"Ngươi đang làm gì vậy, không thấy bổn thiếu chủ đang tiếp đãi khách quý à, còn ra thể thống gì?"
Nhìn thấy Triệu Phi liều lĩnh xông vào, Triệu Hạo Hiên cau mày nói.
Triệu Phi và hắn cùng tộc.
Lúc trước, cũng là hắn sử dụng quyền lực để Triệu Phi trở thành đệ tử chân truyền của Tứ Tượng Thiên Tông.
Cũng xem như tùy tùng của hẳn.
"Thật có lỗi..."
Ánh mắt Triệu Phi nhìn thấy Hỏa Linh Nhi và Quân Tiêu Dao, giọng nói hơi ngừng lại.
"Khiến hai vị chê cười rồi." Triệu Hạo Hiên cười nhẹ. "Không ngại."
Quân Tiêu Dao cầm ly trà lên nhấp một ngụm.
Lúc này Triệu Hạo Hiên mới nhìn về phía Triệu Phi.
"Có chuyện gì?"
"Thưa thiếu tông chủ, là chuyện về Thái Nguyên Thạch Phường."
"Thuộc hạ chỉ muốn mua mấy khối nguyên thạch mà thôi, ai mà ngờ được..."
Triệu Phi cũng chỉ nói ngắn gọn sự việc.
Đương nhiên, hắn có thêu dệt thêm một chút.
"Hừ, không ngờ người trẻ tuổi kia ngay cả tên tuổi của Tứ Tượng Thiên Tông cũng không sợ."
Vẻ mặt Triệu Phi trông rất tức giận. "Ta còn tưởng rằng là chuyện gì lớn, chút chuyện nhỏ này còn muốn quấy rây bổn thiếu chủ, vậy cần ngươi làm gì?" Triệu Hạo Hiên lạnh lùng hừ.
Triệu Phi cũng co rúm lại.
Mà Quân Tiêu Dao ở bên cạnh nghe thấy lời này, khóe môi lại lộ ra ý cười.
Hắn thực sự đoán không sai.
Người tuổi trẻ kia hẳn là Lục Nguyên.
Hắn tìm nhân quả và tìm được nơi này.
Quân Tiêu Dao suy nghĩ một chút, mở miệng nói với Triệu Hạo Hiên: "Quân mỗ cũng hơi tò mò cái gọi là Thái Nguyên Thánh Môn, không biết Triệu thiếu chủ có thể nói nói cho ta biết một chút hay không?"
Nghe thấy Quân Tiêu Dao chủ động đáp lời, Triệu Hạo Hiên hơi có cảm giác vừa mừng vừa lo sợ.
Thực ra hắn thấy thân phận của Quân Tiêu Dao càng cao quý hơn Hỏa Linh Nhi.
Bởi vì hắn đã nhận ra được rằng Hỏa Linh Nhi chỉ nghe lời Quân Tiêu Dao.
Cho nên Triệu Hạo Hiên cũng không dám tỏ ra thờ ơ với câu hỏi Quân Tiêu Dao đặt ra.
Hắn nói cho Quân Tiêu Dao nghe mọi chuyện hắn biết.
Sau khi nghe xong, Quân Tiêu Dao không hề bất ngờ.
Thái Nguyên Thánh Môn, Thái Nguyên Đại Đế biến mất thần bí, còn có Lục Nguyên.
Nhân quả này lại cực kỳ đơn giản.
Có lẽ kiếp trước của Lục Nguyên là Thái Nguyên Đại Đế.
Chỉ là chuyện này đơn giản đến mức Quân Tiêu Dao cũng ngạc nhiên.
Lúc trước hắn còn suy đoán liệu Lục Nguyên có liên quan đến người kế thừa của Thiên Hoàng không.
Nhưng hiện tại có vẻ dường như không quan trọng lắm.
Tuy thực lực của Thái Nguyên Đại Đế cũng rất mạnh, nhưng vẫn hoàn toàn không cùng một khái niệm với Sáng Giới Thiên Hoàng.
Cả hai không thể so sánh được.
"Nhưng mà..."
Quân Tiêu Dao luôn cảm thấy dường như mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn vẫn muốn tìm hiểu thực hư một chút. Nghĩ tới đây, Quân Tiêu Dao cũng cười nhẹ, nói: "Kẻ dưới quyền chịu tủi nhục như vậy nên muốn lấy lại danh dự cũng là chuyện bình thường, nếu không chúng ta đi xem một chút xem sao, thế nào?"
"ð?"
Triệu Hạo Hiên cũng kinh ngạc, không nghĩ tới Quân Tiêu Dao vậy mà lại cảm thấy hứng thú với loại chuyện nhỏ nhặt này.
