"Hồng Tụ quận chúa còn nói, nàng muốn giới thiệu một người bằng hữu cho ngươi quen biết." Thị nữ bổ sung thêm.
"Bằng hữu?"
Mày đen của Hạ Uyển Họa nhẹ nhàng nhướn lên.
Nói thật, hiện tại Hạ Uyển Họa không có tâm trạng kết giao bằng hữu gì.
Chỉ nguyên chuyện thông gia với Tân Thái Uyên của Thánh triều Thần Tiêu thôi cũng đã đủ để khiến nàng sứt đầu mẻ trán, có hơi khó mà xử lý được rồi.
Nhưng bất luận như thế nào, Hạ Uyển Họa cũng biết một chút.
Nàng không có khả năng kết thông gia với Tân Thái Uyên. Không chỉ bởi vì nàng có lý do của riêng mình
Mà còn vì nếu như làm như thế thì toàn bộ Thánh triều Đại Hạ, đều sẽ trở nên phụ thuộc Thánh triều Thần Tiêu.
Sau đó dần dần bị từng bước bị xâm chiếm chiếm đoạt.
Tuy trong lòng có chút phiền nhiều.
Nhưng Hồng Tụ quận chúa mời, Hạ Uyển Họa vẫn phải đi.
Hoàng cung Đại Hạ, trong một tòa cung điện lộng lẫy.
Quân Tiêu Dao ngồi, khoan thai thưởng trà.
Hồng Tụ quận chúa nhìn thấy như vậy thì trong lòng cũng tặc lưỡi cảm thán.
Hạ Uyển Họa là thiên chi kiêu nữ của tỉnh giới Thương Hoa, trữ đế của Thánh triều Đại Hạ đồng thời cũng là đệ nhất mỹ nhân.
Cơ hội có thể nhìn thấy nàng tuyệt đối không nhiều.
Chớ nói chỉ là loại tự mình đến gặp mặt này.
Người bình thường thiếu điều hao hết tâm tư muốn lưu lại cho Hạ Uyển Họa một ấn tượng tốt.
Quân Tiêu Dao thì lại lạnh nhạt như thường, giống như gặp mặt một người bình thường nào đó.
Chẳng qua có lúc.
Một dáng người mỹ lệ như vẽ đi đến đây.
Chính là Hạ Uyển Họa.
"Uyển Họa!"
Hồng Tụ quận chúa lộ ra gương mặt tươi cười, tiến lên nghênh đón. Hạ Uyển Họa cũng là mỉm cười.
Sau đó, ánh mắt của nàng, vô ý dịch chuyển rơi lên trên người Quân Tiêu Dao.
Đôi mắt trong suốt như vẽ dừng lại.
Nhất thời thất thân, linh hồn cũng giống như bị cố định lại.
"Uyển Họa?"
Nhìn thấy Hạ Uyển Họa bỗng nhiên thất thần, Hồng Tụ quận chúa lộ ra vẻ nghi ngờ, sau đó thuận theo ánh mắt nàng nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Nàng lập tức nở ý cười mập mờ.
Quả nhiên.
Ngay cả Hạ Uyển Họa, cũng đều bị sự soái khí của Quân công tử chấn nhiếp sao?
Hồng Tụ quận chúa lân đầu tiên nhìn thấy Quân Tiêu Dao, cũng có phản ứng không khác mấy. Nhưng nàng nghĩ sai rồi, Hạ Uyển Họa không phải ngây người vì khí chất và dung mạo của Quân Tiêu Dao.
Mà là bởi vì trong một khắc Hạ Uyển Họa tiến này, trong lòng Quân Tiêu Dao cũng đã sáng tỏ.
Hắn cảm nhận được khí tức linh hồn quen thuộc.
Tuy trước đó Quân Tiêu Dao cũng có nghĩ, liệu ở vũ trụ Khởi Nguyên có một trong bốn hồn của Khương Thánh Y hay không.
Dù sao thân là vũ trụ đặc biệt nhất Giới Hải, có lẽ cũng có liên quan đến nhân quả nào đó trong cõi u minh.
Mà bây giờ, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn.
Điều duy nhất khiến Quân Tiêu Dao bất ngờ chính là không nghĩ tới sẽ đụng mặt nhanh như vậy. Có lẽ chuyện này là do Quân Tiêu Dao và Khương Thánh Y vốn có nhân duyên có cắt cũng không ngừng được, liên kết bọn họ, để bọn họ gặp nhau.
Trước khi đến Thánh triều Đại Hạ.
Ý nghĩ của Quân Tiêu Dao là sẽ hợp tác với Hạ Uyển Họa, theo nhu cầu của cả hai người hợp tác hai bên cùng có lợi.
Nhưng bây giờ, cảm nhận được khí tức linh hồn quen thuộc từ trên người Hạ Uyển Họa trong mắt Quân Tiêu Dao cũng toát lên vẻ dịu dàng.
Y Y,Lê Tiên Dao, Hạ Uyển Họa.
Bốn hồn của Khương Thánh Y, đã tìm được ba rồi.
Quân Tiêu Dao cảm thấy, từ giờ đến ngày chân chính nhìn thấy Khương Thánh Y đã không còn xa nữa.
Giữa sân, Hồng Tụ quận chúa nhìn Hạ Uyển Họa, lại nhìn Quân Tiêu Dao. Đây là vừa nhìn đã yêu rồi sao? Dưới ánh mắt đầy suy ngâm của
Hồng Tụ quận chúa, Hạ Uyển Họa lấy lại
tinh thân.
"Vị công tử này là..."
Nơi đáy mắt Hạ Uyển Họa mang theo sự mờ mịt và phức tạp.
Đó là một loại cảm giác nói không nên lời đặc biệt.
Có điều ngoài mặt nàng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
"Uyển Họa, vị này chính là vị bằng hữu ta muốn giới thiệu với ngươi, Quân Tiêu Dao Quân công tử." Hồng Tụ quận chúa cười giới thiệu nói.
"Quân công tử."
Hạ Uyển Họa tự lẩm bẩm. Trong lòng có một loại cảm giác khó nói lên lời.
Mà lúc này, bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Ánh mắt Kỷ Minh Sương cũng nhìn về phía Hạ Uyển Họa.
Chẳng biết tại sao, đáy mắt nàng hiện lên một tia nghi hoặc.
Bởi vì khi nhìn thấy Hạ Uyển Họa lần đầu tiên thì nàng giống như có một loại cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Nhưng hiển nhiên, trước đó nàng tuyệt đối không biết Hạ Uyển Họa.
Kỷ Minh Sương cũng không có lộ ra biểu hiện lạ gì, chỉ để chuyện này ở trong lòng.
"Hạ cô nương." Quân Tiêu Dao mỉm cười, gật đâu chào hỏi.
Hồng Tụ quận chúa thì nói: 'Uyển Họa, vị công tử này thực lực không tâm thường đâu, trước đó bọn ta bị sinh linh Huyết tộc truy sát, vẫn may là nhờ có vị công tử này ra tay tương trợ."
Hồng Tụ quận chúa nói một tràng.
"Đa tạ Quân công tử cứu Hồng Tụ."
Hạ Uyển Họa cũng mỉm cười, đôi môi khẽ mở, lộ hàm răng trắng sứ thẳng đều.
"Việc nhỏ mà thôi." Quân Tiêu Dao nói.
"Đúng rồi, Uyển Họa, không chừng vị công tử này có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề của Tần Thái Uyên" Hồng Tụ quận chúa nói.
"Cái này.." Vẻ mặt Hạ Uyển Họa cứng lại.
"Đúng rồi, để vị công tử này giả làm đạo lữ của ngươi khiến Tân Thái Uyên kia không còn lời nào để nói." Hồng Tụ quận chúa nói.
"Hồ đồ, Hồng Tụ, đề nghị này người chính là gây phiền toái cho người khác đó."
Hạ Uyển Họa vô thức lắc đầu.
Thánh triều Thần Tiêu, quốc lực cường thịnh vô song, dù là đưa mắt ra toàn bộ vũ trụ Khởi Nguyên cũng tuyệt đối xếp vào hàng thế lực đứng đầu.
Không có bất kỳ người nào bằng lòng đắc tội với Thánh triều Thần Tiêu.
Nếu như Quân Tiêu Dao thật sự giúp nàng, thì như vậy chẳng khác nào đang đẩy hắn vào hố lửa.
Tuy Hạ Uyển Họa buồn râu chuyện này.
Nhưng cũng sẽ không gây phiên phức cho người khác. Quân Tiêu Dao ở bên cạnh thấy vậy, sắc mặt lạnh nhạt, âm thầm thở dài trong lòng.
Không hổ là một trong bốn hồn của Khương Thánh Y, ngay cả tính cách cũng có hơi giống nhau, không nguyện ý gây phiền phức cho người khác.
"Nhưng mà..." Hồng Tụ quận chúa muốn nói lại thôi.
