Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3182 - Chương 3439

Chương 3439 Chương 3439Chương 3439

 

 

Đông Phương Ngạo Nguyệt im lặng, sau đó lặng lẽ lùi về phía xa, nhường không gian cho hai người bọn họ.

 

 

Quân Tiêu Dao cũng nhận ra điều đó, hắn im lặng một lúc.

 

 

Vì sao, mỗi nữ tử đều đối xử dịu dàng với hắn đến như vậy?

 

 

"Tiên Dao, thật ra ta..."

 

 

Quân Tiêu Dao thử mở miệng nói.

 

 

Tuy nhiên, Lê Tiên Dao lại đưa ngón †ay ngọc ngà ra và chạm vào môi hẳn.

 

 

"Tiêu Dao, chàng không cần phải nói gì, cũng không cần giải thích gì cả"

 

 

"Chính chàng đã đưa ta ra khỏi cái lồng chim đã nhốt ta nhiều năm."

 

 

"Khiến ta biết được rằng trên đời này còn có điều hạnh phúc như vậy."

 

 

"Có thể cảm nhận được những điều này đã khiến ta thỏa mãn rồi."

 

 

Lý Tiên Dao mỉm cười.

 

 

Trước đây, nàng chịu sự quản thúc của Lê Thánh.

 

 

Sống cuộc sống vô hồn, giống như một con rối bị giật dây, bị khống chế.

 

 

Mà sau khi gặp được Quân Tiêu Dao, đây là lần đầu tiên trái tim nàng rung động.

 

 

Khiến nàng hiểu rằng thế giới này có màu sắc chứ không phải hai màu đen trắng nhàm chán.

 

 

Quân Tiêu Dao đã giải thoát nàng khỏi cuộc sống bị trói buộc, làm cho nàng hiểu được cái gọi là tình yêu và hạnh phúc.

 

 

Cho nên, Lê Tiên Dao cảm thấy đã đủ rồi.

 

 

"Tiên Dao, nàng có thể tùy hứng một chút." Quân Tiêu Dao nói.

 

 

Lê Tiên Dao dịu dàng đến nỗi khiến người khác xót thương.

 

 

Thật ra, nếu đổi lại là một nữ tử khác, khi biết bản thân chỉ là một phần thần hồn của một nữ tử nào đó.

 

 

Đều sẽ không cách nào chấp nhận được.

 

 

Thậm chí, Quân Tiêu Dao còn nghĩ nếu Lê Tiên Dao có hận hắn thì đó cũng là điều rất là bình thường.

 

 

Hắn có thể chấp nhận được.

 

 

Nhưng không.

 

 

Lê Tiên Dao không hề hận hắn mà ngược lại nàng càng yêu hắn hơn.

 

 

Nữ tử này thật hiếm có trên đời. Nghe Quân Tiêu Dao nói, Lê Tiên Dao liền mỉm cười.

 

 

Chỉ cần Quân Tiêu Dao còn quan tâm đến nàng, thì trong lòng nàng liền cảm thấy rất vui vẻ.

 

 

"Đúng rồi, Tiêu Dao, nữ tử tên Khương Thánh Y cần sự dung hợp của bốn linh hồn mới có thể xuất hiện trở lại, phải không?" Lê Tiên Dao hỏi.

 

 

Quân Tiêu Dao im lặng và khế gật đầu.

 

 

Lê Tiên Dao hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao và nói.

 

 

"Ta bằng lòng."

 

 

Quân Tiêu Dao sửng sốt, nhìn Lê Tiên Dao.

 

 

"Nếu sau này bốn linh hồn hội tụ lại với nhau, ta sẵn sàng dung hợp để cho nữ tử tên Khương Thánh Y xuất hiện trở lại."

 

 

"Tiên Dao, nàng..."

 

 

Quân Tiêu Dao nghẹn lời.

 

 

Lê Tiên Dao cười nói: "Bởi vì ta biết, nàng rất quan trọng đối với chàng, là một người rất quan trọng."

 

 

"Ta không muốn để chàng đau buồn, tiếc nuối trong suốt quãng đời còn lại"

 

 

"Với lại, đây là do ta cam tâm tình nguyện, Tiêu Dao, chàng không cần phải khó xử"

 

 

Lê Tiên Dao sợ trong lòng Quân Tiêu Dao có thêm gánh nặng, nên nói thêm một câu.

 

 

Quân Tiêu Dao cũng hít một hơi thật sâu.

 

 

Nữ tử này, dịu dàng quá mức rồi. Mà tâm trạng của Quân Tiêu Dao lúc này đã bị nàng làm cho cảm động.

