuyệt thế như vậy.
Nếu như có, ắt hẳn sớm đã chấn động tỉnh giới Sơn Hải.
Mà điều này, chắc chắn đã khiến Quân Tiêu Dao tăng thêm vài phần khí chất thần bí.
Đủ loại điều kiện kết hợp với nhau, đối với nữ tử có thể nói là sự hấp dẫn chí mạng. Dù cho Phong Lạc Hạm có phong nhã tự phụ đến đâu, chung quy cũng chỉ là nữ nhân mà thôi.
Trong tình huống đó, Phong Lạc Hạm và Quân Tiêu Dao cùng đánh đàn thưởng trà, thoải mái tao nhã biết bao.
Trái lại Lục Nguyên có hôn ước với Phong Lạc Hạm lại vẫn luôn lẻ loi một mình, bị lạnh nhạt ở trong căn phòng nhỏ.
Người Phong tộc thậm chí còn không đưa cho hắn lọ thuốc chữa thương nào. Điêu này khiến cho tâm trạng Lục Nguyên khó mà giữ được sự bình tĩnh khác thường đó.
Chuyện này đối với hắn là một sự chế giều, là một loại nhục nhã!
Thời gian bảy ngày nhanh chóng trôi qua.
Quân Tiêu Dao chuẩn bị trở về Hỏa tộc.
Lúc sắp lên đường, Phong Lạc Hạm có cảm giác vẫn chưa đủ tHỏa mãn.
Ở bên cạnh Quân Tiêu Dao thật sự rất thoải mái, tự nhiên, thư thái dễ chịu.
Đây là lân đầu nàng cảm nhận được loại cảm giác này. Trong mắt nàng, những nam tử khác đều cực kỳ dung tục tâm thường, chính là từ bùn tạo nên.
Mà Quân Tiêu Dao dường như là độc nhất, tạo nên từ bùn mà không bị vấy bẩn, trông rất thích mắt.
"Được kết bạn với Phong Thiên Nữ thật sự khiến tâm trạng rất vui vẻ, lần sau gặp lại." Quân Tiêu Dao khẽ cười nói.
Ánh mắt Phong Lạc Hạm hiện lên vẻ luyến tiếc.
Không biết là vì lưu luyến Quân Tiêu Dao, hay là vì lưu luyến loại cảm giác gặp được tri kỷ.
Hoặc là vì cả hai.
Nàng hơi do dự, sau đó không kìm được nói: "Quân công tử, trong lòng Lạc Hạm có một thắc mắc."
"Ồ, cứ nói đi đừng ngại." Quân Tiêu Dao nói.
"Ta có thể tính là tri âm của Quân công tử không?" Phong Lạc Hạm hỏi.
Tiếng tim đập vô cùng rõ ràng.
Sắc mặt Quân Tiêu Dao hơi cứng lại, sau đó bình thản đáp: "Dĩ nhiên."
Vừa dứt lời, Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, sau đó rời đi.
Khóe miệng Phong Lạc Hạm cong lên, tạo thành một nụ cười ngọt ngào.
Cái gọi là cao sơn lưu thủy gặp tri âm chính là như vậy sao?... Quân Tiêu Dao rời khỏi Phong tộc.
Khuôn mặt của hắn hết sức điềm tĩnh, không hề có chút gợn sóng nào.
Tuy Phong Lạc Hạm là một nữ tử tài trí phong nhã.
Nhưng Quân Tiêu Dao chẳng mảy may động lòng.
Nữ tử khiến hắn vừa gặp đã yêu về cơ bản không hề tồn tại.
Quân Tiêu Dao không có cái gọi là đầu óc yêu đương. Tất cả mọi hành động của hẳn đều đã có mục đích và kế hoạch.
Đối với lần đầu gặp gỡ Phong Lạc Hạm này, Quân Tiêu Dao chỉ muốn mượn nàng ngăn chặn thế lực Lục Nguyên, chỉ thế thôi.
Bây giờ đã đạt được mục đích.
"Một tên Thẩm Thương Minh, một tên Lục Nguyên, tiếp theo còn mang đến cho ta cái gì nữa đây?"
Quân Tiêu Dao tự lẩm bẩm trong lòng.
Lúc trước hắn vẫn luôn hoài nghị, truyền nhân Thiên Hoàng chưa từng xuất hiện kia, liệu có tôn tại trong vũ trụ Khởi Nguyên không.
Tuy bây giờ hắn đụng phải đứa con khí vận, nhưng cũng không khẳng định được.
Tên Thẩm Thương Minh kia có lẽ không có quan hệ với cái gọi là truyên nhân Thiên Hoàng, cùng lắm là có thiên phú khí vận nhất định.
Còn Lục Nguyên...
Nội tình không rõ, mà trên người hẳn thấp thoáng khí tức Vận Mệnh Hư Vô. Trên lý thuyết, có thể hắn thật sự là truyền nhân Thiên Hoàng.
Nhưng Quân Tiêu Dao luôn có cảm giác không chỉ đơn giản như vậy.
Truyền nhân Thiên Hoàng, thâm tàng bất lộ.
Dựa vào biểu hiện của Lục Nguyên xem ra không khỏi có phần kém cỏi.
Không hợp lắm với hình tượng thần bí của truyền nhân Thiên Hoàng.
"Chẳng lẽ tên Lục Nguyên kia chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ?"
Quân Tiêu Dao nghĩ đến điểm đó.
Quả thật có khả năng này.
Nếu thật sự như vậy thì thú vị rồi.
Có lẽ Lục Nguyên còn rất nhiều thứ đáng giá để khai thác.
"Rốt cuộc truyên nhân Thiên Hoàng là sự tồn tại như thế nào, chẳng lẽ giống như ta, cũng là người xuyên không?”
Vận Mệnh Hư Vô Giả, vượt qua thiên địa, chỉ có người không thuộc về thế giới này mới có thể.
Quân Tiêu Dao cho rằng, ắt hẳn hắn có thể khai thác nhiều bí mật hơn từ Lục Nguyên.
Sau khi rời khỏi Phong tộc, cuối cùng Quân Tiêu Dao cũng về tới Hỏa tộc.
Mà chuyện liên quan đến yến tiệc sinh thân của Phong Lạc Hạm đã lưu truyền khắp tinh giới Sơn Hải.
Rất nhiều người tò mò về lai lịch của Quân Tiêu Dao.
Vậy mà có thể đồng thời nhận được sự ưu ái của Phong Hỏa song mỹ.
Nhưng hiển nhiên chẳng ai thật sự dám đi tìm hiểu. Bên Đại Nhật Thần Đẳng điện.
Thiên Đằng Tử trở về từ yến tiệc sinh thần, sắc mặt u ám. Hắn trực tiếp tìm đến một người.
Đó là một nam tử mặc lam sam, diện mạo thanh tú.
Hắn chính là Thẩm Thương Minh, được Đại Nhật Thần Đằng điện tiếp đón.
"Nghe nói người kia và ngươi đều khởi đầu từ chiến trường Vạn Tinh, tình hình cụ thể như thế nào?" Thiên Đằng Tử dò hỏi.
Thẩm Thương Minh nói vài thông tin cho Thiên Đằng Tử.