Lúc này, Quân Tiêu Dao mở miệng nói: "Không biết có thể để ta nói chuyện riêng với Hạ cô nương được không?"
Hồng Tụ quận chúa sững sờ, có hơi vội vàng gật đầu, sau đó mang theo Kỷ Minh Sương cùng nhau rời đi. Chương 3137: Một trong bốn hồn của Khương Thánh Y, người bên trong bức họa (tt)
"Hồng Tụ..."
Sắc mặt Hạ Uyển Họa cứng lại, không nghĩ tới người tỷ muội tốt này của nàng lại bán nàng đi nhanh như vậy.
Lúc này, cô nam quả nữ ở chung một phòng.
Thân là trữ đế của Đại Hạ, Hạ Uyển Họa cũng không phải là chưa từng thấy qua việc đời.
Nhưng chẳng biết tại sao, lần đầu tiên gặp vị công tử áo trắng trước mặt này.
Lại hiếm thấy khiến dưới đáy lòng nàng sinh ra ý lo lằng.
Có lẽ là bởi vì, hắn rất giống người trong bức họa kia thôi.
Căn bản không giống như nhân vật sẽ thực sự xuất hiện trong hiện thực.
"Hạ cô nương, không cần khẩn trương, Quân mỗ cũng không làm gì nàng mà." Quân Tiêu Dao cười nhạt nói, hòa hoãn không khí.
Dung nhan Hạ Uyển Họa tinh tế như son ngọc, xẹt qua một vệt ráng hồng trong yên lặng.
Rõ ràng đây chính là Thánh triều Đại Hạ, là sân nhà nàng.
Sao lại có cảm giác Quân Tiêu Dao giống như biến thành hoàng trữ Đại Hạ còn nàng thì trở thành người ngoài vậy chứ?
"Quân công tử, thật có lỗi, suy nghĩ của Hồng Tụ còn có chỗ thiếu sót, gây thêm phiền phức cho công tử rồi." Hạ Uyển Họa bình định cõi lòng một chút, nói.
"Nhưng đây đối với Thánh triều Đại Hạ, đối Hạ cô nương, thật sự cũng là một phiền toái không nhỏ." Quân Tiêu Dao cười nói.
"Đúng vậy." Hạ Uyển Họa thừa nhận.
"Ngươi đối với Tân Thái Uyên kia..." Quân Tiêu Dao mở miệng.
"Không hề liên quan." Hạ Uyển Họa nói thẳng.
"Được, chuyện này, ta có thể giúp." Quân Tiêu Dao nói.
"Cái gì?"
Hạ Uyển Họa cũng có hơi sửng sốt.
"Quân công tử, ngươi có biết hậu quả khi giúp ta không?"
"Biết, đơn giản là đắc tội Thánh triều Thần Tiêu mà thôi, chuyện đó thì tính là gì chứ?"
Ánh mắt Quân Tiêu Dao mang theo lơ đễnh khinh miệt.
Hạ Uyển Họa thật sự sửng sốt.
Vị công tử này đến tột cùng là thân thánh phương nào, ngay cả Thánh triều Thần Tiêu cũng không để trong mắt?
"Dĩ nhiên không phải."
Hạ Uyển Họa bác bỏ trong vô thức.
Nàng sẽ không ỷ vào thân phận và dung mạo của bản thân mà cảm thấy mình hơn người khác một bậc.
Huống chỉ nàng cảm thấy, lai lịch của Quân Tiêu Dao hẳn là cũng không thấp đâu.
"Chẳng qua là cảm thấy nếu làm như vậy thì sẽ mang đến chút phiền toái cho Quân công tử." Hạ Uyển Họa nói.
"Nói thật, từ cái nhìn đầu tiên khi gặp Hạ cô nương ta đã cảm thấy có mắt duyên, cô nương cho là thế nào?”
Quân Tiêu Dao cũng đang thử thăm dò.
Trước đó tuy Y Y, Lê Tiên Dao đều bị khuyết thiếu ký ức nhưng đối với hắn vẫn có hảo cảm mơ hồ.
Như vậy việc công lược sẽ thuận lợi hơn nhiều rồi, độ thiện cảm trời sinh đã có.
Mà Hạ Uyển Họa nghe vậy, lệ nhan như vẽ hơi trầm.
Tuy nói như vậy khiến nàng cảm thấy có hơi xấu hổ.
Nhưng nàng vẫn thở nhẹ một hơi, nói: "Thực sự không dám giấu, Uyển Họa cũng cảm thấy công tử có mắt duyên."
Tuy hiện tại Hạ Uyển Họa vẫn chưa rõ điều này có ý nghĩa gì cho lắm nhưng nàng cũng biết, vị công tử đối diện nàng có hảo cảm tự nhiên.
"Vậy là được rồi, cần gì phải xoắn xuýt chứ."
"Lại nói, thật ra sau này Quân mỗ cũng muốn xin nhờ Hạ cô nương giúp một chuyện." Quân Tiêu Dao nói.
Tuy Hạ Uyển Họa là một trong bốn hồn của Khương Thánh Y.
Nhưng việc hắn cần làm thì vẫn phải làm, dù sao Mạt Pháp Tiên Chu cũng vô cùng quan trọng.
"Quân công tử xin nói rõ."
"Nghe nói Hạ cô nương thức tỉnh khí vận Thiên Mệnh Huyền Điểu." Quân Tiêu Dao nói.
Ánh mắt của hắn cũng rơi vùng giữa lông mày trắng mịn của Hạ Uyển Họa.
Nơi đó có một ít ấn ký Huyền Kim lấp lóe, cùng loại với đồ đằng Huyền Điểu.
Khiến Hạ Uyển Họa bỗng dưng có thêm vài phần khí tức cao quý thần bí.
Chắc hẳn đó chính là biểu hiện của khí vận Thiên Mệnh Huyền Điểu.
Nói như vậy, Hạ Uyển Họa cũng coi là thiên mệnh chỉ nữ của vũ trụ Khởi Nguyên.
Loại thiên mệnh chỉ nữ cấp bậc như vậy, cũng không phải là hàng ngũ như Thẩm Thương Minh trước đó có thể so sánh được.
Thẩm Thương Minh cùng lắm cũng chỉ có thể coi là người có đại khí vận, ngay cả thế giới chỉ tử cũng không bằng.
Mà khí vận Thiên Mệnh Huyền Điểu Hạ Uyển Họa thức tỉnh cũng không bình thường. Thậm chí Quân Tiêu Dao còn cảm thấy cho dù bốn con rồng khí vận ở Giới Trong Giới trước đó cộng lại cũng không sánh bằng khí vận Thiên Mệnh Huyền Điểu của Hạ Uyển Họa.
Dù sao thiên mệnh Huyền Điểu gánh chịu thiên mệnh, ý nghĩa cực kì không tâm thường.
Trong truyền thuyết cổ xưa, chỉ có người ứng kiếp mới có thể có Thiên Mệnh Huyền Điểu chiếu cố giáng thế, cứu vớt thế nhân, tiêu bôi đại kiếp.
"Đúng thật là mới thức tỉnh một thời gian trước." Hạ Uyển Họa nói.
"Đoạn thời gian trước..."
Ánh mắt Quân Tiêu Dao lộ vẻ suy †ư.
Đoạn thời gian trước, không phải là thời điểm họa kiếp huyết nguyệt mới xuất hiện sao? Quân Tiêu Dao đè xuống tâm tư, tiếp theo hỏi: "Ta nghe Hồng Tụ nói, thức tỉnh khí vận Thiên Mệnh Huyền Điểu có thể cảm nhận được bảo vật Thánh triều Thượng Gổ, vị trí của Tiên Đỉnh có phải không?"
Hạ Uyển Họa sững sờ, nhìn Quân Tiêu Dao một cái, sau đó nói: "Không sai, tuy có lời đồn như vậy nhưng hiện tại Uyển Họa cũng không cảm nhận được tình hình như thế nào."
"Hạ cô nương cho rằng ta có ý định với Tiên Đỉnh ư?" Quân Tiêu Dao nói.
Hạ Uyển Họa im lặng.
"Vậy nếu như ta nói, ta muốn Tiên Đỉnh kia vậy thì Hạ cô nương sẽ cảm thấy ta cuồng vọng không tự biết mình, muốn đuổi ta đi à?"
Quân Tiêu Dao bỗng nhiên nổi lên hứng thú, nói. Hạ Uyển Họa âm thầm cắn môi.
Tại sao lại muốn nàng trả lời vấn đề này chứ?
Nhưng chẳng biết tại sao, Hạ Uyển Họa thật sự không có chút phản cảm nào.
Thậm chí, dường như còn có một loại xúc động mơ hồ, thôi thúc nàng giúp đỡ Quân Tiêu Dao.
"Sẽ không."
Hạ Uyển Họa nói thật.
"Chẳng qua chỉ là đùa thôi, Hạ cô nương còn trả lời thật tình như thế, ngược lại rất đáng yêu."
Quân Tiêu Dao hơi bật cười.