Nhưng nếu Quân Tiêu Dao đã nói như vậy, đương nhiên hẳn sẽ không xen vào làm gì.
Rất nhanh, đám người bọn họ đã đến Thái Nguyên Thạch Phường.
Mà bên phía Thái Nguyên Thạch Phường.
Lục Nguyên cũng đã nghe Lan Thiến kể xong chuyện liên quan tới Thái Nguyên Thánh Môn.
"Xem ra, kiếp trước của ta là Thái Nguyên Đại Đế."
Lục Nguyên nghĩ thầm trong lòng.
Dựa vào miêu tả của Lan Thiến.
Thái Nguyên Đại Đế có một món Chuẩn tiên khí mạnh mẽ vô song là bút Thái Nguyên.
Vừa vặn khớp với chiếc bút xuất hiện trong trí nhớ lúc trước của hắn.
Còn phủ đệ rộng lớn kia hẳn là di tàng mà Thái Nguyên Đại Đế để lại từ kiếp trước.
Lục Nguyên ghép lại những mảnh vỡ kí ức trong đầu.
Hiện ra một địa điểm.
Cấm địa Hợi Cổi
"Phủ đệ kia hẳn là ở chỗ sâu trong cấm địa Hợi Cổ, bị ta dùng phương pháp đặc biệt che dấu và niêm phong ở kiếp trước."
"Chỉ có ta mới có thể tìm được địa điểm kia."
Lục Nguyên hiểu rõ trong lòng.
Chỉ cần hắn đạt được bút Thái Nguyên, còn có di tàng phủ đệ để lại ở kiếp trước.
Hắn có thể nhờ vào những tài nguyên này để thay đổi thực lực của bản thân.
Hắn có thể lấy lại danh dự đã từng bị Quân Tiêu Dao chèn ép đến nhục nhã, còn có sỉ nhục bị đuổi ra khỏi Phong tộc.
"Công tử, ngươi thật không có ý định rời đi à?" Lan Thiến vẫn lo lắng trong lòng.
"Không sao, cho dù là thiếu tông chủ của Tứ Tượng Thiên Tông ta cũng không sợ." Lục Nguyên bình tĩnh nói.
Dù sao lúc sau hắn cũng sẽ đến cấm địa Hợi Cổ, tìm di tàng Thái Nguyên Đại Đế hắn để lại kiếp trước, sau đó bế quan.
Đến lúc đó không ai có thể tìm được hắn.
Còn Lan Thiến và Tây Hoa bà bà.
Lục Nguyên cũng chuẩn bị về sau tìm thời cơ thích hợp nói thẳng với bọn họ.
Hiện tại hắn còn chưa thể tin tưởng bọn họ.
Mà Tây Hoa bà bà nhìn Lục Nguyên, bên trong đôi mắt già nua vẩn đục hiện ra vẻ suy nghĩ tìm tòi.
Đúng lúc này.
"Tiểu tử kia còn ở đây không, cút ra đây cho tai"
Đây chính là giọng nói của Triệu Phi trước đó.
"Bọn họ tới."
Gương mặt thanh tú của Lan Thiến có vẻ tái nhợt.
"Hừ." Lục Nguyên lạnh lùng hừ.
Dù sao kiếp trước hắn cũng là sự †ồn tại nổi tiếng trong tinh giới Sơn Hải, khiến thế lực thứ chung cực cũng phải kiêng ky.
"Đi xem một chút" Lục Nguyên đứng dậy, bước ra Thái Nguyên Thạch Phường với Lan Thiến và Tây Hoa bà bà.
Nhưng mà Lục Nguyên vừa nhìn qua đã sững sờ cả người.
Hắn không bất ngờ khi Triệu Phi và thiếu tông chủ của Tứ Tượng Thiên Tông Triệu Hạo Hiên đến đây. Nhưng khi nhìn thấy Hỏa Linh Nhi và Quân Tiêu Dao, vẻ mặt Lục Nguyên hơi cứng đờ.
Sao bọn họ lại ở đây? Chương 3125: Di tàng trong cấm địa Hợi Cổ
Gương mặt Lan Thiến cũng xuất hiện vẻ giật mình.
Nàng biết Triệu Phi có thể sẽ tìm thiếu tông chủ Triệu Hạo Hiên đến lấy lại danh dự.
Thế nhưng, lúc này Triệu Hạo Hiên vậy mà đứng sau lưng đôi nam nữ kia, giống như là tùy tùng vậy.
Mà đôi nam nữ trông giống như bích nhân.
Đặc biệt là nam tử kia, thực sự từ trước đến nay Lan Thiến chưa từng thấy người nào siêu nhiên tuyệt thế như vậy.
"Sao các ngươi lại ở đây?"
