Bởi vì vũ trụ Khởi Nguyên có chấn nhiếp chung cực!
Chính là tồn tại bắt nguồn từ trong các thế lực chung cực!
Trống trận vang lên, chiến ý xông thẳng lên trời.
Lấy Vân Hải Long Chu dẫn đầu, một đội ngũ vô cùng khổng lồ hệt như cự thú chiến tranh xuất động, thông qua Truyền tống trận vượt giới tới tinh giới Hỗn Khư.
Hơn nữa không chỉ có Vân Thánh đế cung và thế lực phụ thuộc.
Kể cả các thế lực Hoả tộc, Phong tộc, thánh triều Đại Hạ, Thương minh Ngọc Đỉnh cũng tập kết nhân mã đội ngũ, từ trụ sở của từng bên xuất phát đến tinh giới Hỗn Khư. Bỉ Ngạn đạo cung ở ngay tinh giới Hỗn Khư, bọn họ cũng đã chờ xuất phát.
Nhân mã Thính Tuyết lâu thì âm thầm tập kết mai phục, giống như lợi tiền trong bóng đêm.
Mà Lê tộc lúc này chưa hê phát giác.
Suy cho cùng ai lại nghĩ đến chuyện Vân Thánh đế cung sẽ trực tiếp dấy lên trận chiến bất hủ với Lê tộc chứ?
Lúc này, ở tỉnh giới Hỗn Khư, chỗ sâu tinh cầu tổ của Lê tộc.
Nơi này là một vùng táng địa tràn ngập khí tức cổ xưa.
Là tổ lăng của Lê tộc, chôn cất các tiền nhân của Lê tộc.
Lúc này, ở chỗ sâu tổ lăng, trong một lăng tẩm cổ xưa.
Một cây trụ thẳng đồng xanh to lớn đứng giữa lăng tẩm.
Mà ở trên trụ thẳng, xiềng xích lấy huyền thiết đặc thù chế tạo đang trói buộc một nữ tử áo trắng.
Trên ngọc nhan tinh xảo lại như trời xanh khéo léo điêu khắc có ba vết thương.
Tuy rằng phá hoại dung nhan hoàn mỹ của nữ tử, lại ngoài ý muốn có một loại mỹ cảm tàn khuyết như đồ sứ vỡ vụn.
Nữ tử áo trắng này đúng là Lê Tiên Dao.
Chỉ là sắc mặt Lê Tiên Dao lúc này có loại tái nhợt khác thường.
Xung quanh trụ thẳng đồng xanh có một trận pháp cực kỳ phức tạp huyền ảo.
Mà ở mặt sau trụ thẳng đồng xanh bất ngờ có một cái quan tài vô cùng cổ xưa, trong đó mơ hồ phát ra khí tức nào đó làm người ta run rẩy.
"Vì... sao..."
Giọng nói của Lê Tiên Dao có một loại run rẩy yếu ớt, nhìn bóng dáng sừng sững bao phủ sương mù, hệt như một vị quân vương quyền chưởng thiên hạ đứng trước mặt nàng.
Đúng là Lê Thánh!
Hai cha con Lê Thánh, Lê Tiên Dao.
Lúc này lại lấy hình thức như vậy mặt đối mặt.
Sau vùng đất Tiên Di, Lê Tiên Dao bị Lê Thánh triệu về Lê tộc.
Nhưng sau khi Lê Tiên Dao đang bế quan tu luyện không bao lâu thì bị gọi ra, đi tới lăng tẩm này.
Sau đó bị vây giữa trận pháp này.
Lê Tiên Dao nhìn Lê Thánh, ánh mắt vô cùng xa lạ, giống như đang nhìn một người không quen biết.
Tuy nàng đã biết những chuyện Lê Thánh đã làm trong quá khứ.
Nhưng Lê Tiên Dao sở dĩ không chủ động làm rõ.
Là vì băn khoăn ơn bồi dưỡng của Lê Thánh.
Lê Thánh có thế nào cũng đối xử với nàng không tệ.
Thậm chí, ở trước mặt mẫu tử Ân Ngọc Dung, Lê Hành, Lê Thánh cũng sẽ bảo vệ nàng.
Đây mới là nguyên nhân làm Lê Tiên Dao chậm chạp chưa ngả bài.
Đừng cảm thấy Lê Tiên Dao thoạt nhìn thanh lãnh như không có tình cảm gì, giữ khoảng cách với tất cả mọi người.
Thực ra, thường thì loại người này mới là nặng tình nhất.
Bất kể thân tình, hữu nghị, hay là Tình yêu.
Vì phần tình cảm này, Lê Tiên Dao mới có thể áy náy như vậy với Đông Phương Ngạo Nguyệt, nghĩ mọi cách đều muốn bồi thường.
Nhìn Lê Tiên Dao, Lê Thánh nói.
"Hài tử ngươi thoạt nhìn thanh lãnh, nhưng thực ra rất trọng tình."
"Thực ra ngươi đã biết Ân Ngọc Dung không phải mẹ ruột ngươi rồi nhỉ."
Lê Thánh chắp tay sau lưng, mặt không cảm xúc nói.
"Ta quả thực đã biết, cho nên, đây là nguyên nhân ngươi đối xử với ta như vậy?”
Lê Tiên Dao nhìn chằm chằm Lê Thánh. Lê Thánh lắc đầu.
"Tiên Dao, ngươi thật sự cho rằng có thể giấu được ta à?"
"Thực ra lúc trước ta đã mơ hồ phát hiện, sau khi ngươi và Vân Tiêu tiếp xúc, ngươi càng thêm không giống ngươi."
"Có lẽ ngươi đã biết gì đó từ chỗ hắn”
"Thực ra ta không để ý gì mấy chuyện đó."
"Ngươi không chủ động thẳng thắn với ta, chứng minh rằng lòng ngươi vẫn còn do dự"
"Đúng vậy, dù gì ngươi cũng là nữ nhi của ta, lại là Thái Thượng Đạo Thể, có thể nói là một khối phôi hoàn mỹ."
"Ngươi là tạo vật hoàn mỹ nhất ta tự mình bồi dưỡng ra."
"Tương lai có thể làm phụ tá đắc lực của ta, thậm chí có thể giúp Lê tộc, làm gia tộc càng thêm cường thịnh."
"Ta cho ngươi bao nhiêu kỳ vọng, ngươi có biết không?"
Lê Thánh nói mấy lời này, vẻ mặt lạnh băng, lông mày đều vì cau chặt mà hơi run rẩy.
Loại cảm giác này giống như một người thợ thủ công tự mình chế tạo ra một món đồ sứ hoàn mỹ.
Kết quả vết nứt trên món đồ sứ này càng ngày càng nhiều, cuối cùng hoàn toàn bỏ đi.
Đó là cảm giác tâm huyết của mình vỡ vụn.
Mà lời của Lê Thánh lại khiến Lê Tiên Dao cắn chặt môi.
Đôi mắt hoàn toàn ảm đạm không ánh sáng! Từ trong những câu chữ của Lê Thánh.
Nàng không hề nghe được một tia thân tình và yêu quý của phụ thân đối với nữ nhi.
Nàng chẳng khác gì một người công cụ, là công cụ được chế tạo hoàn mỹ trong mắt Lê Thánh.
Khó trách, từ nhỏ đến lớn, Lê Thánh nghiêm khắc với tu hành của nàng như thế.
Bồi dưỡng nàng không phải vì yêu, mà là muốn làm nàng trở nên càng có giá trị!
Vì thế Lê Thánh sẽ không để ý Lê Tiên Dao sống có vui vẻ không.
Ông ta chỉ hy vọng Lê Tiên Dao tu luyện, trở nên mạnh hơn.
Lê Tiên Dao cũng một mực như Lê Thánh nghĩ, trước giờ đều chỉ có tu luyện, tu luyện, lại tu luyện.
Nếu không thì là xử lý sự vụ của Thiên Hoàng các.
Khó trách An Nhiên cũng nói nàng sống như một lão bảo thủ, không có tí sinh cơ.
"Ngươi... Chưa từng coi ta như nữ nhi mà đối xử."
"Ngươi bồi dưỡng ta chỉ như bồi dưỡng công cụ..."
Khóe mắt Lê Tiên Dao có một hàng nước mắt rơi xuống.
Môi nàng cắn chặt rỉ ra máu tươi.