Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3279 - Chương 3559

Chương 3559 -
Chương 3559 -

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Bốn hồn cần cam tâm tình nguyện trở về, mới có thể khiến Khương Thánh Y không gặp nguy hiểm khi hiện thế.

Y Y tình nguyện.

Quân Tiêu Dao không nói gì, hiện giờ hắn nói lời an ủi nào cũng đều nghe rất dối trá.

Chẳng thà không nói gì.

Hắn đưa tay qua, lau nước mắt ở khóe mắt Y Y.

Mọi thứ đều không cần nói.

Sau đó, ở một bên khác, Si Hoàng Nữ Đế cũng gọi Hạ Uyển Họa ra.

Hạ Uyển Họa cũng đi về phía Quân Tiêu Dao.

Nàng nhìn hắn với ánh mắt quyến luyến.

Tuy ở trong mấy hồn, Hạ Uyển Họa gặp Quân Tiêu Dao muộn nhất, ngày tháng ở chung cũng ít nhất.

Nhưng loại khắc cốt ghi tâm và lưu luyến này không thua kém Y Y với Quân Tiêu Dao chút nào.

“Tiêu Dao, ngươi có giữ lại chân dung của ta không?”

Trên khuôn mặt nàng nở nụ cười, chôn vùi sự lưu luyến và đau lòng dưới đáy lòng.

Nàng chỉ hy vọng, Quân Tiêu Dao có thể giữ lại chân dung của nàng.

Sau này tình cờ vào một ngày nào đó, có thể nhớ lại nữ tử đã từng vẽ tranh cùng hắn.

Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.

“Nữ nhi…”

Một tiếng nói kìm nén vang lên.

Chính là Nữ Đế Hạ Chiếu Tuyết của thánh triều Đại Hạ.

Bà cũng không hiểu rõ nhân quả trong đó.

Nhưng nàng có dự cảm mơ hồ rằng nữ nhi của nàng sắp rời khỏi nàng.

Trên mặt Hạ Uyển Họa vẫn nở nụ cười nhìn Hạ Chiếu Tuyết, trong mắt ngấn lệ.

“Mẫu hậu, ta chỉ trở về là chính ta mà thôi, không cần đau lòng vì ta.”

Hạ Uyển Họa an ủi.

Mà lúc này Lê Tiên Dao cũng bước ra.

Nàng biết thời điểm đã đến.

“Ngươi muốn làm gì?”

Một giọng nói vang lên, Lê Tiên Dao nhìn qua.

Đông Phương Ngạo Nguyệt đứng trong hư không, nhìn Lê Tiên Dao. Giống như đã nhận ra điều gì đó, lúc này đôi mắt đẹp như viên đá đen của Đông Phương Ngạo Nguyệt khẽ run lên.

Lê Tiên Dao nhìn muội muội huyết thống duy nhất này, trong mắt đầy nuối tiếc.

Thứ duy nhất khiến nàng tiếc nuối chỉ có Quân Tiêu Dao và Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Hai người này, một người là tình cảm chân thành của nàng.

Một người là người thân của nàng.

Đều là người mà nàng khắc tận trong linh hồn, mãi mãi không quên.

“Ta muốn đi, để trở thành chính ta.”

Giọng nói của Lê Tiên Dao vô cùng bình tĩnh.

“Ngươi như vậy… là có ý gì, còn có trước đây…”

Ánh mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lê Tiên Dao.

Nàng nghĩ đến trước đây, sau khi Quân Tiêu Dao cứu được Lê Tiên Dao tại Lê Tộc tổ địa, cuộc nói chuyện giữa bọn họ rất kỳ quái.

Lúc đó Đông Phương Ngạo Nguyệt vẫn có chút không hiểu vì sao.

Nhưng hiện tại nàng đã phần nào đoán được.

Đáp án được dự đoán này, khiến cho bàn tay của Đông Phương Ngạo Nguyệt nắm chặt lại.

“Xin lỗi, trước đây vẫn luôn giấu muội, thật ra…”

Lê Tiên Dao bèn nói hết chân tướng sự việc cho Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Sau khi Đông Phương Ngạo Nguyệt nghe xong, vẻ mặt ngơ ngác, như chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.

“Vì vậy, trước đây ngươi vẫn luôn biết, nhưng mà ngươi lại…”

Giọng nói Đông Phương Ngạo Nguyệt pha lẫn chút run sợ.

