Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2997 - Chương 3112: Bắt Được Phương Tâm

Chương 3112: Bắt được phương tâm Chương 3112: Bắt được phương tâmChương 3112: Bắt được phương tâm

 

 

Tuy Lục Nguyên đã lộ thủ đoạn trên tiệc sinh thần, thậm chí có thể mơ hồ áp chế Hỏa Huyễn.

 

 

Nhưng bởi vì cuối cùng bị Quân Tiêu Dao ngược cho chật vật bất kham, cho nên trái lại làm người ta xem nhẹ thực lực của hắn.

 

 

Bây giờ vừa xuất thủ, khiến Thẩm Thương Minh kinh ngạc không thôi.

 

 

Một Quân Tiêu Dao thì cũng thôi đi.

 

 

Sao hiện tại, một tên thiếu chủ ngu dại đều khó đối phó như vậy rồi?

 

 

"Hắc Đế tiền bối, cần mượn lực lượng của ngươi." Thẩm Thương Minh nghĩ thầm.

 

 

Trong chớp mắt, trong cơ thể Thẩm Thương Minh lại lần nữa bạo phát ra một luồng dao động cường hãn.

 

 

Điều này lại khiến Lục Nguyên ngạc nhiên không thôi.

 

 

"Người này sao lại thế này?"

 

 

Lục Nguyên cũng cảm thấy bất ngờ.

 

 

Vốn dĩ hắn cho rằng, bản thân điều động lực lượng của Tam Sinh Luân Hồi Ấn, hẳn có thể trực tiếp trấn áp người này mới đúng.

 

 

Nhưng Thẩm Thương Minh thình lình bộc phát ra một luồng lực lượng cường đại, ngược lại làm cho Lục Nguyên đều khó mà trấn áp.

 

 

Điều này khiến Lục Nguyên sâm mặt lại.

 

 

Tuy hắn còn không đến mức bởi vậy rơi vào thế yếu.

 

 

Nhưng hắn vốn muốn đi anh hùng cứu mỹ nhân, cứu Phong Lạc Hạm.

 

 

Hiện giờ hoàn toàn bị Thẩm Thương Minh trì hoãn.

 

 

Hai người ai đều không thể chiếm ưu thế.

 

 

Cùng lúc đó, một nơi khác tại Tỉnh Trần cổ địa.

 

 

Quân Tiêu Dao chắp tay sau lưng, tùy ý dạo bước.

 

 

Nếu có sinh linh Huyết tộc không có mắt xâm phạm, nháy mắt liền bị Hỗn Độn Chân Hỏa đốt cháy thành tro bụi.

 

 

Quân Tiêu Dao tràn ra thân niệm bàng bạc, muốn tìm kiếm tung tích của Thất Thải Trảm Thiên Hồ.

 

 

Nhưng vào lúc này, Quân Tiêu Dao bỗng dò xét được một luồng khí tức.

 

 

Mắt hẳn lộ ra một tia dị sắc.

 

 

"Phong Lạc Hạm?” Cảm giác thần niệm của hẳn dò xét được, bên Phong Lạc Hạm hình như đã rơi vào phiên phức.

 

 

Đối với Phong Lạc Hạm, Quân Tiêu Dao không có cảm giác gì.

 

 

Nói là khúc đàn kết bạn, kết giao tri âm, nhưng cũng chỉ có vậy.

 

 

Chủ yếu là muốn dùng nàng để ảnh hưởng tâm thái của Lục Nguyên, gia tăng áp lực.

 

 

Suy nghĩ một lúc, Quân Tiêu Dao lao vê một hướng.

 

 

Chỗ sâu Tinh Trần cổ địa, một nơi khí tức quỷ dị nông hậu.

 

 

Phong Lạc Hạm lúc này đang cùng số ít mấy người Phong tộc khổ sở chống đỡ.

 

 

Mà người công kích bọn họ, không chỉ có sinh linh Huyết tộc. Còn có mấy người, trên người bất ngờ mặc phục sức của Phong tộc.

 

 

Sau khi đoàn người Phong Lạc Hạm đi sâu vào nơi này, có mấy người hộ đạo Phong tộc không giữ được tâm thần.

 

 

Bị huyết nguyệt và sương máu u minh ảnh hưởng, ý thức bị ăn mòn, rơi vào trong quỷ dị, xuất thủ ngược lại Phong tộc.

 

 

Điều này mới tạo thành tình thế nguy hiểm trước mắt.

 

 

Phụt!

 

 

Huyết quang bắn ra.

 

 

Lại có người Phong tộc bị đánh chết.

 

 

Không qua bao lâu sau cũng chỉ còn lại một mình Phong Lạc Hạm.

 

 

Nàng nhờ vào một bí bảo hộ thân trong tộc, vất vả chống đỡ. Nhưng cũng khó có thể xông ra vòng vây trong loại tình huống này.

 

 

Ngay lúc này.

 

 

Nhiệt độ giữa thiên địa bất chợt kịch liệt tăng lên.

 

 

Mảng lớn lửa Hỗn Độn từ phía xa mãnh liệt lao tới, tựa như Hỏa triều, đốt thiên diệt địa.

 

 

Những nơi đi qua, mọi vật chất đều bị thiêu rụi sạch sẽ.

 

 

Đó thậm chí không chỉ là Hỏa diễm đơn thuần, càng là một loại quy tắc lực lượng.

 

 

Vô số phù văn Hỗn Độn tuôn ra, dâng trào, uy năng cuồn cuộn.

 

 

"Quân công tử!"

 

 

Nhìn thấy Hỏa diễm này, mắt đẹp của Phong Lạc Hạm lộ ra một tia ngạc nhiên lẫn vui mừng. Nơi xa, Quân Tiêu Dao áo trắng vô trần, đạp lên lửa Hỗn Độn đầy trời đi tới.

 

 

Một màn này khắc ghi vào trong đôi mắt màu ngọc bích của Phong Lạc Hạm, khiến cho nàng trái tim chợt rung động.

 

 

Một loại cảm giác khó nói lên lời tự nhiên sinh ra.

 

 

"Phong Thiên Nữ, không đáng ngại chứ"

 

 

Quân Tiêu Dao đi đến trước mặt Phong Lạc Hạm.

 

 

Một chiêu Hỗn Độn Chân Hỏa của hắn, ngay cả hư không đều vặn vẹo cháy đổ.

 

 

Những sinh linh Huyết tộc kia tự nhiên đều bị đốt thành tro bụi.

 

 

"Ta không sao, không nghĩ tới Quân công tử lại tới cứu Lạc Hạm."

 

 

Núm đồng tiền xinh đẹp của Phong Lạc Hạm lộ ra vẻ vui vẻ

 

 

"Chẳng qua là phát giác được một chút dao động bên này thôi, đáng tiếc vân tới trễ, tộc nhân còn lại..." Quân Tiêu Dao thở dài.

 

 

Phong Lạc Hạm cũng rũ mắt, song nàng vẫn nói: "Quân công tử có thể xuất thủ tương trợ đã làm Lạc Hạm cảm kích vô cùng."

 

 

"Dù sao chúng ta cũng coi như bạn đàn, nếu Phong Thiên Nữ xảy ra chuyện gì, ngày sau ai có thể nghe hiểu Cao Sơn Lưu Thủy của ta?"

 

 

Giọng điệu Quân Tiêu Dao dịu dàng, ánh mắt ôn hòa nhìn chăm chú Phong Lạc Hạm.

 

 

Hắn đã tu luyện trích dẫn cua gái đến mức lô Hỏa thuần thanh.

 

 

Quả thực là xuất khẩu thành thơ. Kiều nhan Phong Lạc Hạm hơi say, có một vệt thẹn thùng, nhưng thoáng qua liền giấu đi.

 

 

"Nếu Quân công tử không chê, có thể trực tiếp gọi Lạc Hạm là được" Phong Lạc Hạm nói.

 

 

Quân Tiêu Dao khế gật đâu nói: "Được."

 

 

Lúc này, thân thể mềm mại Phong Lạc Hạm bất chợt run lên, Quân Tiêu Dao tiến lên đỡ lấy.

 

 

"Quân công tử, Lạc Hạm không Sao."

 

 

Phong Lạc Hạm nói xong, sắc mặt có đôi phần tái nhợt.

 

 

Vừa rồi nàng kiên trì lâu như vậy, trên người cũng có một vài thương thế.

 

 

Quân Tiêu Dao thấy thế, lấy ra một vật. Đúng là nước suối của suối sinh mệnh.

 

 

"Đây là... Suối sinh mệnh?”

 

 

Phong Lạc Hạm rõ ràng cũng biết bảo bối này, có chút giật mình.

 

 

Đây là chí bảo chữa thương, được gọi là một giọt có thể trị người chết, chữa bạch cốt.

 

 

"Quân công tử, cái này quá trân quý..." Phong Lạc Hạm nói.

 

 

Quân Tiêu Dao lại trực tiếp để Phong Lạc Hạm uống suối sinh mệnh.

 

 

Mấy giọt suối sinh mệnh mà thôi, đối với Quân Tiêu Dao có cả dòng suối sinh mệnh, không đáng kể tí nào.

 

 

Sau này nói không chừng Phong tộc, Hỏa tộc đều có thể trở thành minh hoặc là trợ lực hữu của hẳn.

 

 

Tự nhiên Quân Tiêu Dao sẽ không keo kiệt xíu suối sinh mệnh này.

 

 

Hắn theo đó cũng thay Phong Lạc Hạm điều dưỡng một phen, tay dán vào lưng ngọc của nàng, phát ra lực lượng bản nguyên.

 

 

Kiêu nhan Phong Lạc Hạm như lửa đốt, trong mắt đẹp lại có vẻ cảm động.

 

 

Đúng lúc này.

 

 

Nơi xa, một bóng dáng xuất hiện.

 

 

Chính là Lục Nguyên! Chương 3113: Tung tích của Thất Thải Trảm Thiên Hồ

 

 

Bởi vì phải giao đấu với Thẩm Thương Minh, cho nên Lục Nguyên tới trễ.

 

 

Hắn với Thẩm Thương Minh, hai người giao chiến bất phân thắng bại, không ai làm được gì đối phương, cuối cùng cả hai đều rút lui.

 

 

Sau đó Lục Nguyên vội vã đi đến, ngay lập tức nhìn thấy cảnh này trước mắt.

 

 

Quân Tiêu Dao cách Phong Lạc Hạm rất gần, bàn tay đặt lên tấm lưng ngọc của nàng.

 

 

Nhìn đến đây, sắc mặt Lục Nguyên u ám giống như muốn nhỏ nước xuống.

 

 

Tuy ký ức của hắn chưa thể phục hồi, nhưng hắn biết, bản thân đã từng là một nhân vật xuất chúng.

 

 

Với sự tồn tại như hắn, cho dù chỉ là nữ nhân có chút quan hệ với mình cũng không được thân mật như vậy với bất kỳ nam nhân nào khác.

 

 

Càng đừng nói đến việc bị nam nhân khác vấy bẩn.

 

 

Cho dù tâm tính Lục Nguyên có điềm tĩnh đến đâu, nhìn thấy cảnh này, cũng có chút không thể kìm chế được.

 

 

Hắn đi thẳng về phía trước.

 

 

"Buông nàng ấy ra" Lục Nguyên giọng điệu lạnh lùng nói.

 

 

Sắc mặt Quân Tiêu Dao lãnh đạm.

 

 

Cái này thật là, đến sớm không bằng đến đúng lúc.

 

 

Nhưng Quân Tiêu Dao vân giữ im lặng, Phong Lạc Hạm cau mày nói. "Quân công tử đang trị thương cho ta, bao gồm cả vết thương trên người, người đang nói cái gì vậy?"

 

 

Phong Lạc Hạm vốn không có bất kỳ cảm giác nào đối với Lục Nguyên.

 

 

Nhưng cũng không có ác cảm.

 

 

Càng không vì danh xưng thiếu chủ ngốc nghếch của hắn mà kỳ thị hắn.

 

 

Nhưng trong bữa tiệc sinh nhật, Lục Nguyên có vẻ cao cao tại thượng, thái độ tự cao tự đại, khiến cho trong lòng Phong Lạc Hạm có chút không vui.

 

 

Hơn nữa hiện tại, Lục Nguyên lại có thái độ như vậy, càng khiến cho cảm nhận của nàng về hắn ngày một kém hơn.

 

 

"Trị thương?"

 

 

Sắc mặt của Lục Nguyên hơi đanh lại. Cho dù nói là như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn không cam lòng.

 

 

"Ta cũng có thể giúp nàng trị thương." Lục Nguyên nói.

 

 

Hắn cậy vào sức mạnh của Tam Sinh Luân Hồi Ấn, cũng có thể chữa lành vết thương cho Phong Lạc Hạm.

 

 

"Không cần đâu, Quân công tử thủ pháp bất phàm, ta cũng hồi phục không ít rồi.” Phong Lạc Hạm nói.

 

 

Sắc mặt Lục Nguyên lại trở nên cứng nhắc.

 

 

Phong Lạc Hạm như vậy khiến hắn rất không có mặt mũi.

 

 

Nhưng hắn vẫn còn cần mượn sức Phong tộc.

 

 

Lục Nguyên lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: "Vậy được, tiếp theo hai chúng ta cùng đi thôi." "Trong Tinh Trần cổ địa này nguy hiểm như vậy, ta có thể bảo vệ cho nàng."

 

 

Lục Nguyên tự cho rằng, hắn đã hạ mình thấp xuống rồi.

 

 

Dựa vào thân phận thật sự của hắn, có mấy nữ tử có thể khiến hắn đối xử như vậy chứ?

 

 

Sắc mặt Phong Lạc Hạm lãnh đạm, trong đôi mắt đẹp thậm chí còn ẩn chứa cả sự chán ghét.

 

 

Lời của Lục Nguyên thật sự quá tự cao, cho mình là đúng.

 

 

Trong giọng điệu mơ hồ mang theo cả mệnh lệnh, tựa như nàng là người lệ thuộc vào Lục Nguyên, muốn nương tựa vào Lục Nguyên.

 

 

Nhưng nàng là Thiên Nữ Phong tộc, còn Lục Nguyên chỉ là một thiếu chủ cổ tộc Lục thị nhỏ bé. Vì sao hắn có thể đề cao mình đến mức này chứ?

 

 

Vốn dĩ tuy Phong Lạc Hạm không có bất kỳ tình cảm nào với Lục Nguyên, cũng chỉ là một người qua đường.

 

 

Nhưng hiện tại, nàng đã nảy sinh nhiều ác cảm đối với Lục Nguyên rồi.

 

 

Thể loại tự đề cao bản thân, không biết thân biết phận thế này, khiến nàng cực kỳ phản cảm.

 

 

"Không cần."

 

 

Giọng điệu của Phong Hạc Hạm lạnh lùng nói.

 

 

Nàng quay lại nhìn Quân Tiêu Dao, im lặng một lát mới nói: "Quân công tử, không biết Lạc Hạm có thể đi cùng ngươi không?"

 

 

"Tất nhiên rồi." Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu. Hắn ở một bên xem kịch, đóng vai quần chúng hóng chuyện, chỉ cảm thấy có chút thú vị.

 

 

Xem ra Lục Nguyên này, biết mình là một nhân vật, có điều sức mạnh vẫn chưa khôi phục mà người đã lại tự cao đến mức không có ranh giới.

 

 

Nghe thấy vậy, Lục Nguyên hoàn †oàn không nhịn nổi nữa.

 

 

Có điều có Phong Lạc Hạm ở đây, hắn cũng không tiện ra tay.

 

 

Lục Nguyên hít một hơi thật sâu, lãnh đạm nói: "Vậy thì tốt."

 

 

Hắn xoay người rời đi.

 

 

Sau khi Lục Nguyên rời khỏi.

 

 

Quân Tiêu Dao nói: "Vị thiếu chủ bị bên ngoài đồn thổi là ngốc nghếch này, hình như không những không ngốc mà tính cách lại khá thâm trầm."

 

 

Phong Lạc Hạm cũng lộ ra vẻ hoài nghi nói: "Chính xác là như vậy, người này khác với tin đồn quá lớn."

 

 

"Ai không biết, còn tưởng hắn bị đoạt xá rồi." Quân Tiêu Dao làm như nói đùa.

 

 

Tâm thần Phong Lạc Hạm đột nhiên khựng lại!

 

 

Câu nói đùa này của Quân Tiêu Dao, khiến nàng đột nhiên tỉnh táo!

 

 

Hình như chuyện này cũng có khả năng xảy ra.

 

 

Bởi vì Lục Nguyên này hoàn toàn trái ngược với lời đồn, căn bản không giống là cùng một người.

 

 

Phong Lạc Hạm nghĩ trong lòng.

 

 

Tuy bởi vì cổ lệnh đó khiến nàng đồng ý gả cho Lục Nguyên.

 

 

Nhưng thực ra nói cho cùng thì, cho dù kết hôn, chẳng qua cũng chỉ để hắn ở một góc xó xỉnh của Phong tộc mà thôi.

 

 

Phong Lạc Hạm căn bản sẽ không có bất cứ quan hệ nào với hắn.

 

 

Nhưng mà hiện tại, nếu như Lục Nguyên thật sự có bất kỳ vấn đề gì, vậy để hắn ở lại Phong tộc, có phải là một quyết định đúng đắn hay không?

 

 

Phong Lạc Hạm nghỉ tới đây, trong lòng đưa ra quyết định.

 

 

Bất luận như thế nào, không thể để Lục Nguyên ở lại Phong tộc được.

 

 

Cho dù Phong tộc phải bồi thương rất nhiều tài nguyên cho cổ tộc Lục thị.

 

 

Nhìn thấy ánh mắt của Phong Lạc Hạm nhẹ nhàng biến chuyển.

 

 

Quân Tiêu Dao ở một bên, đáy mắt cũng lộ ra ý cười.

 

 

Câu nói đùa này của hắn, cũng không hẳn là lời nói đùa. Với đứa con khí vận như Lục Nguyên, nên dồn ép hắn một chút.

 

 

Đừng nghĩ tới việc yên tâm ở lại Phong tộc hèn mọn trưởng thành.

 

 

Tiếp theo, Quân Tiêu Dao đi cùng với Phong Lạc Hạm.

 

 

Sau khi đi sâu vào Tinh Trần cổ địa, Quân Tiêu Dao nói: "Lạc Hạm, tiếp theo có lẽ sẽ có thêm nhiều nguy hiểm, ta vẫn nên đi vào một mình thì hơn."

 

 

"Xin lỗi đã làm vướng tay vướng chân Quân công tử rồi."

 

 

Phong Lạc Hạm cũng biết thân biết phận, dọc đường này đều là Quân Tiêu Dao bảo vệ nàng.

 

 

Sau đó nàng rời đi.

 

 

Đợi đến khi Phong Lạc Hạm đi rồi, Quân Tiêu Dao nhìn về nơi sâu nhất của Tinh Trần cổ địa. Sở dĩ hắn tách ra với Phong Lạc Hạm, tất nhiên là bởi vì hắn muốn tìm kiếm Thất Thải Trảm Thiên Hồ.

 

 

Có Phong Lạc Hạm ở bên cạnh, không tiện chút nào.

 

 

Thần niệm đồi dào của Quân Tiêu Dao lan rộng ra.

 

 

Một lúc sau, trên mặt Quân Tiêu Dao xuất hiện một nụ cười nhẹ.

 

 

Hắn bước một bước, lập tức mất tăm mất tích ngay tại chỗ.

 

 

Sâu bên trong Tinh Trần cổ địa.

 

 

Màn sương màu máu mờ mịt, bụi sao bập bềnh.

 

 

Đại lục cổ vở nát, trải rộng trong màn sao tăm tối.

 

 

Trong khung cảnh này, một bóng hình lướt qua không trung.

 

 

Chính là Thẩm Thương Minh. Sau khi đánh với Lục Nguyên một trận mà không có kết quả, hắn quyết đoán thu tay lại.

 

 

Việc quan trọng nhất lúc này vẫn là phải tìm ra Thải Trảm Thiên Hồ.
Bình Luận (0)
Comment