Chương 3598 -
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quyết định này quả thật là quyết định đúng đắn. Thế nhưng...
Quân Tiêu Dao đã từng nói, hắn từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến sẽ là anh hùng gì đó.
Tất cả tu hành, nỗ lực của hắn chẳng qua chỉ là vì một ngày nào đó có thể đặt chân lên đỉnh cao thế gian, không ai có thể đứng trên hắn được nữa.
Cũng không ai có thể uy hiếp tổn thương đến người bên cạnh hắn nữa.
Đúng vậy, Quân Tiêu Dao không có vĩ đại như vậy, không có vô tư như vậy.
Hắn xưa nay không tự xem bản thân mình là anh hùng, hắn chẳng qua chỉ là một phàm nhân dung tục.
Nhưng bây giờ, lại muốn hắn giết người thân nhất của hắn, chuyện này với hắn mà nói, không phải lẫn lộn đầu đuôi sao?
Tất cả mọi người đều đang đợi Quân Tiêu Dao đưa ra quyết định.
Nói như vậy có lẽ không tốt, nhưng quả thật có rất nhiều người đều hi vọng Quân Tiêu Dao có thể chí công vô tư.
Đây là cách duy nhất có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.
Trong rất nhiều câu chuyện được truyền tai nhau, đây cũng là kết cục duy nhất của anh hùng.
Không phải mình chết, mà là người quan trọng của mình chết đi.
Mà Quân Tiêu Dao đã trải qua một lần, chính là khi Khương Thánh Y ngã xuống.
Hiện tại chuyện như vậy một lần nữa lại xảy ra, có thể sao?
Không khí nơi đây khiến mọi người hít thở không thông.
Quân Tiêu Dao cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Vẻ mặt không vui không buồn, giọng nói bình tĩnh.
“Ai quy định anh hùng nên đổ máu?”
Quân Tiêu Dao ngẩng đầu, tầm mắt nhìn thẳng vào Họa Nguyên Tế Chủ, hay nói đúng hơn là hắn đang nhìn vào phụ thân hắn, Vân Thiên Nhai!
“Ai nói, anh hùng là nên hi sinh?”
“Đây không phải là sự lựa chọn của Quân Tiêu Dao ta!”
“Ta từ chối kết cục như vậy!”
Giọng nói nghiêm túc, vang vọng khắp đất trời.
Lập tức, Quân Tiêu Dao tán đi pháp thân Thần Linh.
Lẻ loi trơ trọi một mình đứng giữa vũ trụ đã bị phá vỡ.
Áo trắng nhuốm máu, tóc đen tung bay.
Có một sự cô độc khó tả.
Cả khoảng thiên địa đều tĩnh lặng.
Nguyệt Chỉ Lam rơi lệ rồi lại bật cười.
Lựa chọn Quân Tiêu Dao hắn đưa ra đã bảo vệ gia đình nhỏ của chính họ.
Vân Khê cũng rơi lệ, nói không rõ ràng là cảm giác gì, có một chút thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất không cần phải nhìn thấy Quân Tiêu Dao tự tay giết phụ thân.
Thế nhưng Vân Khê lại cảm thấy đau lòng.
Nàng biết, Quân Tiêu Dao đưa ra lựa chọn này, nhất định sẽ phải gánh chịu rất nhiều!
Vô số tu sĩ Giới Hải lúc này đều im lặng.
Vô số sinh linh lộ vẻ cứng đờ, mang theo sự bất đắc dĩ.
Bọn họ còn có thể làm gì được đây, trách Quân Tiêu Dao sao?
Không, giờ phút này không ai có thể mắng nhiếc được.
Bởi vì nếu là bọn họ, thì họ cũng sẽ khó khăn chọn lựa như vậy.
Mà đúng lúc này, Họa Nguyên Tế Chủ lại chiếm quyền chủ động lần nữa.
Họa Nguyên Tế Chủ biết hắn đã thắng.
Nhưng hắn vẫn hỏi một câu.
“Ngươi không hối hận sao?”
Nghe nói như thế, vẻ mặt của Quân Tiêu Dao lạnh nhạt.
Sắc mặt của hắn rất bình tĩnh, không có chút dao động nào, giống như đã nghĩ thông suốt, nhìn thấu nhiều điều.
“Đã từng có người nói với ta một câu.”
“Quân tử lập mệnh, cả đời không hối hận.”
“Cho nên, Quân Tiêu Dao ta vĩnh viễn không bao giờ hối hận!”
Lời nói khí phách truyền ra từ trong miệng của Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao vĩnh viễn sẽ không bao giờ hối hận với quyết định của chính mình.
Nếu như cái giá của việc cứu vớt chúng sinh chính là phải tự tay giết phụ thân của hắn.
Vậy hắn mạnh lên có nghĩa lý gì?
Ngay cả người thân của mình cũng không thể bảo vệ, hắn tính là thứ gì cơ chứ?
Từ khi hắn sinh ra đã là yêu nghiệt vô song, một đường đi ngang.
Bi kịch như này không phải là kết cục mà Quân Tiêu Dao mong muốn!
“Thật đúng là tình thân làm người ta cảm động.”
“Nhưng mà cũng tốt, đã như vậy thì sau này có cơ hội thích hợp, ta nhất định sẽ khiến cho cả nhà các ngươi đoàn tụ với nhau.”
“Đây là ân tình cuối cùng ta ban cho các ngươi.”
Họa Nguyên Tế Chủ nói dứt câu xong là ra tay, một chưởng bao trùm lấy Quân Tiêu Dao!
Mà giờ phút này Quân Tiêu Dao cũng không có pháp thân Thần Linh hỗ trợ!
Thời gian như ngừng lại ngay khoảnh khắc này.
Khương Thánh Y, Đông Phương Ngạo Nguyệt, Vân Khê, Nguyệt Chỉ Lam...
Còn có tất cả những người liên quan đến Quân Tiêu Dao.
Vẻ mặt đều cứng đờ ngay lúc này.
Tốc độ trôi qua của thời gian như chậm lại.
Mà tại lúc này, Quân Tiêu Dao từ từ nhắm hai mắt lại.
Cảnh tượng này trong mắt mọi người không khác gì đang chờ chết.
Nhưng...
Thật sự là thế sao?
Quân Tiêu Dao có tính cách tùy ý từ bỏ sao.
Hắn đang chờ đợi.
Chờ đợi cơ hội có thể xoay chuyển thế cục.
Mà khi Quân Tiêu Dao mở mắt ra lần nữa.
Cảnh tượng trước mắt đã biến hóa.
Một gốc cây xuất hiện ngay trước mắt Quân Tiêu Dao.
To lớn vô biên, mênh mông vô tận!
Một thân cây hư ảo, giống như được pháp tắc hội tụ mà thành.
Những ánh sáng phân nhánh ra giống như cành cây đại thụ, lan tràn khắp ngõ ngách của Giới Hải.
Chính là thánh thụ Khởi Nguyên!
Mà dưới thánh thụ Khởi Nguyên là Sáng Giới Thiên Hoàng!
Hay nói đúng hơn ý chí của Giới Hải và thánh thụ Khởi Nguyên.
Sáng Giới Thiên Hoàng nhìn đến Quân Tiêu Dao, khẽ lắc đầu thở dài một hơi.
“Thật không biết nên nói cái gì.”
“Người ban đầu ta nhìn trúng thế mà phản bội Giới Hải, mà sự lựa chọn ngươi lại nằm ngoài dự đoán của ta.”
Quân Tiêu Dao cũng bất đắc dĩ nói: “Thiên Hoàng tiền bối, ngài có lẽ rất thất vọng về ta đi.”
Rõ ràng chỉ cần đưa ra một lựa chọn là có thể kết thúc hoàn toàn.
Nhưng Quân Tiêu Dao không lựa chọn làm như vậy.
Nhưng mà nằm ngoài dự đoán của Quân Tiêu Dao chính là Sáng Giới Thiên Hoàng lắc đầu nói: “Cũng không có.”
“Ồ?” Quân Tiêu Dao bất ngờ.
Sáng Giới Thiên Hoàng nói tiếp: “Quả thật trong mắt người đời, sự lựa chọn của ngươi có lẽ hơi cá nhân.”
“Nhà nhỏ, là tình cảm nhỏ.”
“Chúng sinh, là tình cảm lớn.”
“Nhưng ngươi cho rằng, tình cảm lớn và tình cảm nhỏ có sự khác biệt gì không?”