Quân Tiêu Dao rất hiếm khi nảy sinh cảm giác áy náy, nhưng giờ đây hắn thật sự cảm thấy hổ thẹn.
Lê Tiên Dao quá hiểu chuyện.
Thậm chí Quân Tiêu Dao cảm thấy cho dù nàng ồn ào ầm ï, cho dù nàng phẫn nộ căm hận cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Lê Tiên Dao lại không như vậy, nàng chỉ lẳng lặng rời đi, một mình im lặng tiếp nhận.
Hiểu chuyện đến mức đau lòng.
Nhưng bây giờ Quân Tiêu Dao không thể quấy rầy nàng. Như thế chỉ khiến nàng càng thêm rối loạn.
Quân Tiêu Dao chờ qua một quãng thời gian, cho đến khi nàng đã hoàn toàn bình tĩnh, mới lại nói chuyện với nàng.
Lê Tiên Dao rời khỏi Bỉ Ngạn đạo cung, về đến Lê tộc.
Nhưng không bao lâu sau khi nàng vê đến nơi mới biết chuyên Lê Thánh cũng quay lại Lê tộc. Lê Thánh trước đó cũng không ở đây.
Chẳng mấy chốc Lê Tiên Dao gặp mặt Lê Thánh.
Lê Thánh ngồi trên toạ cao, thân hình uy nghiêm, khuôn mặt mờ ảo dường như có sương mù che phủ.
Khí tức của ông trầm hồn, sức mạnh thâm sâu khó thấy.
Không chỉ là một trong những Các chủ của Thiên Hoàng các.
Mà ở Lê tộc địa vị của ông cũng không hề tầm thường, có thể ngang hàng với chư tổ Lê tộc.
"Tiên Dao, ở trong tộc thích ứng như thế nào rồi?" Giọng điệu Lê Thánh bình thản nói.
"Phụ thân, Tiên Dao ở trong tộc vẫn ổn" Lê Tiên Dao đáp lời.
Ngày lúc này nàng thu hồi cảm xúc, không để cho Lê Thánh nhìn ra manh mối gì.
"Có điều ta nghe Thừa Thiên nói con rất gần gũi với tên Vân Tiêu kia?"
Ánh mắt Lê Thánh thâm trầm, dán vào người Lê Tiên Dao.
Sắc mặt Lê Tiên Dao không đổi.
"Chẳng qua chỉ là bạn mà thôi." Lê Tiên Dao nói.
"Thật sao?" Lê Thánh nhìn Lê Tiên Dao đầy thăm dò.
"Đương nhiên rồi." Lê Tiên Dao đáp. Lê Thánh thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Vậy thì tốt, con nên hiểu rõ, Vân Tiêu đó đã làm những gì với với mẹ và ca ca của con."
Lê Tiên Dao trở nên trầm tư.
Sỡ dĩ Lê Hành có kết quả như vậy, là do hắn chủ động nhắm vào Quân Tiêu Dao trước, tự mình tìm đường chết.
Về phần Ân Ngọc Dung, nóng lòng bảo vệ con mình, muốn đem cơn giận đó trút hết vào người mình, kết quả bị Quân Tiêu Dao cản lại, tự chuốc nhục nhã.
Có thể nói từ đầu đến cuối, đều là mẹ con họ tự tìm đường chết.
Bây giờ lại trách Quân Tiêu Dao đắc tội với bọn họ ư?
Lê Thánh vẫn không hề để ý đến sự im lặng của Lê Tiên Dao, tiếp tục nói.
"Tiên Dao, con phải nhớ rõ sứ mệnh của mình, con không chỉ là người của Lê tộc ta, mà còn là thiếu tư mệnh của Thiên Hoàng các."
"Tương lai, cũng định trước sẽ phụ giúp truyền nhân Thiên Hoàng, trở thành Thiên Hậu, đây chính là vận mệnh của con, hiểu rồi chứ?"