Vẻ mặt vốn dĩ lạnh lùng của Lục Nguyên có hơi không thể bình tĩnh. Dường như sự thảm hại bị Quân Tiêu Dao dùng Hỗn Độn Chân Hỏa đốt cháy còn ở trước mắt.
"Thế nào, ta là công chúa của Hỏa tộc, ta muốn ở đâu thì ở đó, ai cần ngươi lo?" Hỏa Linh Nhi bĩu môi.
"Cái gì, Hỏa tộc?"
Nghe vậy, ánh mắt của Lan Thiến và Tây Hoa bà bà đều giật mình.
Hỏa tộc chính là sự tồn tại của thế lực thứ chung cực trong tỉnh giới Sơn Hải, không ai dám trêu chọc.
Khó trách Triệu Hạo Hiên ở bên cạnh trông giống như người hầu.
"Lục Nguyên, trước đây ngươi ở rể Phong tộc, rồi bị đuổi ra, không ngờ bây giờ còn có thể gặp lại ngươi."
Quân Tiêu Dao thản nhiên nhìn Lục Nguyên. Dùng giọng điệu bình tĩnh nhất vạch trần vết sẹo của Lục Nguyên.
"Ngươi..." Lục Nguyên cau mày.
Mà ở bên cạnh, trong mắt Tây Hoa bà bà càng ngày càng nghi ngờ sâu xa hơn.
Ban đầu bà còn tưởng rằng Lục Nguyên có quan hệ gì đó với Thái Nguyên Đại Đế.
Bởi vì bản lĩnh mà Lục Nguyên dùng để dạy dỗ Triệu Phi trước đó khiến bà cảm thấy có hơi quen thuộc.
Thế nhưng lời Quân Tiêu Dao vừa nói lại khiến Tây Hoa bà bà nghỉ ngờ.
Thái Nguyên Đại Đế khí phách như vậy, sao có thể ở rể, còn bị sỉ nhục mà đuổi ra ngoài?
Điêu này không phù hợp với tính cách của Thái Nguyên Đại Đế, cho dù có chuyển kiếp cũng không đến mức kém cỏi như thế.
Cũng không phù hợp với hình ảnh uy nghiêm của Thái Nguyên Đại Đế trong mắt bà.
"Chẳng lẽ là ta hiểu lâm à?" Tây Hoa bà bà nghĩ thâm.
"Các ngươi muốn thế nào?" Lục Nguyên lạnh lùng nói.
"Hừ, hiện tại biết sợ rồi à?"
Triệu Phi nhếch mép cười lạnh.
"Vị... vị công tử này, chúng ta không cố ý trêu chọc, nhưng mà Tứ Tượng Thiên Tông quá mức ngang ngược..."
Không biết Lan Thiến lấy can đảm ở đâu mà tiến lên một bước, nói với Quân Tiêu Dao.
Nàng có thể nhận ra được ngay cả công chúa cao quý kia của Hỏa tộc cũng cực kỳ phục tùng vị nam tử trẻ tuổi như tiên giáng trần này.
Nói cách khác, chỉ cần có thể thuyết phục được Quân Tiêu Dao, hôm nay bọn họ có thể an toàn.
Phải nói rằng Lan Thiến là người có con mắt tỉnh tường.
Còn riêng Quân Tiêu Dao, hắn không quan tâm đến đám người Lan Thiến.
Các nàng chẳng qua là mấy con mèo nhỏ bị Thái Nguyên Thánh Môn bỏ lại thôi.
Cho dù là vị Tây Hoa bà bà ở cảnh giới Chuẩn Đế kia, cũng chẳng mảy may gây ra chút ảnh hưởng nào tới Quân Tiêu Dao.
Sở dĩ Quân Tiêu Dao đến đây là bởi vì hắn suy đoán, trước kia Thái Nguyên Đại Đế có lẽ đã để lại thứ đại loại như bảo bối dị tàng gì đó.
Lục Nguyên hẳn là người duy nhất có thể tìm ra được di tàng kia.
"Có lẽ chỉ là hiểu lâm thôi, đạo hữu của Tứ Tượng Thiên Tông sao có thể mạnh đến như vậy được, có đúng không?"
Quân Tiêu Dao thờ ơ nhìn về phía đám người Triệu Phi.
"Đúng vậy, hiển nhiên rồi, bọn ta sẽ không động chạm đến Thái Nguyên Thạch Phường nữa."
Thấy tâm mắt của Quân Tiêu Dao, Triệu Phi vội vàng cúi đầu khom người nói.
Vị này là người mà ngay cả Triệu Hạo Hiên cũng phải lấy lòng, hẳn đương nhiên không dám nhiều lời gì.
Sau này phải tránh xa Thái Nguyên Thạch Phường.
"Đa tạ công tử!"
Đôi mắt xinh đẹp của Lan Thiến lộ ra vẻ kinh ngạc.
Làm sao nàng có thể không biết Quân Tiêu Dao đang giải vây giúp nàng chứ.
Có câu nói này của hắn, Tứ Tượng Thiên Tông sau này sẽ không ăn hiếp bọn nàng nữa.
Thấy dáng vẻ này của Lan Thiến, vẻ u ám trong mắt Lục Nguyên lại xuất hiện lần nữa.
Hành động này của Quân Tiêu Dao như biến hắn thành kẻ bất tài, chỉ biết gây chuyện không biết giải quyết vấn đề.
Nhưng vào lúc này.
Quân Tiêu Dao bỗng nhiên chỉ về phía Lục Nguyên. Lục Nguyên phản ứng lại, cũng vội vàng ra tay.
Khởi động Tam Sinh Luân Hồi Ấn, có một luồng gợn sóng dập dờn luân hồi, hiện ra tấm màn sáng óng ánh, bên ngoài lượn lờ vô số đường phù văn phức Tạp.
Ầm!
Một chỉ hạ xuống.
Màn sáng kia trực tiếp bị xé toạc ra, cơ thể Lục Nguyên loạng choạng lùi ra sau.
Dòng máu tươi trào ra từ cổ họng bị hắn nuốt mạnh xuống.
"Khá đấy, thực lực tiến bộ hơn trước đó."
Quân Tiêu Dao thu lại một chỉ kia.
Trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Khi nãy hắn cảm nhận được luồng sóng luân hồi mơ hồ, như là bí lực phát ra từ trong thức hải của Lục Nguyên.
Xem ra đây chính là thủ đoạn mà Lục Nguyên đã ẩn giấu.
Nếu không với cảnh giới hiện tại của bản thân hắn, e là ngay cả một chỉ tùy tiện đánh ra ban nãy của Quân Tiêu Dao cũng không đỡ được.
"Đi thôi."
Quân Tiêu Dao phất tay, những người còn lại cùng rời đi với hắn.
"Đáng ghét..."
Lục Nguyên siết chặt nắm đấm, ngón tay nổi lên cả gân xanh.
Hành động vừa nãy của Quân Tiêu Dao làm ra với hắn, không khác gì đang khinh thường và sỉ nhục hẳn cả.
Nhưng vào ngay đúng lúc này, Lan Thiến lại mở miệng, đôi mắt đều lấp lánh hết cả lên.
"Vị công tử kia là người tốt, có câu nói kia của hắn, sau này sẽ không có ai dám động đến Tứ Tượng Thiên Tông chúng ta nữa."
Lục Nguyên nghe đến đây, tâm trạng càng không tài nào kiềm nén được.
"Đúng rồi, công tử ngươi cũng ở lại nơi này à?"
Nhìn bóng lưng Quân Tiêu Dao rời đi, Lan Thiến sững sờ hồi lâu mới có phản ứng, nhìn về phía Lục Nguyên nói.
"Ta còn có việc nên rời đi trước, tạm biệt."
Lục Nguyên thật sự không muốn ở lại chỗ này nữa nên xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi Thái Nguyên Thạch Phường, tầm mắt của Lục Nguyên nhìn ra phía xa. "Chờ ta được đến bút Thái Nguyên, còn có di tàng kiếp trước để lại."
"Quân Tiêu Dao, tất cả mọi sự nhục nhã ta nhận hôm nay, ngày sau sẽ đòi lại hết."
Sắc mặt Lục Nguyên thâm trầm, cơ thể bay lên không trung. Chương 3126: Pháp khí không gian cấp đế binh, Thái Nguyên Thần Phủ
Một thời gian sau.
Đội ngũ đến từ khắp các nơi ở tỉnh giới Sơn Hải đã tập trung tại Thánh thành Nguyên Thiên, sau đó cùng tiến về cấm địa Hợi Cổ.
Đám người Quân Tiêu Dao cũng xuất phát chung.
Cấm địa Hợi Cổ chính là nơi nguy hiểm ở phía tây tinh giới Sơn Hải.
Tinh vân lượn lờ, các vết nứt đủ loại lấp ló, còn có các loại bão không gian xuất hiện nữa. Mà giờ phút này đây, tại nơi sâu nhất ở cấm địa Hợi Cổ xuất hiện dị tượng trăng máu. Còn có sương mù U Minh đang tràn vào chỗ sâu trong cấm địa.
Những sinh linh Huyết tộc xuất hiện thấp thoáng.
"Đám sinh linh của Huyết tộc này nhiều như lá mùa thu, chém hết đám này đến đám khác, thế mà giết mãi không bao giờ hết, diệt không tận."
"Cách duy nhất để kết thúc thảm họa huyết nguyệt này chính là phải tìm chuyển thế của Thần Bí Nữ Đế, sau đó giết nàng."
"Toàn bộ vũ trụ Khởi Nguyên to lớn như thế, nào có dễ tìm như vậy?"
"Yên tâm đi, đợi đến khi họa kiếp huyết nguyệt vượt khỏi tầm kiểm soát, các thế lực chung cực nhất định sẽ ra tay thôi."
Trong đám đông, một số cường giả đang nghị luận. Phía Hỏa tộc bên này, vẻ mặt Quân Tiêu Dao bình tĩnh.
Sau khi giải quyết chuyện Lục Nguyên, hắn đã có thể rời khỏi tinh giới Sơn Hải.
Với lại Quân Tiêu Dao khá hứng thú với nguồn gốc của họa kiếp huyết nguyệt, cũng chính là thế thân của Thần Bí Nữ Đế kia.
Hắn có trực giác rằng đằng sau sự phản bội của Thần Bí Nữ Đế dành cho Sáng Giới Thiên Hoàng có ẩn tình thâm sâu gì đó.
Đúng lúc này, Quân Tiêu Dao dường như cảm ứng được thứ gì, đôi mắt hắn hiện lên sự vui vẻ.
"Vẫn đến à, xem ra quả nhiên không sai, dị tàng của Thái Nguyên Đại Đế kia giấu ở chỗ sâu bên trong cấm địa Hợi Cổ, chỉ hắn có thể tìm được." Quân Tiêu Dao nói thầm trong lòng.
Sau đó, thế lực khắp cả tỉnh giới Sơn Hải tạo thành quân đội, lao vào trận chiến chém giết với sinh linh Huyết tộc, Quân Tiêu Dao cũng ra tay
Nhưng trong trận chiến đấu khốc liệt thế này, bóng dáng của Quân Tiêu Dao lại đang lặng lẽ biến mất.
Một bên khác.
Cách chiến trường một khoảng xa, bên khác của cấm địa Hợi Cổ.
Một bóng người đang lướt qua những địa hình trắc trở.
Đó chính là Lục Nguyên.
Hắn lần theo ký ức trong đầu muốn tìm thử dị tàng kiếp trước mình từng để lại.
Càng đi sâu vào bên trong cấm địa Hợi Cổ, những nguy hiểm rình rậm càng nhiều lên.
Mà trong các không gian chồng chéo lên nhau, sơ ý đi nhầm một bước thôi sẽ xảy ra vấn đề lớn, nhưng việc này chẳng là gì cả với Lục Nguyên.
Ký ức trong đầu hắn cũng dần dần rõ ràng hơn.
Sau hồi lâu khó khăn tìm kiếm, cuối cùng Lục Nguyên đã đi đến nơi sâu nhất bên trong cấm địa Hợi Cổ.
Hắn nhìn về khoảng không phía xa xăm.
Hai tay bắt đầu kết ấn.
Đây là ấn kết trận pháp hằn sâu trong trí nhớ của hắn.
Không gian xung quanh người hắn bắt đầu xuất hiện các hoa văn, dấu ấn nằm bên trong bầu trời đây sao đen kịt phía trước. Sau đó, không gian bỗng nhiên như bị mặt nước gợn sóng cuốn trôi đi.
Một biệt phủ rộng lớn xuất hiện ngay sâu bên trong.
Giống như Thiên Cung cổ mang theo phong cách cổ xưa với sức mạnh to lớn, có tiên hoa rũ xuống, đạo tắc lượn lờ. Cùng lúc đó, xung quanh biệt phủ còn có trận pháp diệt sạch đáng sợ.
Dao động như thế khiến người khác sợ hãi.
Lục Nguyên vừa thấy thế đã lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Đây chính là Thái Nguyên Thần Phủ."
Dựa vào trí nhớ của Lục Nguyên.
Tòa biệt phủ này tên là Thái Nguyên Thần Phủ, chính là thứ mà Thái Nguyên Đại Đế đã hao phí rất nhiều tài nguyên để luyện thành.
Bản thân nó chính là một món pháp khí không gian cấp đế binh.
Bên trong có giấu rất nhiều tài nguyên của Thái Nguyên Thánh Môn.
Hắn lại kết ấn tiếp, giải trừ trận pháp cấm chế bên ngoài Thái Nguyên Thần Phủ, sau đó thân hình lóe lên, tiến vào bên trong.
Thái Nguyên Thần Phủ chính là pháp khí không gian cấp đế binh.
Đế binh đã coi như hiếm thấy rồi, đế binh có thuộc tính không gian càng là thứ quý hiếm trong số các món quý hiếm.
Lục Nguyên đi vào bên trong Thái Nguyên Thần Phủ.
Bên trong Thái Nguyên Thần Phủ cũng không phải chỉ rộng lớn như vẻ bề ngoài thôi.
Trong đó có vô số không gian chứa đầy các loại kỳ trân chí bảo.
Sắp xếp vào các khu vực khác nhau.
Giống như ở khu vực này, nguyên thạch, tiên nguyên chất đống thành núi.
Còn ở một khu vực binh khí các với đủ loại Thánh Khí, Chí Tôn Khí, đâu đâu cũng đều có.
Chuẩn đế binh và đế binh cũng có, chẳng qua đẳng cấp của đế binh kia đương nhiên không cao bằng Đế Khí không gian là Thái Nguyên Thần Phủ này.
Còn có tàng thư các, để đủ loại kinh văn, bản chép tay, bí tịch, cổ thuật.
Có thể nói, bên trong Thái Nguyên Thần Phủ này y như một bảo tàng của tông phái, trong đó có rất nhiều tài nguyên, đối với những cường giả mắt cao hơn đầu kia thì chẳng đáng là gì.
Nhưng đây là tài nguyên tốt nhất để thành lập tông môn, bồi dưỡng thủ hạ đệ tử.
Nhìn thấy bên trong Thái Nguyên Thần Phủ có đây kỳ trân dị bảo, Lục Nguyên không khỏi cảm thán.
Lấy được những tài nguyên này, hắn không cần phải sâu não vì thiếu tài nguyên tu luyện, thậm chí còn có thể đưa Thái Nguyên Thánh Môn trở lại thời kỳ đỉnh cao.
"Đồ tốt chân chính nằm ở sâu bên trong." Lục Nguyên thầm nghĩ.
Trước mắt, những tài nguyên này dùng để bồi dưỡng nhân tài mới cho tông môn.
Mà thứ hắn thật sự để ý đang nằm ở sâu bên trong Thái Nguyên Thân Phủ. Lục Nguyên đi tiếp vào sâu bên trong.
Bởi vì hắn không có cơ duyên luyện hóa Thái Nguyên Thần Phủ, thế nên hắn không tài nào sử dụng nhiều trận pháp cấm chế bên trong Thái Nguyên Thần Phủ được.
Không thì chỉ cần hắn suy nghĩ trong lòng thôi là đã có thể xuất hiện ở khắp các ngóc ngách bên trong Thái Nguyên Thần Phủ này rồi.
Không lâu sau, Lục Nguyên đã đi tới nơi sâu bên trong Thái Nguyên Thân Phủ.
Đây là tòa cung điện rộng rãi, to lớn vô cùng, uy thế mạnh mẽ.
Mặt trăng, mặt trời và các vì sao dường như đang chuyển động trên không trung, tỉnh vân đổ bóng xuống trông to lớn vô cùng.
Vừa đi vào cung điện này, Lục Nguyên ngay lập tức phát hiện một luông sức mạnh bàng bạc. Đó là khí tức thuộc về thứ có cấp Chuẩn tiên khí.
Nó xuất phát từ một cây bút, bên ngoài có hoa văn cổ xưa chuyển động, lộ ra loại khí thế huyền bí. Chương 3127: Chuẩn tiên khí - bút Thái Nguyên, bắt đầu xử lý rau hẹ, uy lực của Thất Thải Trảm Thiên Hồ
"Bút Thái Nguyên!" Lục Nguyên nheo mắt lại.
Đây chính là thứ thuộc về hắn của kiếp trước, binh khí Thái Nguyên Đại Đế luôn mang theo bên người, bút Thái Nguyên.
Cây bút có được uy lực khó lường, ẩn chứa rất nhiều cấm chế.
Hạ xuống một bút như có thể xoay chuyển trời đất vũ trụ, chia tách hư không, diễn sinh âm dương.
Chỉ với cây bút Thái Nguyên này đã khiến cảm xúc của Lục Nguyên dâng trào. Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó.
Hắn còn nhìn thấy một lò luyện đan.
Bên trong lò đan, có tỏa ra mùi đan dược nồng nặc, khiến cơ thể người ngửi thấy đều cảm thấy thư giãn, mỗi tế bào đều như đang reo hò vui sướng.
Lục Nguyên lục lại trí nhớ của mình.
Kiếp trước khi hắn vẫn là Thái Nguyên Đại Đế đã từng hao phí rất nhiều tài nguyên để luyện chế ra một lò Thiên Nguyên Đế Đan.
Chẳng qua là sau khi bí ẩn mất tích, chúng chưa từng được sử dụng đến.
Mà bên trong đan lô ngay trước mắt này, nếu không có gì bất ngờ xảy đến thì chính là Thiên Nguyên Đến Đan do Thái Nguyên Đại Đế luyện ra.
Một lò Thiên Nguyên Đế Đan này đủ để Lục Nguyên đột phá rất nhiều cảnh giới trong thời gian ngắn.
"May thế"
Với ngộ tính của Lục Nguyên thì ngay lúc này đây trong lòng cũng gợn sóng tuôn trào.
Có những tài nguyên này, cộng thêm sự hỗ trợ của Tam Sinh Luân Hồi Ấn, hắn lo gì việc không thể quật khởi chứ?
"Kiếp này, ta có lòng tin sẽ mạnh hơn kiếp trước!" Cảm xúc Lục Nguyên sục sôi nói.
Nhưng vào lúc này, một loạt tiếng vỗ tay bỗng nhiên vang lên.
"Được lắm, có dã tâm."
Lục Nguyên nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt sượng trân không thể tin được, quay đầu nhìn về phía Quân Tiêu Dao đang ung dung đi đến. "Bất ngờ lắm à, đã quên một chỉ ta đánh lên người ngươi lúc ở Thái Nguyên Thạch Phường rồi à?' Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
"Ngươi..."
Sắc mặt Lục Nguyên cứng đờ trong nháy mắt, vừa tái mét vừa trắng bệt.
Với cảm giác thần hồn của bản thân hắn, đương nhiên không thể cảm nhận được thứ gì rồi.
Nhưng khi thông qua Tam Sinh Luân Hồi Ấn, hắn mới phát hiện ra Quân Tiêu Dao để lại một ấn ký nhỏ bé tới nỗi giống như chẳng tồn tại ở bên trong cơ thể hắn.
"Đồ hèn hạ vô sỉ!" Lục Nguyên hét lên.
"Cũng chẳng phải đứa nhóc ba tuổi, đừng nói mấy lời ngây thơ như vậy." "Nhưng mà ta cũng hơi tò mò, không lẽ ngươi chẳng qua chỉ đơn giản là chuyển thế của Thái Nguyên Đại Đế thôi à?”
Giọng điệu nói chuyện của Quân Tiêu Dao từ tốn chậm rãi, giống như đang trò chuyện cùng bạn bè.
"Có liên quan gì tới ngươi, chỉ là nếu ngươi đã dám đi vào Thái Nguyên Thần Phủ, xem ra ngươi rất tự tin vào năng lực của chính mình." Lục Nguyên lạnh giọng nói.
"Thái Nguyên Thân Phủ này tuy là do Thái Nguyên Đại Đế luyện ra."
"Nhưng cho đến bây giờ ngươi vẫn chưa luyện hóa nó, càng không thể nào khống chế hoàn toàn các trận pháp hay cấm chế bên trong."
"Cho dù ngươi đã luyện hóa được rồi, với Quân mỗ mà nói, nó cũng chẳng có chút uy hiếp nào."
Quân Tiêu Dao dứt lời, trực tiếp đưa †ay ra đánh về phía Lục Nguyên.
Vừa ra tay, Hỗn Độn Khí cuộn trào mãnh liệt, pháp tắc in vào hư không.
Cho dù là pháp khí không gian cấp đế binh như Thái Nguyên Thần Phủ, giờ phút này cũng đang chấn động liên hồi.
"Chuyện này... Chẳng lẽ ngươi thật sự là loại thể chất kia..."
Thấy Quân Tiêu Dao ra tay, sương mù Hỗn Độn sục sôi, vẻ mặt Lục Nguyên thay đổi.
Lúc trước tuy hắn bị Hỗn Độn Chân Hỏa thiêu rụi, nhưng không thể nói có Hỗn Độn Chân Hỏa thì nhất định sẽ có Hỗn Độn Thể.
Mà giờ phút này đây, Quân Tiêu Dao vừa ra tay đã phát huy toàn bộ uy lực của Hỗn Độn Thể.
Chỉ như thế thôi cũng đủ khiến cho Lục Nguyên kinh ngạc.
Càng làm cho hắn khó lòng mà bình tĩnh hơn nữa chính là khí tức của Quân Tiên Dao, thể mà là cảnh giới Chuẩn Đết
"Làm sao có thể là Chuẩn Đế chứ?"
Chuẩn Đế còn trẻ như thế, chỉ đơn giản vậy thôi đã đủ khiến người ta rợn gấy.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao lạnh nhạt, Hỗn Độn Đại Thủ Ấn đè xuống khiến cho cả tòa Thái Nguyên Thần Phủ đều rung chuyển.
Cảm nhận được khí tức tử vong, Lục Nguyên cũng thi triển hết toàn lực.
Giữa mi tâm của hắn lộ ra hoàn toàn ấn thứ nhất của Tam Sinh Luân Hồi Ấn, với ý nghĩa siêu nhiên luân hồi. Bí lực huyền ảo lan ra, thần thánh và mênh mông.
"Đây là át chủ bài của ngươi à."
Thấy giữa mi tâm của Lục Nguyên xuất hiện ấn ký, ánh mắt Quân Tiêu Dao thâm thúy.
Hắn cũng tu luyện đại đạo luân hồi, nắm giữ rất nhiều cách thức luân hồi.
Hắn có thể cảm nhận được bên trong ấn ký kia có ẩn chứa sức mạnh nào đó.
"Đó chỉ đơn giản là sức mạnh thuộc về riêng Thái Nguyên Đại Đế thôi sao?"
Cảm nhận được Tam Sinh Luân Hồi Ấn kia, lông mày Quân Tiêu Dao nhíu lại.
Hắn cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản đến vậy.
Lục Nguyên cố gắng kích hoạt sức mạnh của Tam Sinh Luân Hồi Ấn, một luồng khí tức mạnh mẽ không tài nào tưởng tượng được xuất hiện.
Sau lưng Lục Nguyên có một bóng dáng mơ hồ.
Khi bóng dáng mơ hồ ấy đã hiện ra hoàn toàn.
Bút Thái Nguyên vẫn luôn nằm im bất động bỗng nhiên rung động giống như cảm nhận được khí tức quen thuộc nào đó.
Sau đó tia sáng lóe lên, bay đến trước người Lục Nguyên.
"Quân Tiêu Dao, dù ngươi có là Hỗn Độn Thể thì sao chứ, nơi đây là sân nhà của tai"
Lục Nguyên phản ứng lại, trong lòng thâm thở phào nhẹ nhõm.
Có sự giúp sức của Tam Sinh Luân Hồi Ấn, hẳn như đang thức tỉnh loại bí lực thần bí nào đó của kiếp trước.
Lúc này đây như có Thái Nguyên Đại Đế phù trợ cho hắn.
Cộng thêm Chuẩn tiên khí - bút Thái Nguyên.
Dù rằng bây giờ Lục Nguyên chưa thể nào sử dụng được sức mạnh của bút Thái Nguyên, nhưng bút Thái Nguyên có thể tự mình bộc phát ra sức mạnh, cũng xem như là một phần trợ lực.
Cho nên hiện tại, Lục Nguyên có lòng tin đối đầu trực diện Quân Tiêu Dao được, sẽ không chật vật giống như trước đó.
Đối mặt với cục diện ngay trước mặt, ánh mắt của Quân Tiêu Dao không hề có chút dao động nào.
Giống như đang nhìn có cá mắt cạn, cố gắng vùng vãy trốn thoát. "Cũng được, vừa hay kiểm tra thử uy lực một chút xem sao."
Quân Tiêu Dao nói xong bèn nhấc tay lên.
Lòng bàn tay hẳn tràn ra thần hà bảy màu, Thần Hi tỏa sáng, sát khí đáng sợ hiển hiện.
Sau đó, một bình hồ lô màu vàng cam xuất hiện.
Bên ngoài hồ lô có hoa văn Thất Thải sáng chói, từng dòng phù văn huyền ảo đan xen như quỹ đạo bay của sao trời.
"Thất Thải Trảm Thiên Hồ, quả nhiên bị ngươi lấy được!" Đôi mắt Lục Nguyên híp lại.
Quân Tiêu Dao mở miệng hồ lô ra.
Ánh sáng Thất Thải đáng sợ bắn ra từ miệng hồ lô.
Ánh sáng bảy màu huyền ảo xoay chuyển, đó là pháp tắc chém giết nguyên sơ nhất, có uy thế vô cùng, chém về phía Lục Nguyên!
Pháp tắc chém giết giáng xuống, như cắt đứt sức mạnh của thiên địa!
Bút Thái Nguyên tự động bảo vệ chủ nhân, đầu bút lông xoay tròn ngăn cản ánh sáng bảy màu chết chóc.
Quân Tiêu Dao xem đến cảnh này, vân thấy khá ưng bụng.
Thất Thải Trảm Thiên Hồ của bây giờ chỉ mới là đế bảo thôi nhưng đã có thể đấu lại với bút Thái Nguyên đang là Chuẩn tiên khí.
Tuy bút Thái Nguyên không cần ai điều khiển, nhưng nhiêu đây cũng đủ để giúp Thất Thải Trảm Thiên Hồ thể hiện sự mạnh mẽ.
Nhưng thủ đoạn của Quân Tiêu Dao không dừng lại ở đó. Bên trong Thất Thải Trảm Thiên Hồ lại bắn ra kiếm quang tuyệt thế tiếp nữa, phân ra thành chục ngàn mảnh, cuối cùng ngưng tụ thành một kiếm ảnh có thể đảo ngược thế giới!
Chính là Đại La Kiếm Thai được nuôi dưỡng bên trong Thất Thải Trảm Thiên Hồ!