"Quân công tử, ngươi..."
Hạ Uyển Họa không nói gì.
Sao nàng có cảm giác bản thân đã bị Quân Tiêu Dao ăn gắt gao ngay từ đầu rồi?
"Được rồi, không nói đùa nữa, ta không có mưu đồ gì với Tiên Đỉnh của Thánh triều Thượng Cổ, nếu như chắp tay đưa cho ta thì không chừng ta còn nhận."
"Có điều ta muốn một chút thông tin có liên quan đến Tiên Đỉnh."
"Mà khí vận Thiên Mệnh Huyền Điểu của Hạ cô nương nói không chừng chính là thời cơ để tìm được Tiên Đỉnh sau này." "Đến lúc đó, hi vọng có thể cùng Hạ cô nương cùng nhau đi tìm Tiên Đỉnh, ta chỉ là muốn tra rõ một vài chuyện thôi." Quân Tiêu Dao nghiêm mặt nói.
Theo lý thuyết, một người chỉ mới gặp mặt sơ qua một lần nói những lời này, đổi lại là bất cứ ai, trong lòng đều sẽ có đề phòng, cảm thấy trong những lời này có phải đang giấu mưu đồ gì đó không.
Nhưng nhìn vào đôi mắt bình tĩnh thâm thúy kia của Quân Tiêu Dao.
Trong lòng Hạ Uyển Họa thật sự có loại tín nhiệm không thể nào giải thích được.
Giống như Quân Tiêu Dao, tuyệt đối sẽ không lừa nàng.
"Được rồi, ta đồng ý với ngươi." Hạ Uyển Họa nói.
Nếu như Quân Tiêu Dao có thể giải quyết chuyện này giúp nàng vậy thì cũng có thể nói là có công với toàn bộ Thánh triều Đại Hạ.
"Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Quân Tiêu Dao vươn tay.
Hạ Uyển Họa liếc mắt nhìn, cũng duỗi tay ngọc ra nắm lấy tay hẳn.
Ngọc thủ Hạ Uyển Họa mềm mại không xương, đốt ngón tay thon dài, mang theo hương thơm nhẹ.
"Không hổ là bàn tay nâng bút vẽ tranh."
Quân Tiêu Dao buông tay ra, cười nhạt một tiếng.
Đôi mắt Hạ Uyển Họa, lông mi thật dài khẽ run lên.
Tuy nàng thân là trữ đế Đại Hạ, đã từng nghe qua không ít lời a dua nịnh hót. Nhưng một câu tán thưởng Quân Tiêu Dao thuận miệng nói ra này sao lại dễ nghe như vậy, khiến nàng cảm thấy vui vẻ chứ?
Không lâu sau, Hồng Tụ quận chúa và Kỷ Minh Sương cũng đi đến.
"Bàn bạc ổn thỏa rồi chứ?" Hồng Tụ quận chúa hỏi.
"Ừm”" Hạ Uyển Họa nói.
Hồng Tụ quận chúa nghi ngờ nhìn Hạ Uyển Họa.
Sao nàng lại nhìn thấy một chút ngượng ngùng ửng đỏ trên mặt Hạ Uyển Họa vậy chứ?
Chuyện này sắc mặt khiến Hồng Tụ quận chúa có hơi kỳ quái.
Nàng mời Quân Tiêu Dao đến chẳng qua cũng chỉ là muốn hắn giả làm đạo lữ của Hạ Uyển Họa mà thôi. Tình hình như hiện tại, chẳng lẽ muốn biến giả thành thật sao?
Sau đó, bàn bạc mọi chuyện ổn thỏa, Hạ Uyển Họa cũng tự đưa bọn người Quân Tiêu Dao về tẩm cung nghỉ ngơi.
Chắc hẳn không được bao. lâu, Thánh triều Thần Tiêu liền sẽ có hành động.
Tần Thái Uyên hẳn là rất nhanh sẽ đến cầu thân.
Quân Tiêu Dao và Kỷ Minh Sương được sắp xếp nghỉ ngơi ở hai tẩm cung khác nhau.
Sau đó, Kỷ Minh Sương lại tìm tới chỗ Quân Tiêu Dao.
"Công tử, Minh Sương có chuyện muốn nói với công tử." Kỷ Minh Sương có do dự nhưng vẫn nói với Quân Tiêu Dao. "Chuyện gì?" Quân Tiêu Dao ngước mắt.
"Trước đó thời điểm khi nhìn thấy Hạ cô nương, Minh Sương sinh ra một loại cảm giác rất đặc biệt, như có một loại cảm giác quen thuộc mơ hồ."
"Nhưng Minh Sương có thể xác định, trước đó căn bản không biết Hạ cô nương."
Nghe được lời Kỷ Minh Sương, Quân Tiêu Dao trầm ngâm.
Lúc trước hắn đã cho rằng, Kỷ Minh Sương có được một loại túc tuệ nào đó, hoặc là vị đại năng kia chuyển thế.
Mà bây giờ, Kỷ Minh Sương thế mà lại sinh ra cảm giác quen thuộc mơ hồ với Hạ Uyển Họa chưa từng gặp mặt.
Cộng thêm thời gian Hạ Uyển Họa thức tỉnh khí vận Thiên Mệnh Huyền Điểu trước đó ăn khớp với thời gian họa kiếp huyết nguyệt xuất hiện, chuyện này chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi hay sao?
Mắt Quân Tiêu Dao lộ vẻ suy tư, đáy lòng có một loại suy đoán nào đó.
Hắn mở miệng nói: "Ta biết, chuyện này ngươi đừng nói với những người khác."
"Minh Sương biết."
Hiện tại Kỷ Minh Sương đối với Quân Tiêu Dao có thể nói là nói gì nghe nấy.
Nàng nói xong thì cáo lui
"Nếu thật sự giống như ta nghĩ, vậy thì..."
Mắt Quân Tiêu Dao lộ vẻ trầm tư.
Sao mà bốn hồn của Khương Thánh Y, ai nấy đều có lai lịch không đơn giản như thế chứ.
Nhưng bất luận như thế nào, Hạ Uyển Họa cũng vẫn là một trong bốn hồn của Khương Thánh Y.
Bất luận nàng có lai lịch bí mật gì, hay là nói là do Quân Tiêu Dao đoán như vậy thì hắn đều phải bảo vệ Hạ Uyển Họa vô điều kiện.
Mà một bên khác.
Trong tẩm cung riêng của Hạ Uyển Họa.
Hạ Uyển Họa có một chỗ phòng riêng chuyên để vẽ tranh, chỉ có một mình nàng có thể đi vào.
Giờ phút này, bên trong phòng tranh, vẻ mặt Hạ Uyển Họa có hơi hoảng hốt.
Bởi vì trên vách tường trong phòng tranh, có treo hàng ngàn hàng vạn bức tranh.
Trong mối bức tranh đều có một bóng người áo trắng thon dài, chỉ là khuôn mặt đều rất mơ hồ, không được vẽ ngũ quan.
Hạ Uyển Họa, nâng tay ngọc lên, vuốt ve một bức tranh, vẻ mặt hốt hoảng, như là ly hồn xuất khiếu.
"Thế gian này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy à..."
Thời gian trôi qua, một đoạn thời gian không quá dài tin tức đã truyên đến Thánh triều Thần Tiêu.
Thái tử Thần Tiêu Tần Thái Uyên, chuẩn bị lên đường đến Thánh triều Đại Hạ cầu hôn.
Có thể nói tin tức này đã gây chấn động toàn bộ tinh giới Thương Hoa.
Thánh triều Thượng Cổ đã từng thống trị tỉnh giới Thương Hoa tuyệt đối.
Giờ phân thành tam đại thánh triều.
Nếu Thánh triều Thần Tiêu thật sự liên hôn với Thánh triều Đại Hạ, vậy thì tương đương với việc chiếm đoạt Thánh triều Đại Hạ.
Vậy thánh triều Thiên Linh còn dư lại cũng không đủ gây sợ.
Cuối cùng, kết cục của các thế lực toàn bộ tinh giới Thương Hoa sẽ một lần nữa bị thanh tẩy.
Chuyện này đối với thế lực khắp nơi tinh giới Thương Hoa không thể nghi ngờ sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn.
Cho nên, chuyện cầu hôn này cũng hấp dân sự chú ý của các phương tinh giới Thương Hoa.
Một vài thế lực cũng đều lên đường đến hoàng đô Đại Hạ.
Bọn họ muốn biết, Thánh triều Đại Hạ rốt cuộc có đáp ứng chuyện cầu hôn của Thánh triều Thần Tiêu hay không.