Tuy Lê Thánh giọng điệu hờ hững, nhưng trong lời nói ẩn chứa sự chắc chắn.
Bàn tay ngọc của Lê Tiên Dao dưới ống tay áo, từ từ siết chặt, những đốn ngón tay thanh tú đều đã trắng bệt.
"Nữ nhi đã hiểu." Lê Tiên Dao cúi đầu nói.
"Ừm, hiểu rồi thì tốt, cũng không uổng công ta cất công nuôi dưỡng con, con lui xuống trước đi." Lê Thánh nói.
"Vâng, nữ nhi cáo lui." Lê Tiên Dao rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng ngày một xa của Lê Tiên Dao, ánh mắt Lê Thánh thâm sâu.
"Tiên Dao, hi vọng con không khiến cho ta thất vọng, nếu không thì..."
Lê Thánh ánh mắt trầm tĩnh, không hề có một chút tình cảm nào.
Đối với hắn mà nói, lợi ích, luôn được đặt lên hàng đầu, dù là tình thân cũng phải gác sang một bên.
Còn như Quân Tiêu Dao...
Lê Thánh trước đây không đi tìm Quân Tiêu Dao để làm loạn.
Nhưng cũng không có nghĩa, Quân Tiêu Dao làm nhục nữ nhân của hắn, mối hận khiến cho hẳn đoạn tử tuyệt tôn thì không thể bỏ qua.
"Ở đại thế đầy rẫy sự biến đổi này, cho dù là thế lực chung cực được coi là đứng sừng sững muôn đời bất diệt, cũng chưa hẳn sẽ không có ngày sụp đổ."
"Vân Thánh đế cung..."
Lê Thánh ánh mắt thâm trầm không thôi.
Lòng hắn có tham vọng.
Tham vọng của hắn chính là làm cho Lê tộc thượng cổ, thậm chí ngay cả thế lực chung cực như Vân Thánh đế cung cũng không sợ.
Nếu như đổi lại là trước đây, tất nhiên nghĩ cũng sẽ không dám nghĩ tới việc như vậy.
Nhưng hiện tại đây là một đại giới đầy biến đổi, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Còn về Lê Tiên Dao, chính là quân cờ quan trọng trong tay của hắn. ... Sau khi gặp mặt Lê Thánh, Lê Tiên Dao đi ra ngoài.
Một vị nam tử, đang đứng cách đó không xa.
Khuôn mặt cứng rắn, mái tóc đen dày, cả người toát lên vẻ thân vũ tráng kiện, ấn đường điểm một hoa văn kỳ lân sắc sảo tự tin.
Đích thị là Lê Thừa Thiên.
"Tiên Dao cô nương, đã gặp tộc thúc rồi à?"
Lê Thừa Thiên cười nhẹ, tỏ ra ung dung có chừng mực.
Lê Tiên Dao, mặt không tỏ ra ý cười, thậm chí ngay cả cười lấy lệ cũng không có.
"Lê Thừa Thiên, ngươi là người kiệt xuất nhất Lê tộc, nhưng thật không ngờ chẳng khác nào bà tám ngoài chợ." Nghe thấy lời này, sắc mặt Lê Thừa Thiên có chút thay đổi.
"Ta chẳng qua là không muốn ngươi bị nam nhân khác lừa dối thôi, Vân Tiêu đó vừa nhìn đã biết là một người tính cách phong lưu."
"Ta cũng có nghe qua rồi, hắn ở Khởi Nguyên Học Phủ còn có thêm một tình nhân, chính là trữ đế Đại Hạ Hạ Uyển Họa”
"Loại người như vậy, không xứng đáng để cho Tiên Dao cô nương ngươi lãng phí tâm ý." Lê Thừa Thiên lộ ra dáng vẻ tình thật ý thật nói.
Lời này khiến cho ánh mắt Lê Tiên Dao có chút thay đổi.
Nàng biết, Quân Tiêu Dao tuyệt đối không phải loại người tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt.
Lẽ nào là Hạ Uyển Họa...