“Không sao cả, tỷ chỉ là trở về làm chính tỷ mà thôi, càng không phải muốn tìm cái chết.”

Lê Tiên Dao cố tỏ ra bình thản, nhẹ nhàng mỉm cười với Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Nàng không muốn khiến cho Đông Phương Ngạo Nguyệt phải lo lắng.

“Ngươi lại nói bậy gì đấy?”

Đông Phương Ngạo Nguyệt nhịn không được lớn tiếng nói.

Ai mà biết được, sau khi thần hồn của Lê Tiên Dao trở về, sẽ có chuyện gì xảy ra nữa?

Ý thức của nàng, còn có thể được lưu lại hay không?

Nếu như không có cách nào lưu giữ được, vậy so với cái chết có gì khác biệt?

“Không có chuyện gì đâu, Ngạo Nguyệt, Tiêu Dao hắn sẽ chăm sóc muội.” Lê Tiên Dao nói.

Đông Phương Ngạo Nguyệt và Quân Tiêu Dao ở cùng với nhau.

Trên thế gian này, hai người mà nàng quan tâm nhất, hỗ trợ lẫn nhau, nàng cũng coi như không còn gì phải bận tâm.

Lê Tiên Dao nói xong, bước đi nhẹ như sen rời khỏi.

Mà vào lúc này, Đông Phương Ngạo Nguyệt cuối cùng cũng không kiềm được nói: “Lê Tiên Dao, là ngươi nợ ta, còn là nợ rất nhiều, sao như vậy đã đi rồi!”

Đông Phương Ngạo Nguyệt rất ít khi rơi lệ, sau khi mẹ của nàng mất đi, nàng căn bản đã không còn rơi lệ nữa.

Sau này, khi gặp được Quân Tiêu Dao, rồi thành công báo được thù, mới rơi vài giọt nước mắt.

Nhưng hiện tại, khóe mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt đã ngân ngấn long lanh, nàng lần đầu tiên, vì Lê Tiên Dao mà rơi lệ.

Lê Tiên Dao nghe thấy lời này, siết chặt nắm tay, nhưng vẫn không quay đầu lại.

Môi của Đông Phương Ngạo Nguyệt bị cắn đến rỉ cả máu.

Nàng lại một lần nữa la to: “Tỷ, nhớ rõ là tỷ nợ muội!”

Thân hình mảnh mai của Lê Tiên Dao run lên, đây là lần đầu tiên Đông Phương Ngạo Nguyệt gọi nàng là tỷ.

Trước đây, Đông Phương Ngạo Nguyệt chưa bao giờ gọi nàng như vậy cả.

Lê Tiên Dao không thể kìm lòng mà quay lại, nhìn Đông Phương Ngạo Nguyệt, trên mặt là nụ cười xen lẫn nước mắt.

“Tỷ sẽ nhớ kỹ, những gì nợ muội tỷ tỷ đều sẽ bù đắp lại cho muội!”

Lê Tiên Dao nói xong câu cuối, bóng dáng lẫn vào không trung biến mất.

Đông Phương Ngạo Nguyệt trơ trọi giữa hư không, những giọt nước mắt long lanh tựa hạt châu từ khóe mắt rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên các nàng gọi nhau là tỷ muội, lại là thời khắc của sự chia ly.

Số phận thật biết cách trêu người!

Y Y, Hạ Uyển Họa, Lê Tiên Dao, tất cả đều đến bên Quân Tiêu Dao.

Ánh mắt của ba nữ nhân đều nhìn về phái Quân Tiêu Dao. Những ánh mắt ấy đều giống nhau, dịu dàng, lưu luyến, mang theo cả sự luyến tiếc.

Đứng trước tình cảnh ấy, Quân Tiêu Dao chỉ có thể im lặng.

Các nàng ấy đều là hồn của Khương Thánh Y, nên thật sự rất khó để Quân Tiêu Dao không đối xử với họ như những người độc lập.

Giống như Thiên Nữ Diên và Linh Diên lúc ban đầu.

Nhưng mà…

Cách tốt nhất vẹn cả đôi đường.

Tứ hồn không hợp nhất, Khương Thánh Y khó có thể sống lại.

Quân Tiêu Dao chuyển sinh Giới Hải, tìm kiếm lâu như vậy, muốn đưa Khương Thánh Y trở lại nhân gian. Làm sao hắn có thể bỏ cuộc vào lúc này?
Bình Luận (0)
Comment