 

 

Hắn không phải là người dễ bị cảm động.

 

 

Lê Tiên Dao nói tiếp: "Ta hiểu rằng, có thể sau khi dung hợp thì ta sẽ không có ý chí của riêng mình."

 

 

"Hoặc là, ta sẽ trở thành một phần của Khương Thánh Y*

 

 

"Nhưng nghĩ mà xem, như vậy cũng không tệ. Ít nhất ta có thể đồng hành cũng chàng dưới hình thức khác."

 

 

"Mà chàng cũng có thể yêu ta theo một cách khác."

 

 

"Như vậy cũng khá tốt, phải không?”

 

 

Lê Tiên Dao nói mãi nói mãi, tuy nàng đang mỉm cười nhưng từ khóe mắt lại có những giọt nước mắt lóng lánh chảy xuống. Đây là lần đầu nàng nói nhiều như vậy với Quân Tiêu Dao.

 

 

Dường như từ trước tới giờ nàng chưa từng nói nhiều đến như vậy.

 

 

Lúc này, Quân Tiêu Dao đang nhìn Lê Tiên Dao, hắn không nói lời nào.

 

 

Bởi vì hắn biết, bất cứ điều gì hắn nói vào lúc này đều không có ý nghĩa gì.

 

 

Cho nên, hắn chỉ bước tới, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lê Tiên Dao và hôn lên môi của Lê Tiên Dao.

 

 

Lê Tiên Dao nhắm mắt, ngẩng khuôn mặt yêu kiều lên.

 

 

Đôi mi dài ẩm ướt và khẽ run rẩy.

 

 

Một thứ gì đó nhẹ nhàng chảy xuống.

 

 

Đôi môi của Lê Tiên Dao mềm mại, ấm áp và mặn chát.

 

 

Đó là mùi vị nước mắt của nàng. Nếm được vị mặn này, Quân Tiêu Dao như thể cảm nhận được tình yêu của Lê Tiên Dao mà không quan tâm đến bất cứ điều gì.

 

 

Ngay cả tình yêu này sẽ khiến cô tổn thương chính mình.

 

 

Khương Thánh Y moi trái tim.

 

 

Lê Tiên Dao hiến linh hồn.

 

 

Tại sao đa tình luôn luôn tổn thương?

 

 

Sau khi nụ hôn kết thúc, một tay Quân Tiêu Dao đưa lên nựng lúm đồng tiền thanh tú của Lê Tiên Dao.

 

 

"Tiên Dao, thật ra nàng không cần phải suy nghĩ quá bi quan về mọi thứ. Có lẽ, mọi điều đều có thể xảy ra."

 

 

"Nếu như nàng có thể giữ được ý chí thuộc về mình..."

 

 

Quân Tiêu Dao tự hỏi liệu các nữ tử như Lê Tiên Dao có còn giữ được ý chí của mình sau khi Khương Thánh Y trở lại hay không?

 

 

Tuy điều này nghe có vẻ hơi hoang đường.

 

 

Sau khi nhận được nụ hôn thâm tình của Quân Tiêu Dao, Lê Tiên Dao lúc này như một cô gái nhỏ đang hài lòng với mọi chuyện.

 

 

Nàng chỉ nói: "Tiêu Dao, dù kết quả có như thế nào thì ta đều chấp nhận."

 

 

Nàng không quan tâm đến việc cuối cùng mình có giữ được ý chí hay không.

 

 

Bởi vì dù như thế nào đi chẳng nữa, nàng cũng được ở bên Quân Tiêu Dao dưới một hình thức khác.

 

 

"Được rồi, Tiêu Dao, đừng để Ngạo Nguyệt đợi quá lâu." Lê Tiên Dao mỉm cười, không tiếp tục nói vê chủ đề này nữa. Nàng là một trong bốn linh hồn của Khương Thánh Y.

 

 

Nhưng Đông Phương Ngạo Nguyệt thì không phải.

 

 

Lê Tiên Dao cũng có thể nhận ra rằng Đông Phương Ngạo Nguyệt có tình cảm sâu đậm với Quân Tiêu Dao.

 

 

Thân là tỷ muội, nàng hi vọng Đông Phương Ngạo Nguyệt sẽ có được một kết cục hoàn mỹ.

 

 

Vậy thì, cho dù sau này nàng không còn nữa thì cũng có thể yên tâm rằng muội muội của mình sẽ có được một cái kết viên mãn.

 

 

"Được." Quân Tiêu Dao gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment